Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2021] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã ngoài 70 tuổi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã gia trì chính niệm cho tôi để tôi làm tốt ba việc, tịnh hóa thân thể và tâm trí tôi, cải biến tôi thành một người luôn biết quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Hòa tan trong Pháp
Không lâu sau khi cuộc bức hại bắt đầu, khi mấy chục đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đang tổ chức Pháp hội thì một nhóm cảnh sát bất ngờ xông vào và bắt đầu ghi hình chúng tôi. Một số học viên sợ hãi liền đặt máy đọc sách điện tử xuống.
Cuộc bức hại ở khu vực chúng tôi lúc đó rất nghiêm trọng. Vì không có nhiều sách Đại Pháp, nên nhiều học viên phải học Pháp bằng máy đọc sách điện tử. Tôi bỏ chiếc máy đọc sách vào túi và thầm nói: “Mi không được rời xa ta, ta cũng sẽ không rời xa mi. Không ai có thể lấy mi đi được. Mi đã được cài sách Đại Pháp, mi quý giá. Đại Pháp là tất cả đối với ta.” Với một niệm thuần chính đó, tôi đã được Sư phụ bảo hộ.
Bốn cảnh sát, hai nam và hai nữ, bắt đầu khám xét tất cả mọi người. Tôi thầm nhủ: “Các người không thể khám xét tôi.” Khi đến lượt tôi, hai nữ cảnh sát bất ngờ bị gọi đi, thế là tôi không bị khám xét.
Sau khi chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam, một nữ cai tù đã yêu tôi phải cởi quần áo để khám xét. Tôi từ chối và hỏi thẳng cô ta rằng: “Ai có quyền yêu cầu chúng tôi phải cởi quần áo?!” Cô ta im lặng và không khám xét tôi nữa.
Sau khi chúng tôi bị đưa đến phòng giam, một tù nhân lại đến khám xét tôi. Tôi đưa máy đọc sách cho một học viên bên cạnh tôi, cô ấy vừa được khám xét xong, và bảo cô ấy đưa lại cho tôi sau khi khám xét. Người học viên đã không chịu nổi áp lực lúc đó nên đã đặt máy đọc sách trên chiếc giường chung lớn của mọi người tại phòng giam.
Người tù nhân khám xét tôi từ trên xuống dưới, nhưng không hề nhìn thấy máy đọc sách đang đặt trên chiếc giường gần đó. Sau khi khám xét xong, tôi nhanh chóng cất máy đọc sách vào túi. Tôi không hề cảm thấy chút áp lực nào khi phải bảo vệ chiếc máy đọc sách, vì trong đó chứa đựng Đại Pháp vô cùng trân quý.
Suốt hai tháng trong trại giam, tôi và các học viên khác thay phiên nhau dùng máy đọc sách, và nhiều học viên đã thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm II. Khi hết pin, chúng tôi lấy pin ra và thay phiên nhau giữ máy, chiếc máy được sạc pin lại một cách thần kỳ! Chúng tôi lại có thể có máy đọc sách để học Pháp!
Khi bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức, tôi mang theo máy đọc sách. Quy định tại trại lao động nghiêm ngặt hơn nhiều, việc khám xét diễn ra như cơm bữa. Có những ngày, chúng tôi còn bị lục soát nhiều lần, nhưng cai tù chưa bao giờ tìm thấy chiếc máy đọc sách. Hai năm sau khi được thả, tôi đã được trở về nhà cùng chiếc máy đọc sách của tôi.
Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Thực sự là như vậy!
Khi nhìn lại, tôi phát hiện rằng, nguyên nhân khiến chúng tôi phải chịu bức hại tại thời điểm đó là vì chúng tôi không hiểu rõ Pháp lý và không phủ nhận bức hại của cựu thế lực.
Cách đây vài năm, tôi bị một cảnh sát chặn lại khi kiểm tra an ninh tại một ga xe lửa. Cảnh sát soát vé của tôi và nói, “Bà không được đi đâu cả.” Họ lục soát túi của tôi và tìm thấy sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) và các tài liệu Đại Pháp khác.
Tôi nghĩ: “Các tài liệu giảng chân tướng là để cứu người, kể cả cảnh sát.” Vì vậy, tôi đã bảo họ đọc tài liệu. Một số người đọc và một số người cũng đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức cấp dưới của nó.
Sau đó, khi cảnh sát muốn tịch thu cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nói với họ rằng, “Các anh không thể lấy cuốn sách này. Đây là cả cuộc đời tôi.“ Thế là họ đã trả lại cuốn sách cho tôi.
Họ ra lệnh cho tôi đi cùng họ đến một trại giam, nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ nếu họ bắt tôi phi pháp, họ sẽ phạm tội lớn với Đại Pháp, điều đó sẽ gây tổn thất cho việc cứu độ chúng sinh.
Tôi thầm cầu Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sẽ không đi theo họ. Xin Ngài hãy giúp con.” Gần như ngay lập tức, tôi có biểu hiện bệnh nặng và được trả về nhà ngay trong ngày hôm đó.
Sau đó, tôi hướng nội và nhận ra chính những chấp trước vào gia đình của tôi đã dẫn đến vụ bức hại này.
Tu luyện Chính Pháp là việc vô cùng nghiêm túc, Đại Pháp có những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với chúng ta. Chỉ khi chúng ta quy chính theo Pháp và không ngừng buông bỏ các chấp trước của mình, chúng ta mới có thể bước đi tốt trên con đường tu luyện.
Phối hợp tốt với các đồng tu trong chứng thực Pháp
Trong quá trình tôi tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm qua, Sư phụ đã gia trì cho tôi, giúp tôi có chính niệm thuần tịnh hơn. Trong những năm qua, bất kể là ở đâu, khi cần chứng thực Pháp, tôi đều có thể buông bỏ bản ngã và phối hợp với các đồng tu một cách vô điều kiện. Sau đây là một vài ví dụ.
Treo bảng và biểu ngữ trưng bày
Khi tôi ở thành phố, chúng tôi đã nhiều lần treo bảng trưng bày rộng hai mét và một biểu ngữ dọc trên cầu vượt.
Một lần, khi chúng tôi chuẩn bị treo một biểu ngữ dọc dài 3 mét. Một đồng tu hỏi nên treo ở đâu. “Hãy treo nó ở vị trí cao nhất trên cầu vượt để nhiều người hơn có thể nhìn thấy”, tôi đề xuất.
Biểu ngữ được treo ở vị trí cao nhất trên cầu vượt. Nó trông rất đẹp và bắt mắt, với dòng chữ lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được in trên dải lụa vàng. Còn có một bông sen màu hồng lớn được in phía dưới biểu ngữ. Tôi tin rằng nó sẽ lay động trái tim và tâm hồn của mọi người khi họ nhìn thấy nó.
Đôi khi, có những người qua đường đi ngang qua chỗ chúng tôi treo biểu ngữ. Tôi luôn động viên các đồng tu, “Chúng ta không có gì phải sợ cả. Chúng ta có thể đưa cho họ một tờ thông tin, để họ biết sự thật.”
Một ngày nọ, trong khi trời có gió lớn và chúng tôi đang treo biểu ngữ trên cầu vượt. Một người đến hỏi, “Các vị đang làm gì đó?”
“Chúng tôi đang treo biểu ngữ, làm ơn đến giúp chúng tôi một tay với”, tôi nói với anh ta một cách bình tĩnh.
“Tôi có thể làm được gì?” anh ấy hỏi.
“Anh có thể buộc dây được không?” Tôi hỏi anh ấy. Anh ấy đồng ý và giúp chúng tôi bảo vệ tấm biểu ngữ lớn.
Một lần nọ, chúng tôi cố gắng treo một biểu ngữ lớn trên cầu tàu. Tấm biểu ngữ in dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Những người đi bộ qua cầu đều có thể nhìn thấy rõ biểu ngữ, dù họ đi bộ hay ô tô. Tấm biểu ngữ ở đó đã hơn một năm. Mặc dù màu sắc của nó nhạt đi một chút, nhưng thông điệp vẫn rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Đầu năm nay, một học viên địa phương đưa cho tôi một số nhãn dán giảng chân tướng. Tôi luôn mang chúng theo bên mình và dán bất cứ nơi nào mà tôi đến. Tôi nhận thấy một số nhãn dán vẫn còn dính sáu tháng sau đó.
Giảng chân tướng bằng tiền giấy
Vài năm trước, khi tôi còn sống ở thành phố, tôi thường đến khu phố thương mại để đổi tiền có in thông điệp giảng chân tướng với các chủ cửa hàng. Mỗi lần, tôi có thể đổi từ 10.000 đến 20.000 nhân dân tệ.
Một lần nọ, một đồng tu nói với tôi rằng cô ấy có hàng trăm nghìn nhân dân tệ tiền giấy có thông điệp giảng chân tướng cần đổi trước năm mới.
Ngày hôm sau, chúng tôi tới khu phố thương mại toàn các cửa hàng, cửa hiệu và câu lạc bộ. Chúng tôi đến từng cửa hàng để đổi tiền giấy. Các chủ cửa hàng đều rất vui khi được đổi tiền, vì nhiều người biết dùng tiền giấy có thông điệp giảng chân tướng có thể mang lại cho họ may mắn và phước lành. Chúng tôi sắp xếp để có thể đổi tất cả tiền giấy trong vòng một tuần.
Một lần, một chủ cửa hàng đếm một tờ bạc mệnh giá một nhân dân tệ. Anh ấy đếm hai lần và nói chúng tôi còn thiếu một tờ. Tôi nói với anh ta, “Anh thử đếm lại lần nữa xem? Tôi chắc chắn có 100 tờ trong tập đó.“ Anh ấy đếm lại và tôi đã đúng.
Ở một câu lạc bộ mạt chược, một người muốn đổi 3.000 nhân dân tệ, nhưng không có đủ tiền. Tôi bảo anh ấy về nhà lấy tiền và chúng tôi sẽ đợi. Anh ấy rất vui, khi quay lại, anh ấy đã đổi được 5.000 nhân dân tệ lấy tiền chân tướng.
Không có bất kỳ sai sót nào trong những tờ tiền của chúng tôi và tất cả những người chúng tôi đổi tiền đều có ấn tượng rất tốt về sự trung thực và đáng tin cậy của chúng tôi.
Khi đổi tiền giấy, chúng tôi cũng phân phát nhiều tài liệu khác như CD và Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc). Chúng tôi cũng khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hầu hết mọi người rất tiếp nhận và sẵn sàng thoái Đảng.
Luôn tận sức phối hợp với các đồng tu
Khi trở về địa phương, tôi đã phối hợp với các học viên địa phương trong bất cứ việc gì cần làm. Một trong những hạng mục của chúng tôi là gửi thư giảng chân tướng cho người dân địa phương. Mỗi lần gửi thư qua đường bưu điện, tôi luôn nói với các bức thư và bảo chúng giúp mọi người hiểu rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã đi quanh thị trấn để bỏ thư vào các hộp thư. Tôi không bao giờ để ý nhiều đến camera giám sát trên đường phố, mặc dù các đồng tu thường cảnh báo tôi tránh xa chúng. Đôi khi tôi thấy chúng, tôi sẽ nói, “Camera, nhiệm vụ của ngươi là theo dõi những người xấu, không phải đệ tử Đại Pháp.”
Vài năm trước, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp (WOIPF) đã ra thông báo vạch trần các cảnh sát và cán bộ có liên quan trong hệ thống tư pháp đã tham gia vào cuộc bức hại ở khu vực chúng tôi. Các đồng tu in thông báo ra, cho vào phong bì ghi sẵn địa chỉ, và tôi gửi thư cho những người từng tham gia cuộc bức hại để cảnh tỉnh những người hành ác hãy ngừng bức hại Pháp Luân Công và bù đắp tội lỗi của mình.
Một hôm, một đồng tu đến, đưa cho tôi năm bức thư và nhờ tôi gửi qua đường bưu điện. “Không sao”, tôi nói. Sau đó, cô ấy lại nói nếu tôi có thể tự mang thư đến các cơ quan liên quan thì càng tốt. “Không sao, tôi sẽ làm được”, tôi nói với đồng tu không chút do dự.
Lúc ấy là sáng mùa đông, tôi vẫn chưa ăn sáng. Tôi cầm theo những lá thư đến đồn cảnh sát địa phương. Những bức thư dành cho cảnh sát trưởng, phó cảnh sát trưởng, và giảng viên chính trị. Chúng tôi đã viết tên của từng người trên phong bì. Ngoài bức thư, chúng tôi cũng để vào cho họ những đĩa flash có những thông tin khác về Pháp Luân Đại Pháp.
Cổng ở đồn cảnh sát bị khóa bằng xích. Tôi kẹp những lá thư vào khe giữa hai tấm chắn trên cánh cổng, trong tâm nghĩ sáng mai khi họ đi làm thì sẽ nhìn thấy chúng.
Còn hai bức thư gửi thẩm phán và công tố viên địa phương thì tôi chỉ gửi qua đường bưu điện. Sau đó, tôi cũng đến đồn cảnh sát địa phương và viện kiểm sát để đưa cho họ cuốn Cửu Bình và Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản.
Một số học viên trước kia bị giam giữ ở đó nói rằng những lá thư giảng chân tướng đã có tác động tích cực, sau khi cảnh sát nhận được những lá thư đó, vì thế mà cuộc bức hại các học viên Đại Pháp tại khu vực chúng tôi đã nhẹ đi rất nhiều. Một số học viên đã được thả ngay sau khi bị bắt.
Một lần, sau khi một đồng tu bị bắt giữ phi pháp, các học viên khác không biết tên của công tố viên xử lý vụ án của cô ấy, nên họ gặp khó khăn trong việc giải cứu cô ấy.
Với động lực từ kinh nghiệm sáu năm trước, trước khi tôi tìm ra tên của các cảnh sát trên tường ở đồn cảnh sát, tôi đã đến viện kiểm sát và lấy tên của công tố viên.
Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, không ai trong số các học viên địa phương biết người đã bắt một học viên. Để tìm hiểu sự việc, tôi đã đến đồn cảnh sát và nhìn thấy ảnh của các cảnh sát và tên của họ trên tường ở hành lang. Tôi đợi ở đó một lúc, sau đó, một cảnh sát đến và hỏi tôi đang làm gì. Tôi nói rằng tôi đang tìm cảnh sát phụ trách khu dân cư của chúng tôi. Anh ấy bảo tôi tìm ở hành lang rồi tự ghi lại tên của họ.
Khi tôi đang đứng ghi chép thì một cảnh sát khác từ bên ngoài bước vào, hỏi tôi đang làm gì. Tôi bình tĩnh nói chuyện với anh ta trong khi vẫn tiếp tục ghi lại tất cả tên và số điện thoại. Có những số điện thoại này, các đồng tu có thể gọi điện thoại cho cảnh sát và giảng chân tướng cho họ.
Cảm thông với áp lực và khó khăn mà các đồng tu gặp phải
Thời gian trôi qua, dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, tín niệm của tôi càng trở nên kiên định hơn, tâm tôi cũng trở nên thuần khiết và từ bi hơn. Tôi luôn bảo trì một niệm trong tâm: Mình luôn được Sư phụ bảo hộ và mình chỉ đi theo sự an bài của Sư phụ!
Một lần, một đồng tu báo với tôi chuẩn bị có một cuộc khám xét nhà của các học viên địa phương. “Việc này không liên quan gì đến tôi. Họ sẽ không đến nhà tôi”, tôi nói với cô ấy.
Với chính niệm này trong tâm, Sư phụ đã giúp đỡ và bảo hộ tôi suốt những năm qua. Những năm qua, kể từ khi tôi quay về địa phương của mình, chính quyền chưa bao giờ sách nhiễu tôi. Ngay cả trong thời gian đóng cửa vì đại dịch, khi cảnh sát tiến hành khám xét từng nhà, họ chưa bao giờ đến nhà tôi.
Những năm qua, các đồng tu thường gửi đồ ở chỗ của tôi để đảm bảo an toàn, tôi luôn nhận không chút do dự. Miễn là họ vì Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi luôn chấp nhận vô điều kiện. Tôi hiểu rằng các đồng tu đưa chúng đến chỗ tôi vì họ đang phải chịu áp lực, và tôi nên nhìn mọi việc từ góc độ của họ, giúp họ giảm bớt áp lực và căng thẳng một cách vô điều kiện.
Năm ngoái, một đồng tu nói với tôi rằng một học viên khác bị bắt và khai báo với cảnh sát rằng cô ấy nhận tài liệu thông tin Đại Pháp từ tôi.
“Việc này không liên quan gì đến tôi. Tôi được Sư phụ bảo hộ”, tôi nói với đồng tu.
“Nhưng bà có biết ai đã tố cáo bà không?”, cô ấy hỏi lại tôi.
“Tôi không muốn biết ai đã tố cáo tôi. Việc đó không liên quan gì tới tôi. Tôi được Sư phụ bảo hộ”, tôi trả lời.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn nói cho tôi tên của đồng tu đã nói với cảnh sát rằng cô ấy lấy tài liệu từ tôi.
Tôi không cảm thấy gì, không một chút oán giận, vì tôi hiểu áp lực và khó khăn to lớn mà đồng tu phải trải qua khi rơi vào tay cảnh sát.
Sau khi cô ấy được thả, một hôm, tôi tình cờ gặp cô ấy trên phố. Lúc đầu, cô ấy không nhìn thấy tôi, vì vậy tôi đã niềm nở chào cô ấy. Cô ấy cũng rất vui khi gặp tôi. Tôi cảm thấy cô ấy như người thân của tôi vậy. Tôi thực sự trân trọng mối nhân duyên thiêng liêng giữa các đệ tử Đại Pháp và những cơ hội vô cùng trân quý giúp chúng tôi được đi cùng nhau trong cuộc đời này.
Năm ngoái, do vụ bắt giữ phi pháp quy mô lớn đối với các đồng tu ở khu vực chúng tôi, chúng tôi đã gặp phải một số can nhiễu và chậm trễ trong việc phân phối tài liệu giảng chân tướng.
Một đồng tu đưa cho tôi hàng trăm bộ tài liệu để phân phát, bao gồm Cửu Bình, Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản và Tuần báo Minh Huệ. Tài liệu chất đống trên giường và trong tủ quần áo của tôi.
Tôi không thể một mình nhanh chóng phát hết được, nên tôi đã nhờ một vài học viên giúp đỡ. Chúng tôi ra ngoài để phát tài liệu vào ban đêm, và trong một thời gian ngắn, toàn bộ số tài liệu đó đã được phân phát hết.
Tôi cũng giảng chân tướng cho tất cả mọi người mà tôi gặp bất cứ khi nào có thể. Tôi đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng, khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Khi tôi phân phát lịch Năm mới có thông tin về Đại Pháp, hầu như ai cũng mong có một cuốn.
Có lần, tôi đưa cuốn Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sảncho một ông lão. Ông đón nhận và đọc một cách cẩn thận. Một đồng tu đến và hỏi ông đang đọc gì. “Anh không nhận được cuốn nào, mà tôi lại được. Đây là báu vật đấy”, ông lão tự hào tủm tỉm nói.
Bất kể khi đi phát tài liệu giảng chân tướng ở đâu, trên phố hay trong siêu thị, tôi đều không nhìn xung quanh để kiểm tra xem có camera giám sát hay xe cảnh sát nào gần đó hay không. Tôi chỉ giảng chân tướng cho những người tôi gặp, đưa cho họ một bản tài liệu, bảo họ xem qua khi về nhà và chia sẻ chúng với gia đình mình.
Cải biến thân thể nhờ tu luyện Đại Pháp
Có một lần nọ, cháu gái tôi hỏi, “Bà ơi, Đại Pháp kỳ diệu thế, mà sao cháu chưa thấy phép lạ nào xảy ra với bà?”
Tôi cười, nói với cháu: “Từ khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà thậm chí còn không cần phải mặc áo khoác dày hay đi giày ấm vào mùa đông nữa, bà cũng không thấy lạnh dù bà chỉ mặc một chiếc quần vải và đi giày mỏng. Bà từng bị bệnh tật hành hạ, mà bây giờ bà khỏe hẳn rồi và không cần uống viên thuốc nào nữa.”
“Bà nói đúng ạ. Đại Pháp thực sự tuyệt vời phải không bà!”, cháu gái tôi đã đồng ý. “Bà ngoại cháu ngày nào cũng phải uống thuốc và rất hay phải vào bệnh viện.”
Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng mắc nhiều bệnh, như thấp khớp và bệnh cột sống. Sư phụ đã cứu tôi và ban cho tôi một cuộc sống thứ hai. Khi tôi mặc quần áo mỏng và đi giày nhẹ vào mùa đông để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, tôi không cảm thấy lạnh, thậm chí còn thấy rất ấm, đôi khi ấm đến mức đổ mồ hôi.
Tôi nhớ mười mấy năm trước, khi chồng tôi còn sống, một hôm, ông ấy ốm nặng và bị ngã lăn từ giường xuống đất. Ông ấy rất nặng, vậy mà một mình tôi cũng đỡ ông ấy lên giường được – hồi đó, tôi đã ngoài 60 tuổi. Điều đó là không thể nào nếu không có sự trợ giúp của Sư phụ!
Mấy hôm trước, tôi cần phải chuyển một chiếc giường sofa đôi từ một phòng nhỏ sang một căn phòng khác ở tầng trên. Việc này, ngay cả đối với một người đàn ông to khỏe, cũng không phải dễ dàng. Tôi định bụng chờ một đồng tu đến giúp. Sau đó, tôi lại nghĩ: Đây là tâm ỷ lại vào người khác. Đây là việc của tôi, tôi nên tự làm.
Tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi và bắt đầu tự di chuyển giường sofa. Khi đồng tu đến, cậu ấy đã thực sự ngạc nhiên khi thấy những gì tôi đã làm. Cậu ấy nhìn chiếc giường sofa, rồi nhìn tôi, lắc đầu không tin nổi, vì thật không thể tin được rằng tôi có thể chuyển chiếc giường sofa lớn như vậy từ tầng dưới lên, một mình, một bà lão hơn 70 tuổi!
Sâu thẳm trong tâm, tôi biết rõ rằng, trên con đường tu luyện, trách nhiệm và sứ mệnh của tôi là buông bỏ tâm chấp trước và phối hợp chỉnh thể vô điều kiện với các đồng tu. Thông qua tu luyện Đại Pháp, tôi có thể giữ tâm bình thản, không sợ hãi trong bất kỳ tình huống nào mà tôi gặp phải bởi vì tôi luôn có Sư phụ bảo hộ tôi và tôi chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài. Tôi quyết tâm tu luyện đến cùng!
Một lần nữa, con xin cảm tạ Sư phụ vĩ đại đã gia trì cho con để con duy trì được chính niệm, chính hành và làm tốt ba việc. Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Trung Quốc lần thứ 18 trên Minghui.org)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/11/433262.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/14/196582.html
Đăng ngày 16-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.