Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2021] Con xin kính chào Sư tôn từ bi! Xin chào các đồng tu!

Nhìn lại gần 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy vừa may mắn vừa biết ơn.

Tôi cảm thấy may mắn vì Sư phụ đã chọn tôi làm đệ tử Đại Pháp, và cho tôi tìm thấy chân ngã của mình. Tôi đã có thể thoát khỏi thế giới trần tục và chứng kiến thời kỳ lịch sử mà con người chưa từng trải qua này.

Con xin tạ ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp, đã cho phép con, một cựu nhân viên trại lao động từng bức hại các học viên Đại Pháp, ngừng làm điều ác và trở thành một người tốt. Con như được tái sinh và bước vào con đường phản bổn quy chân của mình.

Nhân dịp Pháp hội Trung Quốc lần thứ 18, con xin báo cáo với Sư phụ kinh nghiệm của con về việc phục hồi lương hưu bị đình chỉ do cuộc bức hại, về cách tu luyện bản thân vững chắc và cứu người trong quá trình đó.

Bước lên để chống lại bức hại về tài chính

Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi đang làm việc trong trại lao động, sau đó, bản thân tôi đã trở thành mục tiêu của cuộc bức hại, và bị kết án hai năm tù. Khi bị tra tấn tàn bạo về thể xác và tinh thần trong tù, tôi được biết nơi làm việc cũ của tôi, trại lao động đó, đã cắt lương hưu của tôi khi tôi đã chịu được hơn một nửa thời hạn tù.

Là một đệ tử Đại Pháp, tôi không thể thừa nhận bất kỳ hình thức bức hại nào, vì vậy tôi quyết định đòi lại lương hưu của mình. Trên hết, tôi muốn nhân cơ hội này tiếp cận với nhiều quan chức chính phủ, công tố viên và nhân viên hành pháp hơn và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Tu luyện là quá trình loại bỏ các chấp trước. Trước áp lực từ gia đình, và đối mặt với danh sách dài các cơ quan phải đến thăm, tôi cảm thấy tình hình phức tạp hơn nhiều so với trong tù. Các chấp trước của tôi nổi lên. Là một cựu nhân viên dân sự, tôi đã từng được trọng vọng, nhưng bây giờ tôi không có gì cả. Những chấp trước về danh và thể diện đã khiến tôi thực sự khó khăn khi thực hiện bước đầu tiên.

Tôi tĩnh tâm xuống và học Pháp nhiều hơn. Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tâm tôi bừng sáng với thể ngộ tốt hơn về Pháp. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, bất kể con tu luyện tốt hay không, con sẽ kiên định tín Sư tín Pháp, và đi theo Sư phụ đến cùng.” Tôi muốn cho mọi người biết về tâm từ bi và vị tha của các đệ tử Đại Pháp một cách ngay thẳng và cởi mở.

Đến đồn cảnh sát

Đầu tiên, tôi quyết định đến đồn cảnh sát địa phương để lấy lại những món đồ mà họ đã tịch thu từ tôi. Tôi gần như không đuổi kịp vị trưởng phòng mới được bổ nhiệm đang rời đi và nói ngắn gọn với ông ấy về tình hình và yêu cầu của tôi. Ông bảo tôi gặp người cảnh sát phụ trách khu phố của tôi, và yêu cầu tôi quay lại vào hôm khác.

Tôi tìm gặp cảnh sát đó và nhận ra anh ta là người đã quay video khi cảnh sát đột nhập nhà tôi. Cơn tức giận trong tôi bùng lên. Anh ta nhận ngay ra tôi và rất ngạc nhiên. Khi biết mục đích của việc tôi đến đó, anh ta nói tất cả đồ đạc của tôi đều đã biến mất vì viên cảnh sát phụ trách lục soát nhà đã lâm bệnh qua đời cách đó không lâu.

Tôi vẫn nhớ viên cảnh sát đó. Ông ta đã khoe khoang quyền lực của mình với tôi trong một phiên thẩm vấn ở trại tạm giam địa phương. Lúc đó, tôi nhắc ông ta hãy đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp vì họ là những người tốt. Tôi nói với viên cảnh sát phụ trách khu phố của tôi rằng người cảnh sát kia có thể đã qua đời vì quả báo khi tham gia vào cuộc bức hại. Tôi khuyên nhủ anh ta không tuân theo mệnh lệnh sai trái. Anh ta đã hiểu.

Sau khi về nhà, tôi hướng nội và thấy mình vẫn có xu hướng điều hành người khác và rất hung hăng. Những thói quen này đã được hình thành tại nơi làm việc cũ của tôi và được văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dung dưỡng. Tôi phải tu bỏ chúng và đối xử với mọi người bằng thiện tâm.

Tôi đã đến đồn cảnh sát và nói chuyện với cảnh sát trưởng vài lần về chân tướng Đại Pháp. Sau đó, ông ấy đưa cho tôi một thiết bị điện tử để đền bù cho những món đồ tôi đã bị tịch thu.

Tôi cũng đã đến thăm cựu cảnh sát trưởng, người đã tham gia bức hại tôi và nói với ông ấy thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhắc nhở ông ấy hãy trở thành người trung thực trong tương lai. Ông ấy cũng tiếp nhận.

Gặp quản lý cũ

Tiếp đó, tôi đến gặp giám đốc cơ quan cũ của tôi. Ông ấy đã được bổ nhiệm sau khi tôi rời đi. Tôi giới thiệu bản thân và giải thích lý do chuyến thăm của tôi. Dường như ông ấy không biết chân tướng và đối xử với tôi bằng sự thờ ơ.

Trước buổi gặp, tôi biết ông ấy có bằng luật, vì vậy tôi đã viết một bức thư trình bày chi tiết về những thay đổi của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và phân tích việc thiếu cơ sở pháp lý của cuộc bức hại. Tôi cũng trình bày về việc tôi bị kết án tù phi pháp vì đức tin.

Tại cuộc gặp, tôi đưa cho ông ấy bức thư và tài liệu. Tôi cũng nói thêm về bản thân tôi, bao gồm cả việc tôi đã sử dụng bạo lực đối với các học viên khi còn làm việc trong trại lao động như thế nào, việc tôi thay đổi quan điểm sau khi biết sự thật về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Thiên An Môn, cũng như việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã nói về việc tôi muốn trở thành một người tốt hơn và một công chức xuất sắc. Bởi vì thành tích xuất sắc của tôi, tôi đã được trao thưởng hàng năm. Tôi đưa cho ông ấy tài liệu về trường hợp của tôi và đề xuất ông ấy đọc. Tôi cũng đề nghị ông ấy giúp đỡ cho nỗ lực tìm kiếm công lý. Ông ấy đã đồng ý.

Sau đó, một vài cuộc gặp nữa đã diễn ra rất tốt đẹp, và lần nào tôi cũng nói chuyện với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy bắt đầu chủ động giúp tôi tìm cách lấy lại tiền lương hưu. Ông ấy hứa sẽ phục hồi tiền lương hưu cho tôi nếu có thể.

Đến các cơ quan khác

Đầu tiên, tôi đến Phòng Nhân sự và An sinh Xã hội và gặp trưởng phòng tiền lương. Sau khi nghe tôi kể chuyện, bà ấy đưa cho tôi một tập tài liệu hồ sơ của những cựu công chức bị kết án tù bị đình chỉ lương hưu từ ngày thụ án cho đến khi mãn hạn. Sau đó, người sử dụng lao động quyết định có khôi phục tiền lương hưu cho họ hay không.

Tôi cầm tài liệu đó và đưa cho giám đốc đơn vị công tác cũ xem. Giám đốc đã cử phó chủ nhiệm chính trị đi cùng tôi vài lần đến Bộ phận Thực thi và Kỷ luật Công chức của Sở Tài chính để tìm giải pháp. Chúng tôi gặp phó bộ phận, sau đó là trưởng bộ phận. Tôi đã giảng chân tướng cho cả hai người, nhưng không giải quyết được gì.

Vài ngày sau, chúng tôi quay lại gặp Phó giám đốc Sở Tài chính, và được chỉ thị như sau: Giám đốc đơn vị công tác của tôi phải nộp báo cáo vụ việc cho Sở Tư pháp, và sau đó Phòng chính trị của Sở Tư pháp sẽ đệ trình nó lên phó chủ tịch thành phố để phê duyệt.

Giám đốc của tôi nhanh chóng chấp thuận việc phục hồi 75% lương hưu của tôi và đệ trình vụ việc lên Sở Tư pháp. Tôi cũng đã đến gặp chánh văn phòng vài lần để nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và gửi cho ông ấy những lá thư cung cấp thêm thông tin. Ông ấy hiểu chân tướng và đích thân chuyển hồ sơ trường hợp của tôi đến văn phòng phó chủ tịch thành phố.

Sau đó, chúng tôi được biết vị phó chủ tịch thành phố đã trả lời: “Hãy tìm một giải pháp hợp lý theo quy định.”

Tôi tưởng mình đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, nhưng vẫn không có kết quả gì. Sau đó, tôi đến Sở Tài chính để tìm trưởng bộ phận, nhưng được thông báo rằng tôi vẫn phải làm việc với cơ quan cũ của mình. Tôi nhận ra còn nhiều người hơn mà tôi phải giảng chân tướng, và tôi phải tận dụng tốt những cơ hội này.

Trong thời gian này, các học viên khác đã đi cùng tôi đến Phòng 610 thành phố. Tôi đã gặp được trưởng phòng sau vài lần đi. Tôi nói với ông ấy về việc sức khỏe và tâm tính của tôi đã được cải thiện sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy không dám nghe và đuổi chúng tôi đi.

Sau đó, tôi đến Văn phòng Kháng cáo để được tư vấn. Nhân viên ở đó đã thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, họ làm hồ sơ cho tôi và chuyển nó đến Sở Tư pháp.

Tiến hành kiện tụng

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng, với tư cách là một cựu cán bộ trại lao động và là một đệ tử Đại Pháp, tôi có thể thỉnh nguyện cho quyền lợi và sự sống còn của mình sau khi chịu đựng hai năm thử thách trong tù. Những ai chưa từng trải qua sẽ khó có thể hình dung được mức độ vi phạm nhân quyền của ĐCSTQ nghiêm trọng như thế nào.

Tôi đã nhận được phản hồi từ cơ quan cũ, nơi đã được chuyển thành một trung tâm cai nghiện ma túy sau khi hệ thống trại lao động cưỡng bức bị xóa bỏ ở Trung Quốc, rằng họ không thể trả lương hưu cho tôi vì nguồn ngân sách duy nhất của họ là từ chính phủ, và họ không được phân bổ để trả cho tôi. Vì vậy, tôi đã quay lại Sở Tư pháp để nộp đơn khiếu nại. Nhưng cơ quan cũ của tôi vẫn trả lời tương tự. Trong thời gian virus Trung Cộng bùng phát, tôi lại khiếu nại lên Sở Tư pháp một lần nữa, và phản hồi vẫn là do đơn vị công tác của tôi quyết định.

Do vậy, tôi bắt đầu nộp đơn khởi kiện hành chính lên tòa án. Tòa án hướng dẫn tôi đến Ủy ban Trọng tài Lao động trước, nhưng nơi này từ chối thụ lý vụ kiện của tôi. Tôi đã cố gắng nộp đơn lên tòa án, nhưng cũng bị từ chối thụ lý.

Tôi bèn kháng cáo lên tòa án trung cấp, và có cơ hội nói chuyện với chủ tọa phiên tòa về kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, bao gồm cả việc tôi đã tham gia bức hại các học viên Đại Pháp, việc họ chưa bao giờ tỏ ra oán hận tôi hay đồng nghiệp của tôi, việc tôi bắt đầu nghi vấn về những tuyên truyền khi tôi nhận ra “vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” là một trò lừa bịp, và quá trình tôi thay đổi thành một người khác và có được sức khỏe sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, ông ấy bảo tôi rằng một trong những bạn học đại học của ông ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy là người duyên dáng, xinh đẹp và học giỏi.

Một nữ nhân viên trẻ đã luôn đứng bên cạnh và lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Khi cô ấy đưa tôi xuống cầu thang, tôi nói với cô ấy về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Cô ấy vui vẻ đồng ý. Tôi đã rất mừng cho cô ấy.

Tòa án trung cấp nhanh chóng thông báo cho tôi rằng đơn kháng cáo của tôi đã bị từ chối, và quyết định ban đầu được giữ nguyên. Tôi không còn cách nào khác là phải đến Văn phòng Kháng cáo một lần nữa để khiếu nại.

Cuối cùng, Văn phòng Kháng cáo đã đưa ra ý kiến, kết luận rằng cơ quan cũ của tôi nên tạm thời thanh toán sinh hoạt phí của tôi theo mức tối thiểu của địa phương, mức sống này được điều chỉnh theo chính sách quốc gia. Do đơn vị công tác của tôi chỉ nhận được nguồn kinh phí theo định mức từ chính phủ, và không có kinh phí để chi trả cho những trường hợp như của tôi, nên Sở Tài chính được đề nghị cấp số tiền đó.

Bất chấp phán quyết của văn phòng kháng cáo, Sở Tài chính vẫn không thực hiện điều đó. Vậy nên, tôi đã quay lại Sở Tài chính nhiều lần, và nói với nhiều người khác nhau về chân tướng Đại Pháp bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Có lần, tôi nói với một thư ký về việc ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu người Trung Quốc kể từ khi nắm quyền vào năm 1949 và cuộc bức hại Pháp Luân Công là sai trái. Tôi nói thiện ác hữu báo. Tôi khích lệ anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy đồng ý và cảm ơn tôi.

Trong quá trình đó, bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều nói với mọi người về chân tướng Đại Pháp. Bất cứ khi nào tôi gặp bế tắc, tôi đều nhớ đến lời dạy của Sư phụ:

“Khí lên đỉnh đầu mà không xuống, nó chỉ là trạng thái tạm thời; có người [bị] trong thời gian rất lâu, nửa năm vẫn không xuống. [Nếu] không xuống [thì] tìm một khí công sư chân chính [để] đạo dẫn xuống thì có thể xuống ngay. Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính! Khi chư vị thực sự đề cao tâm tính, chư vị sẽ thấy nó có thể xuống. Chư vị chỉ một mực nhấn mạnh vào biến hoá công của bản thân mình mà không nhấn mạnh vào chuyển biến tâm tính của mình; nó có thể đang đợi tâm tính chư vị đề cao, [rồi] mới phát sinh biến đổi toàn diện được.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Trong quá trình đó, bất cứ khi nào thiếu sót của tôi bộc lộ, tôi lập tức chính lại bản thân. Dần dần, tôi đã tu bỏ được tâm oán hận và tâm tranh đấu. Đồng thời, tâm từ bi của tôi lớn dần. Các học viên khác đã hợp tác và hỗ trợ tôi trong suốt chặng đường. Tôi đã đề cao trong tu luyện của mình mà không nhận ra.

Con xin cảm tạ Sư tôn!

(Pháp hội chia sẻ tâm đắc tu luyện của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/15/433270.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/20/196653.html

Đăng ngày 22-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share