Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2021] Tôi là một phụ nữ nông thôn 70 tuổi, đắc Pháp từ năm 2002. Trước khi tu luyện, tôi mang một thân đầy bệnh, chẳng hạn như chứng loạn thần kinh chức năng và đau thần kinh tọa. Tôi không thể ngủ được vào ban đêm do bị những cơn đau nhức ở chân và cánh tay hành hạ; cơ thể tôi yếu đến nỗi không thể nhấc nổi một cái phích nước. Tôi cũng thường xuyên bị sốc đột ngột và mất đi ý thức.

Vì bị bệnh tật dày vò nên tính khí tôi trở nên cục cằn và nóng nảy. Khi mất bình tĩnh, tôi sẽ lật đổ bàn và đập phá đồ đạc xung quanh. Tôi tùy ý mắng chửi chồng con khiến cho cả gia đình không có ngày nào được yên.

Nhưng sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không chỉ sức khỏe của tôi được cải thiện mà tính khí của tôi cũng chuyển biến hoàn toàn.

Những người hàng xóm của chúng tôi nhận xét: “Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy không bao giờ làm việc nhà và còn hay mắng chửi chồng; nhưng bây giờ thì ngược lại, cô ấy làm mọi việc nhà còn người chồng thì trở nên nhàn rỗi, anh ấy còn mắng vợ khi anh ấy không vui, nhưng người vợ chẳng hề tức giận. Gia đình này hiện tại sẽ không xảy ra một cuộc chiến nào và chúng tôi không cần phải lo lắng về họ nữa“.

Đắc Pháp ở Bắc Kinh

Năm 2002, một người họ hàng ở Bắc Kinh đã đề nghị tôi đến ở cùng cô ấy vài ngày. Sức khỏe tôi vốn không tốt nên ban đầu tôi không muốn đi. Nhưng cô ấy đã gọi cho tôi hết lần này tới lần khác nên tôi đành đồng ý đến Bắc Kinh để giúp cô ấy chăm sóc người nhà lớn tuổi trong bệnh viện.

Một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm thấy bị choáng. Rất may là sự việc xảy ra ở bệnh viện nên tôi được cấp cứu kịp thời. Tuy nhiên, bệnh viện không thể xác định chính xác nguyên nhân gây ra triệu chứng bệnh của tôi. Vì không muốn gây thêm phiền phức cho người họ hàng, nên tôi đã xin xuất viện và đến nhà dì tôi cũng đang sống ở Bắc Kinh.

Dì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây dì đã tặng cho tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân nhưng thời điểm đó tôi không muốn tu luyện, vì thế con trai tôi đã mang cuốn sách đi.

Lần này, dì lại tiếp tục khích lệ tôi tu luyện Đại Pháp. Vừa mới thử một vài động tác luyện công, tôi đã cảm nhận được một trường năng lượng thật mạnh mẽ.

Chỉ nửa ngày sau khi tôi học các bài công pháp, cơn đau ở cánh tay tôi đã biến mất và tôi có thể xách được một xô nước mà không gặp vấn đề gì! Điều này thật khó tin! Tôi thực sự rất phấn khích và hạ quyết tâm sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là hỏi con trai mình xem cháu cất cuốn sách Chuyển Pháp Luân ở đâu.

Sau khi nhận lại cuốn sách và bắt đầu đọc, tôi nhận thấy mọi thứ được giảng trong sách đều thật là tốt. Tôi cũng cảm thấy vô cùng hối tiếc vì đã không đọc sách sớm hơn.

Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện của Phật gia

Mặc dù tôi đã bắt đầu đọc sách và luyện công, nhưng tôi vẫn chưa minh bạch được rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện chứ không chỉ là chữa bệnh khỏe người như các môn khí công khác. Vì vậy, dù đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày nhưng tôi lại không chú ý nhiều đến việc phải buông bỏ các chấp trước người thường. Đôi khi có người gọi tôi đi chơi mạt chược, tôi liền hạ sách xuống để đi chơi với họ.

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân thì lại có người đến rủ đi chơi mạt chược. Tôi gập quyển sách lại và chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa ra đến cửa phòng ngủ, tôi liền nghe thấy tiếng ai đó gọi mình nhưng lại không có ai trong phòng cũng như ở ngoài sân. Âm thanh dường như phát ra từ cuốn sách. Tôi quay trở lại và cầm cuốn sách lên, sau đó tất cả đều im lặng. Tôi nghĩ chắc mình bị ảo giác nên tôi vẫn quyết định đi chơi mạt chược như bình thường.

Sau đó, tôi đã liên lạc với các học viên ở địa phương và chia sẻ với họ. Thông qua giao lưu với các đồng tu, tôi đã hiểu rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên buông bỏ chấp trước vào giải trí và ngừng chơi mạt chược. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện của Phật gia, và thanh âm tôi nghe thấy hôm đó không phải là ảo giác mà là một lời cảnh báo ngăn tôi chơi mạt chược. Kể từ đó tôi đã bỏ được thói quen xấu này.

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất, ngay cả tật viễn thị cũng được chữa lành và tôi có thể làm được mọi công việc nhà.

Có lần một đồng tu tặng cho tôi một bức ảnh Pháp tượng của Sư phụ. Tôi cảm thấy rất vui và cẩn thận treo ảnh lên tường. Tôi cũng đặt một lư hương trên bàn và bắt đầu thắp hương mỗi ngày để tỏ lòng thành kính với Sư phụ.

Một ngày nọ, khi tôi đang thắp hương thì đột nhiên nhìn thấy những ký tự lớn “Pháp Luân Phật Pháp” ở trên không trung. Chúng tỏa ra ánh sáng vàng kim, nhẹ nhàng dịch chuyển từ tây sang đông, giống như trong một bộ phim. Ngoài ra còn xuất hiện cảnh tượng trên thiên quốc với những cung điện có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau đó, tôi nhìn thấy hai quả cầu pha lê trên bàn phát ra ánh sáng đầy màu sắc khi chúng xoay chuyển.

Tôi nhìn lên và thấy Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khích vì biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi, tôi nhất định phải trân quý cơ duyên tu luyện và tu luyện tinh tấn hơn.

Đứa trẻ sinh non được cứu sống

Vào một buổi tối mùa hè năm 2019, tôi lại có một trải nghiệm thần kỳ khác. Lúc đó đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó đang gõ cửa. Đó là một người phụ nữ trong làng, bà lo lắng nói với tôi rằng tính mạng của cháu bà đang gặp nguy hiểm và bệnh viện không thể giúp gì được.

Bà ấy nói: “Chị gái của tôi (một học viên Đại Pháp ở ngoài thị trấn) đã gọi cho tôi và bảo tôi đến gặp chị, xem xem liệu Pháp Luân Đại Pháp có thể cứu được đứa bé này không. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì chị yêu cầu”.

Thì ra là cháu trai của bà ấy bị sinh non với chứng hẹp khí quản bẩm sinh nên thường xuyên bị ngưng thở.

Tôi hỏi: “Bà có tin vào Pháp Luân Đại Pháp không?”.

Bà ấy trả lời: “Tôi tin, tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều tin”.

Tôi đã đi cùng bà ấy về nhà và thấy cả gia đình đang ở bên cạnh đứa bé, miệng còn đang há hốc, hít thở từng hơi nặng nhọc.

Tôi nói với những người trong gia đình: “Bây giờ, tất cả mọi người hãy thành tâm kính niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Mọi người hãy niệm hai cụm từ này thường xuyên nhất có thể và bật băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý cho cháu bé nghe”.

Ngày hôm sau tôi quay trở lại nhà họ, vừa mới bước vào cửa thì mẹ cháu bé đã vui vẻ chào đón tôi: “Cháu bé bây giờ đã khỏe rồi, tình trạng của cháu khá hơn từ khoảng 3 giờ sáng. Bây giờ cháu đã có thể ngậm được miệng và hít thở bình thường!”. Tôi cảm thấy vui mừng cho gia đình họ.

Vài ngày sau, tôi quay lại nhà họ lần nữa và nhìn thấy đứa bé đang nằm chơi trên giường. Cháu bé rất kháu khỉnh với đôi mắt to sáng long lanh, trông rất đáng yêu.

Sư phụ đã cứu sinh mệnh của cháu bé, cả gia đình cháu đều vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư phụ.

Hiện tại cháu bé rất bụ bẫm và khỏe mạnh. Khi mọi người hỏi làm thế nào cháu bé có thể sống sót, các thành viên trong gia đình của cháu sẽ nói với họ: “Cháu đã được Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp cứu sống!”.

Cả dân làng đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Tôi thường nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Đại Pháp ở những nơi công cộng và phân phát tài liệu giảng chân tướng mà không cảm thấy sợ hãi.

Tôi thường đi xe đạp đến khu chợ địa phương và mang theo một túi Tuần báo Minh Huệ. Tôi sẽ mang theo một tập các tuần báo định kỳ trên tay trái và cầm một bản ở tay phải trước khi nói lớn: “Hãy lắng nghe tôi nói, hỡi những người đồng hương. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ sớm sụp đổ vì ông trời sẽ tiêu diệt nó. Hãy nhanh chóng thoái xuất khỏi đảng, đoàn, đội! Các bạn sẽ được bình an nếu thoái xuất khỏi những tổ chức này. Đây là tuần báo Minh Huệ, các bạn hãy đến lấy một bản cho mình!”

Khi mọi người đến lấy tuần báo, tôi sẽ giúp họ làm tam thoái.

Vào mỗi dịp Tết đến, tôi sẽ đi phát những cuốn lịch bàn xinh xắn chứa thông tin Đại Pháp ở các khu chợ. Người dân ở đây rất muốn có được một cuốn lịch.

Dần dần, người dân địa phương đã biết đến tôi và tôi thậm chí không cần phải nói bất cứ điều gì mà họ sẽ tự đến lấy tài liệu.

Tuy nhiên, tôi dần tăng trưởng tâm hoan hỉ và không còn để tâm nhiều đến việc giữ an toàn nữa.

Một ngày nọ, ngay khi tôi vừa đến chợ thì vị bí thư thôn đã cố gắng đuổi tôi đi. Tôi di chuyển đến chỗ khác nhưng ông ta lại đuổi theo và tát tôi vài cái, ông ta nói sẽ gọi cảnh sát đến bắt tôi.

Tôi phóng xe đạp điện nhanh nhất có thể, vừa ra khỏi làng thì tôi bị ngã xuống một con mương bên đường.

Khi về đến nhà, tôi bắt đầu hướng nội và nhận ra bản thân đã quá bất cẩn. Ngoài việc nói lớn tiếng ở chợ thì tôi thường nói chuyện với mọi người và phân phát tài liệu gần văn phòng của vị bí thư. Việc này đã gây ra nhiều áp lực cho anh ta và khiến anh ta không thể làm ngơ, đặc biệt là khi các quan chức ĐCSTQ được lệnh phải thực thi các chính sách bức hại. Sư phụ dạy chúng ta phải luôn quan tâm đến người khác, nhưng tôi đã không làm tốt việc này. Khi lớn tiếng giảng chân tướng ở nơi công cộng thì tôi không nên ở quá gần văn phòng của bí thư như vậy.

Tôi lại đi đến khu chợ sau khi bỏ qua hai phiên chợ. Vị bí thư Trung Cộng đã trông thấy tôi và gọi tôi ra một chỗ yên tĩnh và xin lỗi: “Tôi đã sai khi đánh chị lần trước. Nhưng chị có thể đừng làm như trước đây được không? Chị có thể giữ cho tôi một chút thể diện không?”

“Được rồi, tôi sẽ lưu ý hơn”, tôi trả lời và quay lại khu chợ.

Sau đó có người kể cho tôi về việc vị bí thư đã bị đau ở cánh tay sau khi ông ta đánh tôi và ông ta rất lo lắng sẽ phải chịu báo ứng vì đã tát tôi, đó là lý do tại sao ông ta chủ động xin lỗi.

Bây giờ khi mọi người nhìn thấy tôi trên đường thì họ thường hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Vào đầu tháng 12 năm 2020, tất cả mọi người trong làng tôi, gồm cả đàn ông và phụ nữ, người già và người trẻ, được gọi đến một quảng trường nhỏ để làm xét nghiệm virus corona.

Tôi nghĩ đó sẽ là một cơ hội rất tốt để giảng chân tướng cho mọi người. Vì vậy, tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và tôi mang theo các tài liệu giảng chân tướng đi đến quảng trường.

Có khoảng ba nghìn người trong làng của chúng tôi có mặt ở đó. Ngày hôm đó, những dãy bàn được đặt ở cả phía đông và tây của quảng trường và mọi người xếp thành hàng dài để làm xét nghiệm.

Sau khi tôi làm xét nghiệm ở phía đông xong, tôi nói lớn với dân làng: “Những người trong làng xin hãy nghe tôi! Đúng vậy, phòng chống sự lây nhiễm vi-rút là cần thiết nhưng vẫn có những trường hợp người bị nhiễm và chết. Tôi có một phương thức bí mật để giúp mọi người tránh khỏi lây nhiễm, đó là niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Nếu bạn thành tâm niệm những cụm từ này thì vi rút sẽ tránh xa bạn”.

Những người dân làng nghe tôi nói đều mỉm cười và đáp: “Đúng thế, chúng tôi thường làm vậy. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Sau khi giảng chân tướng ở phía đông xong, tôi đã đi đến phía tây của quảng trường và nói với mọi người điều tương tự. Các cán bộ thôn đều mỉm cười và không ai nói gì cả. Sau đó, tôi bắt đầu phân phát tài liệu giảng chân tướng và các lá bùa hộ mệnh.

“Bạn có thể dán áp phích Pháp Luân Công ở bất cứ đâu trong bệnh viện”

Tôi đã đi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp ở một ngôi làng khác vào một mùa hè. Vì không có nhiều người trên đường phố nên tôi quyết định đi vào một bệnh viện địa phương vì nghĩ rằng sẽ có nhiều người ở đó. Tôi nói với một số người rằng nếu họ thành tâm nhẩm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì họ sẽ hồi phục sức khỏe nhanh hơn.

Ngay lúc đó, giám đốc bệnh viện đi đến và tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ấy nói: “Chị cứ tiếp tục nói đi. Tôi đã đến Hồng Kông và thấy mọi người tập Pháp Luân Đại Pháp tự do trên đường phố. Ngoài sân còn có một số công nhân xây dựng, chị cũng có thể đi và giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ”.

Ngày hôm đó, tôi đã giúp 29 người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ trong bệnh viện, bao gồm bác sĩ, y tá, bệnh nhân và công nhân xây dựng.

Tôi vui vẻ nói với giám đốc bệnh viện: “Anh sẽ đắc phúc báo trong tương lai!”

“Tôi đã nhận được phúc lành rồi” anh ấy nói.

Hóa ra, khi khu vực này bị ảnh hưởng bởi một trận bão lớn cách đây không lâu, hầu hết các mái che nhà kính của cư dân địa phương đã bị thổi bay, nhưng nhà kính của bệnh viện vẫn còn nguyên vẹn. Anh ấy thực sự ngạc nhiên và đi ra ngoài để xem xét xung quanh.

Anh ấy nhìn thấy hai biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” được dán trên hai cột điện ở mỗi bên của cổng bệnh viện. Anh ấy nhận ra rằng bệnh viện đã được Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ.

Vị giám đốc nói: “Chị được chào đón tại bệnh viện của chúng tôi bất cứ lúc nào và chị có thể dán các áp phích Pháp Luân Đại Pháp ở bất cứ đâu trong bệnh viện mà chị muốn”.

Tôi đã đến bệnh viện vài lần sau đó, và một số bác sĩ cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đã gần 20 năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những thể hội trong tu luyện có quá nhiều không thể kể hết. Trong khoảng thời gian này, cũng có lần tôi bị bắt giữ phi pháp và nhà của tôi bị cảnh sát lục soát. Những nhân viên Trung Cộng cũng thỉnh thoảng hạch sách tôi nhưng không gì có thể lay chuyển được tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Các con tôi cũng thay đổi từ cảm giác sợ hãi sang ủng hộ tôi tu luyện, và kết quả là chúng đều đắc được phúc báo. Hiện tại các con tôi đều đang sống một cuộc sống sung túc. Gia đình tôi trước đây được coi là hộ nghèo của thôn nhưng bây giờ chúng tôi là một trong những hộ khá giả.

Dân làng nói rằng tất cả những điều này xảy ra là nhờ tôi tu luyện Đại Pháp và chúng tôi được thần linh bảo hộ! Trong thâm tâm tôi biết rằng tất cả những điều này là do Sư phụ đã cấp cho chúng tôi bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp.

(Pháp hội Trung Quốc lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/16/433157.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/19/196642.html

Đăng ngày 09-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share