Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Nhìn lại 32 năm cuộc đời mình, lần duy nhất tôi thực sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là một năm rưỡi trước. Chính Sư phụ là người đã thức tỉnh tôi và liên tục khai ngộ để tôi tiến về phía trước trong tu luyện và khẩn trương cứu người.
Sinh mệnh đến vì Đại Pháp
Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ khi lên 7 tuổi. Tôi luôn đi cùng mẹ khi bà tới các nhóm học Pháp vào mỗi buổi tối. Lúc đó tôi không biết nhiều từ tiếng Trung nhưng tôi lắng nghe khi các học viên đọc.
Mẹ tôi nói rằng tôi là đứa trẻ đến vì Pháp. Sau khi mang thai tôi, bà dự định phá thai, nhưng vì lý do nào đó, bà đã không thành công và tôi đã có mặt trên đời.
Sư phụ khai mở thiên mục cho tôi và tôi nhìn thấy Phật ở các không gian khác, từ bi và vĩ đại. Tôi cũng nhìn thấy nhiều cảnh tượng ngoạn mục. Tôi cảm thấy rằng tu luyện thực sự vô cùng tuyệt vời.
Suýt chết trong một vụ tai nạn xe hơi
Khi lớn lên, dần dần tôi bị kéo vào rất nhiều cám dỗ của xã hội người thường. Từng chút từng chút một, tôi rời xa Đại Pháp. Tất cả những gì tôi nghĩ là kiếm nhiều tiền hơn và trở nên giàu có. Tôi chơi game và chơi mạt chược cùng bạn bè và nuông chiều bản thân trong một lối sống hưởng thụ. Tôi ngừng học Pháp và không khác gì một người thường. Mẹ tôi luôn bảo tôi rằng: “Nếu con bỏ lỡ Đại Pháp vĩ đại này trong cuộc đời mình, con sẽ không bao giờ có lại cơ hội nữa.”
Năm 2007, tôi lấy bằng lái xe và một tháng sau tôi đến Bắc Kinh cùng ba người thân để mua một chiếc xe hơi đã qua sử dụng. Không có bảo hiểm ô tô, tôi lái chiếc xe không có túi khí trở về nhà. Tôi đã bị tai nạn nghiêm trọng ở đoạn đường dễ xảy ra tai nạn ở Sơn Hải Quan, một điểm du lịch nổi tiếng gần tỉnh Hà Bắc.
Là một người mới lái xe, không biết bằng cách nào mà xe hơi của tôi đã lạng lách và đâm vào rào chắn bê tông giữa đường cao tốc. Một phần của xe bị đẩy sang dòng xe cộ đang di chuyển rồi đâm vào hai chiếc xe ô tô. Một trong hai xe đó là chiếc Audi và ô tô của tôi bị đâm nát. Đó là một tai nạn khủng khiếp. Nhưng khó tin là không có ai bị thương.
Khi tôi đang làm thủ tục giấy tờ cho vụ tai nạn, tôi nghe được rằng đêm hôm trước có ba người lái xe gặp tai nạn tại đúng nơi này và một người trong số họ đã chết. Cả ba người lái xe đều tuổi Thìn. Tôi lo sợ bởi vì tôi cũng sinh vào năm con Thìn. Cái chết đang đuổi theo tôi sao? Đột nhiên tôi nhớ ra đứa cháu, một trong ba người thân đi cùng tôi, đã hát trên đường chúng tôi về nhà rằng: “Hai người chết một người bị thương. Hai người chết một người bị thương.” Dường như vụ tai nạn thực sự đến để đòi mạng tôi.
Không lâu sau tôi có một giấc mơ: Khi tà ác tới để cướp đi sinh mệnh của tôi, một vị Phật đã vẫy tay của Ngài và bảo hộ cho tôi. Sau khi tỉnh dậy, tôi biết đó chính là Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cứu tôi trong vụ tai nạn; nếu không tôi đã chết rồi. Tôi rất xấu hổ vì đã không tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn, nhưng Sư phụ đã không từ bỏ tôi.
Một thời gian sau vụ tai nạn, tôi có thể tu luyện tinh tấn. Tuy nhiên, cám dỗ của xã hội người thường quá lớn nên tôi không thể cưỡng lại và tôi đã quay về con đường cũ.
Thức tỉnh sau lời cảnh tỉnh nghiêm khắc
Ngày 28 tháng 1 năm 2020 (mùng 4 Tết Nguyên Đán), tôi cảm thấy lồng ngực bị thắt chặt. Tôi không thể thở được và đổ mồ hôi rất nhiều. Triệu chứng tương tự như những người bị nhiễm vi-rút corona. Tôi nghĩ mình đã bị nhiễm vi-rút nhưng tôi sợ phải tới bệnh viện. Tôi không thể ăn. Tôi nghĩ mình có thể chết vì vậy tôi đã nói với mẹ mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi.
Tuy nhiên, bên cạnh nỗi sợ, điều tôi cảm thấy hối tiếc nhiều hơn đó là tôi đã ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong quá nhiều năm. Tôi đã lãng phí sinh mệnh mà Sư phụ kéo dài cho tôi sau vụ tai nạn. Tôi cầu xin Sư phụ: “Xin Sư phụ cứu con. Xin Ngài cho con thêm một cơ hội nữa.” Vào lúc đó, tôi rất yếu nên không thể đọc các sách Đại Pháp, vì thế mẹ tôi đã mở băng thu âm các bài giảng của Sư phụ cho tôi nghe.
Chỉ trong vài ngày, cơn co thắt ở ngực đã biến mất. Tôi vô cùng cảm tạ lòng từ bi của Sư phụ. Tôi tự nhủ với bản thân mình: “Mình không nên lại sống như trước đây và lần này mình phải tu luyện thật tốt.”
Sư phụ đã giảng trong bài “Lý tính”:
“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất.” (Lý tính)
Sau khi đọc đoạn Pháp trên, tôi vô cùng kinh hãi bởi vì tôi là một trong những người đang ở trong nguy hiểm nhất. Nếu tôi không tu luyện tốt để theo kịp các bạn đồng tu, tôi chắc chắn sẽ đánh mất cơ hội tu luyện Đại Pháp, điều mà tôi đã chờ đợi hàng triệu năm. Tôi quyết định: “Kể từ bây giờ, tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân mình, tu luyện chính mình và làm ba việc thật tốt. Tôi phải quay trở về ngôi nhà trên thiên thượng của mình cùng với Sư phụ.”
Kể từ đó, tôi chấm dứt cuộc sống hưởng thụ của mình. Mỗi ngày tôi thức dậy lúc 2 giờ 40 sáng để luyện năm bài công pháp trước khi đi làm. Nếu vì lý do nào đó mà tôi không thể luyện xong, tôi sẽ bổ sung trong ngày. Tôi biết rằng tôi đã học Pháp không đủ, vì thế tôi quyết định mỗi ngày học hai bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng bắt đầu học thuộc sách. Càng học Pháp nhiều, các Pháp lý càng triển hiện cho tôi.
Tôi đã có một giấc mơ. Một con thuyền Đại Pháp lớn đã chuẩn bị xuất phát nhưng tôi vẫn đứng trên bờ. Vì tuyệt vọng, tôi nhảy về phía trước và nắm lấy lan can. Tuy nhiên cả thân thể tôi treo lủng lẳng ra bên ngoài con thuyền và phía dưới tôi là nước biển đen thẫm. Tôi đã ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Sau một thời gian tu luyện tinh tấn, tôi đã có một giấc mơ khác. Sư phụ đưa cho tôi một tấm vé và tôi bước lên thuyền. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình tiếp tục tu luyện ngày càng tinh tấn hơn.
Khẩn trương cứu người, hoàn thành thệ ước
Mẹ tôi và hai đồng tu lớn tuổi khác thường xuyên ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày tôi đề nghị lái xe đưa mẹ tôi về nhà, nhưng bà nói: “Hôm nay mẹ vẫn chưa cứu đủ người. Con về trước đi. Mẹ muốn giảng chân tướng cho nhiều người hơn.”
Tôi nhìn bóng lưng mẹ và tôi thấy một khoảng cách lớn giữa mẹ và tôi. Mẹ tôi không về bởi vì bà chưa cứu đủ người, còn tôi thì dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình ngồi không ở trong nhà. Tại sao tôi không thể bước ra để chứng thực Pháp? Tôi hổ thẹn và một câu xuất hiện trong tâm trí tôi: “Trợ Sư chính Pháp, Chính Pháp tất thành; đoái hiện thệ ước, hoàn thành sứ mệnh.”
Sư phụ giảng:
“Cứu người là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Chư vị tuyệt đối không né tránh được!” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)
Tôi quyết định ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, thực hiện thệ ước của mình.
Kể từ đó, không kể những hoàn cảnh đặc biệt, tôi đều bảo đảm mỗi ngày ra ngoài giảng chân tướng, dù nắng hay mưa. Sau khi tôi đi làm về, tôi thay quần áo trước khi ra ngoài (vì tôi nghĩ rằng các học viên phải chú ý tới diện mạo khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người). Thi thoảng tôi ra ngoài vào buổi sáng và những thời gian khác buổi chiều. Một lần, vào buổi sáng tôi không giảng chân tướng cho đủ số người, vì thế tôi đã lại ra ngoài vào buổi chiều.
Lúc đầu, tâm sợ của tôi đặc biệt lớn. Tôi đã chịu áp lực lớn và không biết nên bắt đầu câu chuyện với mọi người như thế nào. “Là một người đàn ông đã ở độ tuổi 30, tôi nên bắt chuyện với người lạ như thế nào?” Nhưng ý thức về sứ mệnh trong tâm mình đã thúc đẩy tôi tiến về phía trước.
Sư phụ giảng:
“Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người, chính là chỗ khác biệt này.” (Giảng Pháp tại thành phố New York)
Trong suốt một năm rưỡi vừa qua, tôi đã trải nghiệm việc vứt bỏ sinh tử có ý nghĩa gì. Tôi ngộ được rằng chỉ bằng cách bảo trì Thần niệm thì tôi mới có thể cứu người – tư tưởng của người thường thì không thể. Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà để giảng chân tướng, tôi sẽ nói với Sư phụ trước Pháp tượng của Ngài. Tôi xin Sư phụ giúp tôi tịnh hóa tư tưởng, gia cường chính niệm, và đưa tới những người có duyên với Đại Pháp. Khi tâm sợ hãi nổi lên, tôi sẽ nhẩm Pháp:
“[nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
“có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Khi tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đối xử với họ một cách chân thành và giảng chân tướng một cách lý trí. Tôi chủ định đi tới những nơi đông người như trạm xe buýt hoặc những khu chợ nông sản.
Lúc đầu, tôi chỉ nói chuyện được với ba hoặc năm người mỗi ngày. Khi tôi tiếp tục học Pháp và phát chính niệm, tôi đã nói chuyện được với nhiều người hơn. Dần dần tôi học được cách làm thế nào giảng chân tướng cho tốt. Với sự gia trì của Sư phụ, lời tôi nói thường chạm tới tâm của mọi người.
Dưới đây là một vài câu chuyện
Nói chuyện với mọi người bằng tâm từ bi
Tôi thường bắt đầu câu chuyện với những vấn đề mà mọi người quan tâm trong đời sống hàng ngày. Khi họ cảm thấy ý định tốt đẹp của tôi dành cho họ, điều đó giúp họ tháo bỏ sự cảnh giác dễ dàng hơn.
Một lần, tôi gặp một người đàn ông trung niên. Tôi nói: “Chú à, cháu thấy chú mua rất nhiều đồ ăn ngon. Điều kiện sống của chúng ta đang ngày càng tốt hơn và chúng ta nên ăn uống thật tốt. Tuy nhiên, dịch bệnh vẫn đang rất nghiêm trọng nên chú hãy chú ý chăm sóc cho bản thân. Bây giờ hầu hết các gia đình đều chỉ có một người con. Gia đình sẽ không hoàn hảo nếu không có cả bố và mẹ.” Người đàn ông gần như đã khóc và gật đầu với tôi.
“Để cháu nói với chú những từ mang lại may mắn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Nếu chú thành tâm niệm, dịch bệnh sẽ tránh xa chú. Xin chú chia sẻ với cả những người thân trong gia đình.”
Khi tôi nói với mọi người những từ mang lại may mắn, tôi nhìn vào mắt họ và tôi nói với sự nghiêm túc phi thường. Tôi muốn họ tôn kính những từ đó. Sau đó tôi sẽ thúc giục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Thông thường mọi người sẵn lòng thoái ĐCSTQ và rất nhiều người cảm thấy biết ơn tôi. Một số người muốn kết bạn với tôi và họ mời tôi tới nhà chơi. Nếu họ có bất kỳ câu hỏi nào, tôi luôn luôn giải thích cho họ một cách cặn kẽ cho tới khi họ hoàn toàn hiểu.
Phá vỡ những lời nói dối
Tôi đã gặp một vài người vốn bị ĐCSTQ tẩy não một cách nghiêm trọng. Họ nói: “Anh là một người trẻ tuổi, sao anh có thể nói về thoái Đảng như vậy? Đảng là tốt, tại sao anh lại chống lại nó?”
Tôi đáp: “Thần muốn diệt trừ nó. Anh nói Đảng cho anh tiền. Nhưng tiền đó từ đâu đến? Là anh kiếm ra. Đó là tiền của người dân. Trong khi anh đến những khu chợ có thể mặc cả để tiết kiệm tiền, thì phần lớn tiền lại bị những quan chức chính phủ tham nhũng tham ô. Anh đã nhận được cái gì?”
“Đảng truyền bá rất nhiều lời tuyên truyền. Vi-rút corona bùng phát ở Vũ Hán và lan ra khắp thế giới. Anh có tin rằng số người chết ở Vũ Hán chỉ là vài nghìn thôi không? Dù cho phương pháp mà ĐCSTQ dùng là gì, đại dịch vẫn đang còn đây và có rất nhiều các biến thể khác nhau của vi rút. Tôi nghĩ không gì quan trọng hơn việc bảo toàn tính mạng cho chúng ta. Khi làn sóng đại dịch tồi tệ hơn ập đến, những từ mang lại may mắn này có thể cứu anh.”
Sau khi nghe những lời ấy, nhiều người đã nói: “Điều anh nói là đúng,” và họ đồng ý thoái ĐCSTQ.
Không đánh giá người khác qua bề ngoài của họ
Thi thoảng tôi gặp những người trông đáng sợ. Họ có thể giàu có, địa vị cao nhưng hóa ra họ lại rất dễ lĩnh hội, mặc dù phần lớn họ chưa bao giờ nghe chân tướng trước đó. Tôi thường dùng vi-rút Trung Cộng làm ví dụ để chỉ ra bản chất tà ác của ĐCSTQ và điều đó dễ dàng giúp họ hiểu ra.
Tôi cũng gặp những người từ các phòng ban cảnh sát và hệ thống tư pháp. Một lần tôi gặp một cảnh sát mặc thường phục ở trạm xe buýt. Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc, tôi đưa ra chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp. Đột nhiên anh ta nói: “Anh có biết tôi là ai không?” Anh ta đưa ra thẻ cảnh sát: “Tôi là cảnh sát và công việc của tôi là bắt giữ các học viên.”
Ngay lập tức tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi bình tĩnh nói với anh ấy: “Dù cho anh là ai, những điều tôi nói với anh đều là muốn tốt cho anh. Đại dịch vẫn rất nghiêm trọng. Anh có nghĩ rằng tai ương này quan tâm tới việc anh là ai hay không? Dù anh có nhiều tiền như thế nào hay địa vị của anh cao đến đâu, điều quan trọng nhất là được an toàn. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt và anh không nên bắt giữ những người tốt.”
Anh ấy mỉm cười: “Đúng, anh nói đúng. Tôi biết nên làm gì.”
Một lần khác tôi gặp cha của một cảnh sát. Lúc đầu ông ấy rất cứng đầu và từ chối nghe tôi. Tôi nói với ông: “Bởi vì con trai ông là cảnh sát, nên cháu phải nói với ông chân tướng, nếu không con trai ông có thể gặp rắc rối lớn. Ông có biết những năm gần đây chính phủ đang điều tra về các vụ tham nhũng không? Nhiều cảnh sát vướng mắc vào trong đó. Đây là hậu quả của việc họ đã bức hại những người tốt. Nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn và đang dạy mọi người trở thành người tốt. Hãy nói với con trai của ông đừng tham dự vào cuộc bức hại này.”
Sau khi tôi giải thích chi tiết, ông đã hiểu ra và nói: “Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ khuyên con trai tôi không làm điều xấu.”
Bình tĩnh khi gặp nguy hiểm
Đôi khi có những người trình báo tôi với cảnh sát.
Cách đây không lâu, tôi nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ. Khi tôi rời đi, tôi quay lại và thấy anh ấy đang đứng tại chỗ gọi điện thoại. Khi anh ấy thấy tôi nhìn mình, anh ấy đã lui vào khu rừng gần đó. Tôi nhận ra rằng anh ấy đang làm điều gì đó không tốt, có lẽ là trình báo tôi với cảnh sát. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ. Ngay sau đó một chiếc ôm chạy đến và tôi nhảy lên xe ngay lập tức. Sư phụ đã một lần nữa bảo hộ cho tôi.
Thi thoảng tôi ra ngoài vào buổi đêm để phân phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Ngày nay camera giám sát được lắp đặt hầu hết ở mọi nơi, nhưng trong bóng tối tôi không nhìn thấy chúng. Tôi liên tục phát chính niệm để bảo vệ bản thân. Đôi khi như thể tôi trở nên vô hình, bởi vì mọi người không nhìn thấy tôi ngay cả khi tôi đứng ngay trước mặt họ. Sau đó tôi nhận ra rằng khi tôi không thể nhìn thấy camera, camera cũng không thể nhìn thấy tôi.
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng, vào bất cứ lúc nào, trong bất kỳ tình huống nào, đừng sợ hãi, hãy chính niệm chính hành. Bất cứ khi nào tôi gặp phải tình huống không mong muốn, tôi giữ vững bản thân và bình tĩnh. Đôi khi tôi nhìn thấy tầng tầng Phật, Đạo và Thần ở các không gian khác đang quan sát các học viên giảng chân tướng. Nếu chúng ta không bị động tâm bởi những giả tướng trong xã hội người thường, không ai có thể làm hại chúng ta được.
Khi tôi tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc, tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày. Thời gian không bao giờ là đủ. Tôi nhìn thấy ở trường không gian khác, mỗi học viên có một cuộn giấy. Với các việc mà mỗi học viên làm, một điểm sẽ được đánh vào cuộn giấy đó. Với tất cả những việc mà học viên không hoàn thành, điểm sẽ bị trừ. Khi tôi không làm tốt việc gì đó, Sư phụ sẽ cho tôi thấy tổng điểm mà tôi nhận được là một điểm trượt.
Gần đây tôi nhìn thấy điểm của tôi trong cuộn giấy đạt đến cấp độ hài lòng, nghĩa là ít nhất tôi đã vượt qua khảo nghiệm giảng chân tướng. Tuy nhiên tôi biết mình vẫn còn cách xa sự mong đợi của Sư phụ. Tôi đã không làm tốt ở phương diện đề cao tâm tính bởi vì tôi thường xuyên được điểm 0 ở phương diện này. Đó chính là điều mà tôi cần nỗ lực hơn.
Một lần trong giấc mơ tôi nhìn thấy thệ ước tôi đã ký với Sư phụ. Đó là thệ ước mà tôi đã ký bằng cả sinh mệnh của mình. Tôi sẽ nỗ lực hết sức loại bỏ tất cả các tâm chấp trước của mình để hoàn thành thệ ước của bản thân.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/20/433267.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/24/196711.html
Đăng ngày 03-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.