Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-09-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp năm nay 53 tuổi sống ở một vùng nông thôn của Trung Quốc.
Vào năm 1998, trước khi trở thành một học viên, tôi đã mắc nhiều loại bệnh khác nhau, bao gồm bệnh thận, chứng đau nửa đầu và cũng bị mất trí nhớ. Dù ở đâu, tôi vẫn luôn đau. Do chứng đau lưng và chân kinh niên, tôi đã trở thành một người gù.
Vì muốn giải thoát khỏi đau đớn, tôi đã thử chữa trị bằng nhiều phương pháp y học cả hiện đại lẫn cổ truyền và tìm kiếm lời khuyên từ các thầy pháp. Họ không những đã không giúp được tôi mà tôi còn bị một vong linh chiếm hữu cơ thể. Tôi cảm thấy lạnh ngay cả trong cái nóng kinh khủng của mùa hè.
Nhưng tất cả những khó chịu về thể chất này không ngăn cản tôi trở thành một kẻ bắt nạt. Cha tôi là một bí thư thôn. Lợi dụng vị trí của cha tôi như một đặc ân, tôi chạy quanh thôn với con chó lớn của mình. Nếu ai xúc phạm tôi, tôi sẽ chửi rủa họ bằng những ngôn ngữ thô tục nhất. Mọi người trong làng sợ tôi và bắt đầu tránh xa tôi.
Một lần nọ, một người dân trong làng đã khiêu khích tôi. Trong ba ngày, tôi chửi bới anh ấy ở bên ngoài nhà của anh. Cuối cùng, anh ấy cũng đi ra để nói lý lẽ phải trái với tôi. Nhưng thay vì nói chuyện với nhau một cách hòa bình, thì tôi lại bôi phân lên mặt anh ấy. Vì điều này mà tôi đã bị tạm giam 15 ngày.
Pháp Luân Đại Pháp thay đổi con người thô lỗ của tôi
Trong thời gian tôi bị giam, vợ tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi ở nhà, tôi đã cười nhạo cô ấy và làm khó khi cô ấy xem các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.
Một ngày sau khi tôi được thả, anh trai tôi đã mời các học viên Pháp Luân Đại Pháp đến xem các bài giảng của Sư phụ Lý tại nhà tôi. Không muốn vào trong nhà, tôi đi dạo quanh sân với con chó của mình. Đột nhiên, tôi nghe thấy Pháp của Sư phụ:
“Trong khi tôi đang giảng về thiên mục, trên trán của mỗi người chúng ta đều có cảm giác căng lên, thịt tụ lại, tụ lại xoáy vào trong” (Bài giảng thừ 2, Chuyển Pháp Luân)
Ngay lập tức, một thứ gì đó đè lên trán tôi. Những lời của Sư phụ vang lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ: “Đó là loại sức mạnh nào?”. Người này sao có thể có sức mạnh to lớn như vậy? Tôi phải chú ý đến những gì ông ta nói. Vì vậy, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Tất cả các bệnh của tôi đã biến mất. Lưng tôi thẳng trở lại. Sư phụ cũng đã thanh lý tâm tôi và nâng cao các tiêu chuẩn đạo đức của tôi. Tôi đã thay đổi thành một người chu đáo và sẵn sàng đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu.
Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi
Nhớ lại hành trình 20 năm tu luyện của mình, Sư phụ đã ở bên tôi trên mỗi bước đường.
Là một người kiên định vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn để kêu gọi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, phân phát tài liệu giảng chân tướng ở các làng và in tài liệu đọc Pháp Luân Đại Pháp ở nhà, tôi sẽ không thể làm được điều đó nếu không có Sư phụ bên cạnh tôi.
Tôi đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hai lần và trại giam ba lần vì không chịu từ bỏ đức tin của mình. Nhà tôi bị lục soát, tôi bị phạt tiền nhưng tất cả những điều này cũng không khiến tâm tôi dao động và nó cũng không ảnh hưởng đến niềm tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp.
Những người nông dân như chúng tôi nghèo lắm. Vừa phải lo tiền học cho hai đứa con của chúng tôi và các nhu cầu cơ bản của gia đình, nên tiền bạc đối với chúng tôi rất eo hẹp. Cuộc sống của chúng tôi càng trở nên khó khăn hơn khi liên tục bị những người theo ĐCSTQ quấy rối và bức hại. Mặc dù vậy, tôi muốn cứu nhiều người hơn và giúp họ tránh xa những lời dối trá mà ĐCSTQ đã nói. Chúng tôi ăn những bữa ăn đơn giản và sống thanh đạm để đảm bảo việc sản xuất tài liệu đọc Đại Pháp tại nhà tôi diễn ra suôn sẻ. Mọi thứ chúng tôi đã làm là một phần thiết yếu trong quá trình tu luyện của chúng tôi.
Sư phụ ban trí huệ cho cháu tôi
Đau khổ khi chứng kiến cảnh công an lục soát nhà của chúng tôi, cháu lớn của tôi bị ảnh hưởng tinh thần. Sau khi nhập học, cháu đã bị tụt lại phía sau. Trong khi các bạn cùng lớp đã học đếm được đến 100, thì cháu chỉ đếm được đến chín.
Cháu được chuyển đến một trường học được trang bị tốt hơn trong thị trấn, nhưng cháu vẫn không tiến bộ. Giáo viên nói: “Cháu trai của bác gặp khó khăn trong việc học, bác phải dành nhiều thời gian hơn để giúp cháu ở nhà”.
Tôi đã đếm số với cháu trai của tôi. Cháu chỉ có thể đếm đến chín. Tôi chỉ cho cháu cách viết bằng cách nắm tay cháu. Nhưng ba tháng trôi qua mà không có sự cải thiện nào.
Bực bội, tôi đánh cháu: “Con thật chậm chạp, nếu con không hiểu, ta sẽ đánh con hàng ngày cho đến khi con hiểu được.”
Phương pháp cực đoan này dường như đã có hiệu quả ngay từ đầu. Nhưng khi chúng tôi thực hiện các phép cộng và trừ, thì nó hoàn toàn không hiệu quả.
Cháu trai tôi nói với tôi: “Ông ơi, đừng đánh con nữa, ông có giết con đi thì con cũng không hiểu nổi.”
Khi ngẫm nghĩ lại bản thân, tôi chợt nhận ra rằng, với tư cách là một học viên Đại Pháp, tôi đang làm gì? Làm thế nào tôi có thể giáo dục một đứa trẻ theo cách này?
Sư phụ giảng:
“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy? Có người nói: ‘Nhẫn đến như thế khó làm lắm, tính tôi vốn nóng nảy’. Nóng tính thì phải sửa; người luyện công nhất định phải Nhẫn. Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt”. (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)
Khi nghĩ đến lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ, tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Nước mắt hối hận trào ra trong mắt tôi. Tôi ôm cháu trai bằng cả hai tay, tôi nói: “Con ơi, ông sai rồi, ông sẽ thay đổi”. Lau nước mắt cho tôi, cháu nói: “Ông ơi, con sẽ là đệ tử nhỏ của Sư phụ và là một học sinh tốt”.
Kể từ ngày đó, khi tôi học Pháp, tôi đã đọc to cho hai cháu trai của mình nghe. Tôi đã dạy các cháu những bài thơ của Hồng Ngâm. Hai cháu trai có duyên, một hai ngày các cháu đã thuộc lòng được một bài thơ.
Một ngày Chủ Nhật, đang cầm bài tập về nhà, đứa cháu lớn của tôi hét lên: “Ông ơi, cháu biết làm bài, cháu biết làm bài!” Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó, tôi chắp tay cảm ơn Sư phụ. Tôi biết ơn Sư phụ, vì Ngài đã ban tặng trí tuệ cho cháu tôi. Hiện tại, cháu trai của tôi đạt điểm trên 90% trong mọi bài kiểm tra.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/6/430437.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/23/195874.html
Đăng ngày 07-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.