Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2021] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999 (ngày cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu). Sau khi cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân và những tay chân của ông ta phát động cuộc bức hại Đại Pháp, mẹ tôi đã từ bỏ tu luyện. Bà sợ hãi và cũng bị gia đình cản trở nên không còn tu luyện Đại Pháp nữa. Sau khi tôi bắt đầu hành trình tu luyện Đại Pháp của mình, tôi luôn muốn mẹ tôi quay trở lại tu luyện. Nhưng mỗi khi tôi thúc ép mẹ tôi học Pháp, bà lại tỏ ra miễn cưỡng. Bà nói nếu tôi muốn tu luyện thì cứ tiếp tục, nhưng đừng làm phiền bà.

Chìm ngập trong cái tình

Vào thời điểm đó tôi đã rất kích động, vì tôi sợ rằng với tuổi tác đã cao, mẹ tôi không có đủ thời gian để bắt kịp với việc tu luyện. Tôi cũng rất buồn vì mẹ tôi đã biết Đại Pháp tuyệt vời như thế nào nhưng bà không trân trọng nó. Khi tôi chia sẻ việc này với các đồng tu, họ nhắc nhở tôi về tâm lo lắng, lòng phẫn uất và cái tình của tôi đối với mẹ, điều mà tôi không thể tự mình nhận ra.

Sau đó, khi tôi ở với mẹ, thay vì đối đầu với bà, tôi đã kể cho bà nghe những câu chuyện tu luyện và những gì Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã nói. Tôi buông bỏ cái tình của mình đối với mẹ. Khi bà phàn nàn với tôi về những xung đột mà bà gặp phải với các thành viên khác trong gia đình, tôi đã chia sẻ Pháp của Sư phụ với bà. Dần dần, bà không còn biểu hiện sự phản kháng nữa, và sẵn sàng niệm những câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Và thỉnh thoảng, bà nghe các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ.

Với sự thay đổi trong quan điểm của bà đối với Đại Pháp, cơ thể của mẹ tôi cũng thay đổi. Bà đã ngừng uống thuốc tim mà bà đã dùng trong một thời gian dài. Tình hình phát triển đã được an bài bởi Sư phụ từ bi để giúp tôi loại bỏ tâm lo lắng, oán giận và cái tình đối với mẹ tôi. Tôi nhớ lại bà như thế nào trước đây, và nhận ra rằng phần lớn điều đó liên quan đến chấp trước của mình.

Mặc dù mẹ tôi thỉnh thoảng niệm các câu chân ngôn Đại Pháp và nghe các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ, nhưng bà vẫn không giữ mình theo tiêu chuẩn của một học viên. Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn với con dâu, bà lại gây gổ với cô như một người bình thường. Hóa ra mỗi lần bà tranh đấu càng mạnh, thì là càng trở nên ốm yếu. Khi không thể giữ được sức khỏe của mình nữa, bà mới đến bệnh viện.

Chiều ngày 7/10/2018, anh trai gọi điện cho tôi. Khi anh ấy hỏi tôi có bận gì không, ngay lập tức, tôi biết anh ấy sắp gặp phải vấn đề. Anh ấy biết rõ rằng con trai tôi đã bị thương trong một cú ngã và vừa được phẫu thuật và hiện đang phải chống nạng đi lại. Tôi vừa phải làm việc vừa chăm sóc cháu. Chỉ sau khi tôi liên tục hỏi anh trai tôi, anh ấy mới cho tôi biết rằng mẹ chúng tôi đang nằm viện. Bác sĩ bảo đây là bệnh viêm phổi kẽ, một căn bệnh chỉ đứng sau ung thư nhưng lại không có thuốc đặc trị nên bà phải nằm viện điều trị dài ngày.

Giải quyết các khó khăn

Điều này xảy ra vào tháng 10, đúng vào thời điểm thu hoạch bận rộn. Vì có nhiều lúa mì cần thu hoạch nên anh không thể rảnh rỗi để chăm sóc bà. Anh ấy cũng nói với tôi rằng chính vì mâu thuẫn với vợ mà mẹ chúng tôi phải nhập viện. Vì vậy, nếu vợ anh chăm sóc mẹ chúng tôi, bà sẽ còn tồi tệ hơn. Anh ấy không còn cách nào nên đã gọi cho tôi. Tôi đã nói với anh ấy để việc đó cho tôi và tôi sẽ đi chăm sóc bà vào ngày hôm sau.

Ngay sau đó, tôi mua vé tàu. Tôi quyết định rằng lần này tôi sẽ đưa bà quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Bệnh viện là để điều trị cho những người bình thường, không phải cho các học viên. Sau một tuần nữa tôi sẽ đưa bà về nhà.

Vào trưa ngày hôm sau, tôi gặp mẹ. Bà hơi kích động. Bà nói với tôi, bác sĩ nói rằng bà bị bệnh mãn tính và sẽ phải nằm viện vài tháng. Khi tôi hỏi bà chuyện gì đã xảy ra, bà kể với tôi về cách mà chị dâu tôi đối xử với bà khủng khiếp đến mức bà bực bội đến mức nôn ra máu. Hai ngày sau, sau khi anh tôi thấy bà nôn ra máu vào ban đêm, anh ấy quyết định đưa bà đến bệnh viện.

Vào lúc nửa đêm, mẹ tôi chợt nhớ đến Sư phụ, rồi bà hét lên ba lần: “Sư phụ, xin hãy giúp con!”. Sau đó, bà ngủ thiếp đi và không còn nôn ra máu. Nhưng ngày hôm sau, anh trai tôi vẫn bắt bà đi bệnh viện. Sau nhiều lần kiểm tra tại bệnh viện, bà được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi kẽ.

Sau đó tôi chia sẻ với bà từ quan điểm của Pháp. Tôi nói: “Chị dâu của con không tu luyện Đại Pháp. Mẹ nên coi mình như một học viên. Khi xảy ra xung đột, mẹ cần lùi lại một bước, ngược lại là gây gổ với người khác. Sư phụ đã nói trong Chuyển Pháp Luân. “nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Cô ấy đã giúp mẹ đề cao và đó là một điều tốt. Mẹ còn không cảm ơn cô ấy, mà là cảm thấy khó chịu vì cô ấy. Điều này chẳng phải sai là gì?“

Tôi cũng nói với bà: “Đây không phải là nơi để chúng ta ở lại. Bệnh viện trị bệnh cho những người thường; chúng ta là người siêu thường, và Sư phụ bảo vệ chúng ta. Chúng ta sẽ về nhà sau một tuần nữa. Tuy nhiên, việc mẹ có thể về nhà hay không là dựa vào cách mẹ suy nghĩ về tình hình hiện tại”. Bà kiên quyết nói: “Đây là một giả tướng, mẹ sẽ không thừa nhận nó. Mẹ có Sư phụ chăm sóc cho mẹ. Mẹ đã sai lầm trước đây. Tâm tranh đấu của mẹ quá mạnh. Mẹ sẽ chính lại bản thân dựa trên Pháp và cầu xin sự trợ giúp của Sư phụ để gia trì cho mẹ”.

Chính niệm của bà rất mạnh mẽ và đúng đắn nên trạng thái thể chất và tinh thần của bà trở nên tốt hơn so với những người không phải học viên trong hoàn cảnh tương tự. Nhưng khi người thân của tôi gọi điện và nói chuyện với bà về lý do tại sao bà phải nhập viện, những chấp trước của bà vẫn bùng lên, và theo thời gian tâm tôi cũng động khi tôi tình cờ nghe được những cuộc trò chuyện của bà.

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Bà đã đi kiểm tra lại sức khỏe và kết quả hóa ra vẫn vậy. Tôi cảm thấy mình đã sai và bắt đầu hướng nội, và bà cũng vậy. Hẳn là tâm chấp trước của chúng tôi đã bị tà ác lợi dụng nên thời gian xuất viện của bà bị trì hoãn. Cả tôi và bà đều cầu xin Sư phụ gia trì, giúp chúng tôi quy chính lại bản thân theo Pháp. Chúng tôi cũng phát chính niệm để loại bỏ mọi nhân tố tà ác cản trở việc bà về nhà.

Đến ngày thứ 10, mẹ tôi đi khám lại lần nữa. Kết quả vẫn vậy. Cả tôi và bà đều không thừa nhận giả tướng này. Chúng tôi đã phủ nhận mọi can nhiễu, củng cố chính niệm của mình, và phó thác mọi việc cho Sư phụ.

Vào ngày thứ 11, bác sĩ đã nói chuyện với chúng tôi. Ông ấy nói với chúng tôi rằng nếu chẩn đoán của ngày hôm nay tốt, thì bà có thể về nhà. Khi giải quyết các thủ tục xuất viện, ông ấy cũng nói: “Dựa trên phim chụp X-quang của bà, tôi lẽ ra không nên cho bà xuất viện. Tuy nhiên, khi nhìn vào trạng thái của bà – làn da hồng hào và tinh thần phấn chấn, tôi không nghĩ rằng bà vẫn nên ở lại đây. Ngoài ra, không có bất kỳ loại thuốc nào chúng tôi có thể kê đơn. Vì vậy, hãy cứ về nhà và chăm sóc bản thân thật tốt”. Mặc dù ông ấy nói rằng sẽ giữ mẹ tôi trong hai tháng, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã về nhà sau 12 ngày.

Qua cơn ma nạn này, điều xấu đã được biến thành điều tốt. Mẹ tôi thực sự trở lại tu luyện Đại Pháp lần này. Bà học Pháp và luyện công mỗi ngày. Bà trở nên khoan dung trong các cuộc xung đột và bắt đầu hướng nội. Khi xung đột xảy ra, bà nói rằng đó là để bà đề cao tâm tính của mình và đó là một điều tốt. Bà cũng nói chuyện với người thân và bạn bè của mình về việc thoái ĐCSTQ, cũng như sử dụng kinh nghiệm của mình để chứng thực Đại Pháp. Do đó, nhiều người thân và bạn bè của bà đã thay đổi thái độ của họ đối với Đại Pháp theo hướng tốt hơn.

Câu chuyện của dì tôi

Tháng trước, dì của tôi đã gửi một tin nhắn cho bạn bè của bà, nói rằng bà rất chán nản. Khi mẹ tôi đọc nó, bà hỏi dì ấy có gì không ổn chăng. Hóa ra bà có các khối phồng trên chân của mình đang phát triển. Nó đã bắt đầu từ ba năm trước, và ngay cả sau khi tiêm, uống thuốc và châm cứu, đây là lần thứ tư chúng quay trở lại. Khi dì đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng phẫu thuật là câu trả lời duy nhất, nhưng dù vậy, không có gì đảm bảo rằng khối phồng sẽ không quay trở lại. Dì tôi lo lắng đến mức không ăn không ngủ được.

Mẹ tôi nói với bà rằng một người dì khác đã khỏi bệnh thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng. Bà cũng nhờ dì tôi cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ và nhắc dì ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” để sức khỏe của dì được cải thiện. Dì tôi đã làm vậy, và sáng hôm sau, tất cả những chỗ phồng lên của bà đã biến mất. Dì ấy gọi con gái của mình đến ngay lập tức. Con gái bà đã rất kinh ngạc và nói: “Ôi trời! Thật đáng kinh ngạc!”

Câu chuyện của dì út tôi

Dì út của tôi từng bị sức khỏe yếu. Tôi đã nói với dì ấy rằng hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo”. Sư phụ sẽ chăm sóc dì ấy. Dì không tin tôi. Tôi cũng đã cho dì ấy một chiếc bùa hộ mệnh. Nhưng sau khi giữ nó được một ngày, dì ấy trả lại cho tôi, nói rằng điều đó khiến bà cảm thấy khó chịu. Tôi nói với dì ấy rằng mọi chuyện đều tốt, vì Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể của bà. Nhưng dì ấy vẫn không tin tôi. Cách đây vài năm, con gái dì bị ốm phải nhập viện. Đó không phải là thời điểm tốt, vì dì ấy phải chăm sóc con gái và cháu trai của mình.

Sau khi con gái khỏe lại và xuất viện, dì tôi lại ốm nặng. Bà đã đến bệnh viện, nhưng không có gì bất thường. Nhưng bà vẫn cảm thấy mình thiếu sức lực và luôn trong tình trạng tinh thần suy nhược. Bà cũng đến gặp những thầy pháp để chữa trị cho mình. Sau đó, bà khỏe lại trong vài ngày trước khi sức khỏe trở nên tồi tệ trở lại. Trong vòng hai tháng, cân nặng của bà đã giảm từ hơn 70kg xuống 60kg. Gia đình dì ấy rất lo lắng, nhưng họ không thể làm gì được.

Bà không thể rời khỏi giường và tâm trí bà đang lang thang khắp nơi. Một lần khi gặp một thầy bói, bà ta đã nói rằng dì sẽ chỉ sống đến 51 tuổi. Và khi đó chính xác là 51 tuổi. Tôi đã lo lắng cho dì ấy. Tôi nói với dì rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu dì, nhưng dì ấy phải thực sự tin tưởng vào Sư phụ và ngừng đi xem các thầy pháp đó. Dì ấy nói rằng miễn là bà khỏe lại, bà chắc chắn sẽ tin tưởng vào Sư phụ và bà sẽ không thay đổi quyết định của mình một lần nữa.

Tôi bảo dì ấy cầu xin Sư phụ giúp đỡ và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Tôi cũng đã giúp dì ấy bằng cách niệm các câu chân ngôn đó. Hai giờ sau, khi tôi hỏi dì ấy cảm thấy thế nào, bà nói rằng bà bắt đầu có cảm giác thoải mái ở lưng. Tôi nói với bà đây là một điều tốt, vì Sư phụ đã bắt đầu chăm sóc bà và giúp làm sạch cơ thể bà. Tôi khuyến khích bà tiếp tục niệm các câu chân ngôn Đại Pháp. Một lúc sau, tôi hỏi bà cảm thấy thế nào một lần nữa. Bà nói với tôi rằng bà cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi bảo dì ấy hãy tiếp tục niệm.

Sáng ngày hôm sau, tôi có một cuộc trò chuyện qua video với dì của tôi. Bà đang nấu ăn cho cháu trai của bà. Dì ấy nói với tôi rằng dì chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến thế. Bà cảm thấy muốn hát và nhảy. Dì đã hoàn toàn thay đổi thành một con người mới chỉ sau một đêm.

**

Pháp Luân Đại Pháp là phi thường và vĩ đại, và uy lực của Pháp khắp cả vi quan đến hồng quan. Những trường hợp được nêu chi tiết trong bài viết này chỉ là một biểu hiện nhỏ bé của uy lực của Đại Pháp trên bình diện thế tục. Trong khi Đại Pháp có thể mang lại phước lành cho nhân loại, thì sự phi thường và vĩ đại của Đại Pháp lại giúp con người tu luyện để phản bổn quy chân.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/30/426368.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/12/195040.html

Đăng ngày 30-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share