Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-08-2021] Em trai tôi năm nay 60 tuổi là một nông dân thật thà, chất phác và giỏi giang. Vào một ngày mùa thu lúc đi bộ từ nơi làm về, em cảm thấy chân mình bị cứng lại và khó nhấc lên. Em bèn chầm chậm đi bộ về nhà. Ở nhà trong lúc cởi quần áo, em cũng cảm thấy cơ thể mình trở nên căng cứng. Em bèn đến bệnh viện khám, kết quả cho thấy em bị nhồi máu não. Em chỉ được nằm viện khoảng chục ngày vì không còn tiền để chi trả viện phí nữa. Đã sáu năm kể từ đó, em phải dùng thuốc ở nhà để kiểm soát tình trạng của mình.
Vào tháng 5 năm 2020, em tôi đột nhiên lên cơn ho dữ dội và không kiểm soát được. Khi điều này xảy ra, em không thể thở được và mặt thì tái đi. Em lại đến bệnh viện để khám. Kết quả chẩn đoán cho thấy em bị nhồi máu lỗ khuyết. Nhồi máu lỗ khuyết là một loại tắc nghẽn động mạch não, nặng hơn nhồi máu não và rất ít người sống sót được nếu đã mắc phải căn bệnh này. Em lại phải nhập viện điều trị, gia đình lại tốn rất nhiều tiền. Tuy nhiên, việc điều trị cũng không giúp ích được gì cả. Cả gia đình em thấp thỏm, lo lắng. Em nói với gia đình mình: “Về nhà thôi. Chúng ta đã tiêu quá nhiều tiền”.
Em trai tôi tiếp tục ho sau khi trở về nhà và đổ mồ hôi rất nhiều ngay khi bắt đầu ho. Em đã giảm hơn 17 kg trong hai tháng. Em trông nhợt nhạt và giọng nói thì nhỏ lại và chỉ còn nghe được tiếng lầm bầm. Em lầm bầm nói: “Nhồi máu não và nhồi máu lỗ khuyết !? Chúng đến lấy mạng ta. Ta đã không làm bất kỳ điều gì xấu trong đời và còn phải chịu sự ức hiếp của ĐCSTQ cả đời”. Sau đó em ấy đã khóc …
Cha của chúng tôi bị ĐCSTQ xếp vào danh sách “Hắc ngũ loại” (5 loại người xấu xa-một thuật ngữ trong Cách mạng Văn hóa có nghĩa là địa chủ, nông dân giàu có, phản cách mạng, phần tử xấu và cực hữu) trong Cách mạng Văn hóa. Em trai tôi lúc đó mới 16, 17 tuổi. ĐCSTQ buộc chú ấy phải kéo một chiếc xe đẩy tay lớn có cha tôi đứng trên đó để diễu hành ông qua các đường phố. Cha tôi không làm gì sai, nhưng điều này nhằm làm bẽ mặt và hạ nhục ông, và miêu tả ông như thể đã làm điều gì đó sai trái. Bởi vì cha tôi bị bệnh và không thể đứng yên, họ bắt mẹ tôi phải nuôi ông. Các nhân viên chính quyền cũng bắt em tôi dậy vào khoảng 2 giờ sáng để lấy nước từ một cái giếng lớn trong làng bằng cách sử dụng chiếc kính chắn gió được lắp trên giếng. Em phải lấy khoảng 140 xô nước để đổ đầy hơn chục vại nước to cho căn nhà làm đậu phụ của đội sản xuất. Em phải làm việc này hàng ngày, bất kể cái lạnh của mùa đông hay cái nóng của mùa hè. Mặt đất ở giếng được bao phủ bởi băng vào mùa đông, rất trơn và nguy hiểm. Em tôi đã làm điều này trong ba hoặc bốn năm như một sự trừng phạt về thể xác hay cái gọi là “cải tạo thông qua lao động”, và em không nhận được một đồng lương nào cả. Vào mùa hè, sau khi vận chuyển nước, em còn phải làm việc ngoài đồng vào ban ngày. Vì em còn quá nhỏ để có thể đảm đương toàn bộ khối lượng công việc của một người trưởng thành và chỉ có thể làm được một nửa khối lượng công việc của người lớn, họ gọi em là “bán phần tử” (nghĩa là “một nửa phần tử xấu”).
Em trai đã gọi cho tôi sau khi bị ốm. Biết được tình trạng nghiêm trọng của em, tôi đến nhà em ngay lập tức và nói: “Em à, nếu em còn muốn sống, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu em. Tất cả phụ thuộc vào việc em có chân thành hay không. Chị đã từng ốm với hơn chục căn bệnh nan y. Ngay sau khi chị bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tất cả chúng đều biến mất. Trong suốt 20 năm qua, chị đã không uống một viên thuốc hay một mũi tiêm nào, và chị luôn tràn đầy năng lượng. Chị đi xe đạp như một người trẻ tuổi”.
Tôi chưa kịp nói xong thì em ấy đã vội nói: “Chị ơi, em thành tâm mà. Em muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Chị dạy cho em với”.
Tôi yêu cầu em đi với tôi đến nhà tôi. Tôi đã dạy em năm bài công pháp và cho em nghe các bài ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Em ấy hết lòng học hỏi. Bốn đến năm ngày sau, trước khi về nhà, tình trạng sức khỏe của em đã khá lên rất nhiều và cơn ho cũng thuyên giảm đáng kể. Tôi nói với em: “Đây là điều kỳ diệu của việc tu luyện Đại Pháp. Sư phụ vĩ đại và từ bi của chúng ta đã thanh lọc cơ thể của em”. Em trai tôi rơm rớm nước mắt nói: “Cảm ơn Sư phụ đã cứu mạng con!”
Hơn một tháng sau, em đến thăm tôi. Em ấy đã tăng cân và khuôn mặt rạng rỡ. Em nói: “Chị ơi, những căn bệnh mà bệnh viện không thể điều trị đã biến mất chỉ một tháng sau khi em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả chúng đều đã biến mất. Đại Pháp thật tuyệt vời! Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! ”
Em ấy nói với tôi: “Vào lúc khi chị nói Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho em, các triệu chứng của em đã tái phát. Em ngay lập tức nghĩ rằng đó không phải là một căn bệnh; Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho em. Em nói trong khi ho ‘Con không muốn nó. Con muốn vứt bỏ nó… ‘. Sư phụ thấy rằng em kiên định tín Sư tín Pháp, vì vậy cơn ho của em đã ngừng ngay lập tức. Kể từ đó em đã không còn ho nữa, và em đang khỏe hơn mỗi ngày … ”. Sau đó em ấy quỳ xuống và rơi nước mắt cảm ơn Sư phụ đã cứu mạng em!
Em trai tôi hồi phục, và gia đình em ấy cũng thay đổi. Vợ, con trai và con gái của em ấy đều chứng kiến rằng chứng nhồi máu não mà em mắc phải trong 7 năm và bệnh nhồi máu lỗ khuyết mới được chẩn đoán, tất cả đều là bệnh mà bệnh viện không thể điều trị đã biến mất một cách kỳ diệu sau một tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân Thiện Nhẫn là tốt.
Em trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 9 tháng và ở tuổi 68, em vẫn có thể lái được xe điện hay xe ba bánh để đi làm trở lại.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/6/28191.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/4/194922.html
Đăng ngày 17-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.