Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-08-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 từ khi còn nhỏ. Nhìn lại quá trình tu luyện 20 năm của bản thân, tôi hối tiếc nhận ra rằng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Vào một buổi chiều cách đây vài ngày, một cảnh sát địa phương gọi điện cho tôi và báo cho tôi rằng anh ta muốn đến nhà tôi nói chuyện. Tôi hỏi về vấn đề gì, nhưng anh ta không nói. Thay vào đó, anh ta cảnh báo tôi về việc nói đến các vấn đề nhạy cảm qua điện thoại. Tôi được nhắc nhở cần cẩn thận về vấn đề bảo mật trên điện thoại. Lúc đó, tôi vẫn đang đi làm, nên viên cảnh sát nói sẽ sắp xếp một cuộc hẹn với tôi, sau đó anh ta cúp máy.
Hai năm trước, cũng là viên cảnh sát đó đã đến nhà tôi. Anh ta hỏi về tình hình của tôi và thấy rằng tôi vẫn lựa chọn tu luyện Đại Pháp, anh ta không nói gì và rời đi. Lần đó, sau khi đặt điện thoại xuống, tôi không suy nghĩ gì nhiều hay nói cách khác tôi không để tâm đến việc đó.
Tuy nhiên vào lần này, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nỗi sợ hãi liên tục đến với tôi theo từng đợt và đủ loại suy nghĩ biến dị len lỏi vào đầu tôi. Việc tốt, việc xấu, việc gì nên xảy ra, việc gì không nên xảy ra.
Những suy nghĩ tiêu cực tiếp tục xuất hiện trong đầu tôi và tôi biết tôi cần phải phát chính niệm thanh lý chúng và phủ định an bài của cựu thế lực. Tuy nhiên, đầu não của tôi mơ màng, và phát chính niệm trở nên khó khăn. Thân thể và tinh thần của tôi đều trở nên kiệt sức. Có một luồng hơi lạnh từ trong thân thông thấu xương cốt và tâm tôi, khiến tôi không nói nên lời.
Sau khi chia sẻ việc này với mẹ tôi (cũng là một học viên Đại Pháp), bà nói: “Sẽ không có vấn đề gì đâu, con hãy dùng chính niệm thanh lý cảm giác tiêu cực này”. Mặc dù tôi rất đồng tình với lời khuyên của mẹ, nhưng nội tâm tôi vẫn rất hỗn loạn và tôi không biết nói gì với bà cả. Cuối cùng tôi quyết định ở một mình để bình tĩnh trở lại.
Khi tôi nhìn vào bức chân dung của Sư phụ, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy mình rất có lỗi. Gần đây, công việc của tôi thực sự không hề bận rộn nhưng tôi đã không tận dụng thời gian để tu luyện tinh tấn. Thay vào đó, lúc rảnh rỗi tôi nghe nhạc và chơi điện thoại. Khi học Pháp vào buổi tối, tôi rất buồn ngủ và chỉ muốn đi ngủ. Nhưng nếu chơi điện thoại tôi lại rất tỉnh táo và có thể thức cả đêm. Nhiều lúc tôi bỏ lỡ thời gian phát chính niệm toàn cầu vào lúc 12h đêm.
Tôi ngồi song bàn dưới bức ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ ơi, con biết con đã sai, con là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, ngay cả khi có sơ hở trong tu luyện và làm chưa tốt, con sẽ luôn đi theo Sư phụ và không liên quan gì đến cựu thế lực. Tà ác không được phép bức hại các đệ tử Đại Pháp”. Trên thực tế, tôi cảm thấy rằng tôi chỉ mới nói mấy từ đầu để xin lỗi Sư phụ, các câu sau được thốt ra một cách tự nhiên. Tôi ngộ ra đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi.
Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được đầu óc tôi trở nên rõ ràng hơn. Tôi nghĩ: “Cứ để cho cảnh sát đến gặp, tôi sẽ giảng chân tướng cho anh ta, tôi muốn gặp họ ngay bây giờ”. Tôi đột nhiên ngộ ra vấn đề và quyết định gọi điện ngay cho nhân viên cảnh sát đó.
Ngay lúc tôi thấy mình đã chuẩn bị cho việc này, thì viên cảnh sát đã gọi cho tôi trước khi tôi kịp gọi cho anh ta. Viên cảnh sát hỏi: “Hôm nay anh có thời gian gặp tôi không?”. Tôi trả lời không và hẹn gặp anh ta vào ngày hôm sau. Nhưng hôm sau viên cảnh sát bận nên chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào vài ngày sau đó.
Sau khi cúp máy, tôi tự hỏi tại sao tôi không thành công trong việc sắp xếp cuộc hẹn với cảnh sát. Bình thường tôi là người vội vàng, không kiên nhẫn. Nếu có việc gấp cần phải hoàn thành, tôi phải làm nó ngay khi có thể. Tuy nhiên, trong trường hợp này, thời gian gặp mặt không được lên lịch một cách nhanh chóng nên thực sự làm tôi rất khó chịu.
Một lần nữa, tôi ngồi xếp bằng, nhắm mắt và nói với Sư phụ, “Con tin vào Sư phụ và Đại Pháp, tuy nhiên, con không hiểu, không phải vấn đề này nên được giải quyết càng sớm càng tốt hay sao? Con cảm thấy khó khăn một cách đau đớn khi phải chờ đợi chuyện này được giải quyết”. “Khó khăn đau đớn?” Tôi bất giác túm lấy câu nói này: Tại sao tôi lại thấy khó khăn một cách đau đớn? Chẳng phải là nếu tôi giải quyết nhanh chóng việc này thì tôi có thể tiếp tục làm những việc mà đệ tử Đại Pháp nên làm? Hay là tôi có thể tiếp tục chơi điện thoại và nghe nhạc? Có phải là tôi đang có suy nghĩ giải quyết nhanh chóng để tôi có thời gian thư giãn?
Tôi không thể như vậy được. Nếu là vậy, cựu thế lực sẽ nói với Sư phụ: “Ông nhìn xem, phương thức của chúng tôi chẳng đúng hơn sao? Chỉ là một lời hù dọa và cô ấy sẽ nhanh chóng học Pháp và tu luyện. Hơn nữa, cô ấy còn tu luyện tinh tấn hơn bình thường!” Bằng cách đó, chẳng phải tôi sẽ không rơi vào cái bẫy của cựu thế lực và phản đối bức hại ngay trong khi bị bức hại đó sao? Làm sao tôi có thể làm theo những gì Sư phụ đã nói và không thừa nhận cựu thế lực?
Tâm nóng vội của tôi dịu xuống. Tận đáy lòng, tôi thực sự cảm tạ Sư phụ, tâm kiên định tu luyện của tôi trỗi dậy một cách nghiêm túc. Khi những tình huống như thế này xuất hiện, tôi vẫn phải học Pháp, luyện công, phát chính niệm và tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Tà ác đột nhiên trở nên bé nhỏ và tôi không còn nghĩ nó to lớn đến nỗi không vượt qua được nữa.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bàn tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/18/428659.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/25/195903.html
Đăng ngày 06-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.