Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2021] Tết Trung Thu là một ngày lễ, và cũng là dịp đoàn tụ gia đình trong văn hoá của người Trung Hoa. Vào tháng 9 năm 2016, giống như nhiều gia đình khác, tôi sẽ cùng gia đình đi ăn tối vào dịp lễ. Tuy nhiên, một cơn bệnh bất ngờ đã làm gián đoạn kế hoạch. Nhìn lại sự việc đã xảy ra cách đây năm năm, tôi biết mình cần hướng nội và đề cao. Tuy nhiên, tôi hy vọng bài viết này của mình sẽ giúp được các đồng tu đang phải đối mặt với nghiệp bệnh.

Tôi nhớ đó là đêm trước Tết Trung Thu, vừa kết thúc buổi học Pháp nhóm, tôi cảm thấy đau ở bụng dưới. Tôi không quan tâm đến nó, và vẫn lên xe đạp thẳng về nhà. Về đến nhà, tôi đi tắm và đi ngủ ngay. Tuy nhiên, ngày hôm sau cơn đau trở nên nặng hơn, nhưng tôi vẫn phải miễn cưỡng đi làm. Do công ty không có cung cấp bữa ăn cho nhân viên nên chúng tôi tự nấu ăn, hôm đó tới lượt tôi nấu bữa trưa. Sau khi nấu xong tôi cũng ăn. Lúc này cơn đau dữ dội hơn nên tôi đã xin phép được nghỉ sớm, vì hôm sau là Tết Trung thu nên tôi được nghỉ.

Tư duy thông thường

Ngay khi về tới nhà, tôi đã làm theo cách nghĩ thông thường. Tôi tin rằng mình đã bị cảm lạnh do tối hôm trước đã đạp xe trong thời tiết lạnh. Tôi đã chuẩn bị bình nước nóng để chườm bụng. Nhưng cơn đau ngày càng dữ dội nên tôi đã bỏ chai nước nóng sang một bên. Một lúc sau, cơn đau đã khiến tôi phải lăn lộn khắp đất, mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng. Lúc này tôi mới nhớ đến việc cầu xin Sư phụ. Tôi lớn tiếng gọi Sư phụ đến cứu, và liên tục niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” đồng thời cũng phát chính niệm.

Sau khoảng 20 phút, tôi cảm thấy buồn nôn nên đã chạy vào nhà tắm để nôn ra, và cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi hướng nội để tìm xem mình đã làm gì sai. Nhưng không nghĩ ra được gì cả. Tôi quyết định phát chính niệm. Trong lúc kéo chân lên để ngồi thiền, cơ thể tôi bị mất thăng bằng và cảm thấy đau đến mức không còn đủ lực để kéo chân lên một lần nữa. Tôi biết tà ác sợ tôi phát chính niệm để tiêu trừ nó. Sau nhiều lần cố gắng kéo chân lên không thành công, tôi nghĩ rằng tôi nên nghe các bài giảng của Sư phụ.

Một lúc sau tôi gọi cho chị gái của mình, chị ấy cũng là học viên, tôi nói với chị rằng tôi không thể đến thăm mẹ và giúp mẹ làm bánh bao được. Chị tôi đã chạy đến xem tôi bị sao. Tôi nghĩ rằng chị ấy có thể giúp tôi đề cao, dựa trên Pháp. Tuy nhiên, chị nói rằng có vài người có thể đã tích vô số nghiệp và chị đề nghị rằng nếu tôi cần phải đi bệnh viện thì tôi nên đi. Tôi đã nhờ chị qua giúp mẹ làm bánh bao và để tôi yên. Tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ.

Đến tối sau khi ăn xong món bánh bao, mọi người cùng đến thăm tôi và đề nghị đưa tôi đi bệnh viện. Tôi không chịu và mọi người bắt đầu nói vài điều bài xích Đại Pháp. Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa nên quyết định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Suy nghĩ của tôi đã lệch khỏi Pháp nên tà ác đã bức hại tôi nghiêm trọng bằng cách làm cho cơn đau trở nên dữ dội hơn. Trên đường đến bệnh viện tôi đã nôn thêm vài lần nữa.

Sau khi khám xong, bác sĩ cho biết ông nhìn thấy có viên sỏi thận có kích thước 0,5 x 0,7 gần chỗ hẹp niệu quản phải. Em trai tôi nói chuyện với bác sĩ xong và quay sang nói với tôi rằng: “Chị ơi, không sao đâu. Chị phải chịu đựng nó. Về nhà thôi.“ Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi giảm bớt lo lắng. Em trai tôi đã đưa tôi về nhà, mặc dù bác sĩ muốn tôi nhập viện.

Lựa chọn sai

Trên đường về nhà, cơn đau dữ dội vẫn không hề thuyên giảm. Tôi biết tình trạng của mình không phải là bệnh nhưng tôi vẫn không thể tìm ra được chấp trước của mình. Tôi vẫn cảm thấy đau. Nên tôi đi lòng vòng nhưng cố gắng không làm phiền gia đình. Tối hôm đó tôi hầu như không chợp mắt được.

Sáng hôm sau chồng tôi đưa tôi đến một bệnh viện cộng đồng. Mặc dù bác sĩ đã rất tự tin nói với tôi rằng chỉ cần một mũi là khỏi, nhưng tình trạng của tôi vẫn không hề thay đổi và tôi vẫn cảm thấy đau.

Một lần nữa tôi biết mình đã lựa chọn sai. Là học viên tôi nên tin vào Sư phụ và Pháp thay vì dùng đến các biện pháp của con người để cải thiện tình trạng của mình.

Chồng tôi đề nghị tôi nên chờ đến sau khi mọi người nghỉ lễ xong quay lại làm việc, anh sẽ đưa tôi đến một bệnh viện khác để bắn sỏi thận. Tôi trả lời với anh rằng tôi không muốn đi bệnh viện nữa và tôi chỉ ở nhà thôi.

Hướng nội trong lúc phát chính niệm

Sau khi về tới nhà cơn đau tiếp tục kéo dài thêm một lúc nữa rồi đột nhiên thuyên giảm. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu đau đớn cho tôi. Tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có đồng tu có thể đến giúp tôi và Sư phụ đáp ứng tâm nguyện của tôi. Một đồng tu đã gọi cho tôi và hỏi xem tôi có cần cô đến hỗ trợ không. Tôi đã vui mừng khôn xiết. Cô đến nhà tôi và chia sẻ thể ngộ của cô ấy về Pháp cho tôi nghe. Tôi nói cho cô ấy nghe về các chấp trước hiện tại của mình trong việc nói chuyện với mọi người trên nền tảng WeChat và cũng tìm ra các chấp trước khác, chẳng hạn như sắc dục, tranh đấu, kiêu căng, đã cướp đi thời gian học Pháp của tôi.

Vị đồng tu này đề nghị chúng tôi cùng nhau phát chính niệm sau khi tôi phơi bày những chấp trước này. Lần này tôi đã có thể song bàn đả tọa một cách dễ dàng. Tôi rất vui mừng. Sau khi phát chính niệm cơn đau đã biến mất ngay khi tôi bỏ chân xuống. Như thể có thứ gì đó liên quan đến cơn đau đã được loại bỏ khỏi cơ thể tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, như thể không có gì xảy ra.

Tôi đã chia sẻ cảm giác đặc biệt này với vị học viên và cô ấy cũng rất ngạc nhiên. Cô ấy nói: “Chúng ta chưa làm gì mấy.” Tôi nhận ra rằng nghiệp bệnh có vẻ siêu lớn đã biến mất ngay sau khi chúng tôi đắm mình trong Pháp. Chúng tôi đã thực sự trải nghiệm được quyền năng của Đại Pháp!

Chính niệm của các học viên rất mạnh mẽ

Ngày hôm sau là hết lễ, nên tôi không biết phải làm thế nào để đi làm lại với tình trạng của mình. Lúc đó, đồng tu đã gọi điện hỏi xem tôi có cần cô ấy giúp chở đến chỗ làm không. Tôi trả lời: “Tôi đang nghĩ về chuyện đó.” Trong tích tắc cơn đau bụng quay trở lại. Tôi biết mình lại nghĩ sai, nên tôi hướng nội và phát chính niệm. Tôi nhắn cho cô ấy một dòng tin nhắn cảm ơn vì lòng tốt – tôi có thể tự đi. Thực tế là sáng hôm sau tôi đã tràn đầy năng lượng. Gia đình tôi đã chứng kiến sức mạnh siêu thường của Đại Pháp.

Thông qua sự việc này, tôi nhận ra rằng chính niệm của các học viên rất là mạnh nó có thể giúp đồng tu không bị tà ác bức hại. Chúng ta nên giúp họ vô điều kiện để tiêu trừ khổ nạn, hệt như cách đồng tu kia đã giúp tôi. Cô ấy không phê phán tôi vì những thiếu sót của tôi mà cùng tôi hướng nội để giúp tôi nhận ra các chấp trước của mình và sau đó phát chính niệm để loại bỏ tà ác.

Các học viên, khi gặp hoạn nạn nên hướng nội để vạch trần tà ác, và từ bỏ những vật chất xấu mà tà ác đã áp đặt lên cơ thể họ, để họ có thể nhanh chóng khỏi bệnh. Nếu đồng tu trải qua đại nạn có chút do dự, điều đó có thể là do họ không hoàn toàn tin vào Sư phụ hoặc Pháp. Khi đó hiệu quả của việc tiêu trừ tà ác sẽ giảm đi rất nhiều.

Sư phụ giảng:

“Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người, chính là chỗ khác biệt này.” (Giảng Pháp tại Thành phố New York)

Tu luyện Đại Pháp là uy nghiêm. Từ bi và uy nghiêm đi đôi với nhau. Miễn là các học viên tin vào Sư phụ và Pháp, Sư phụ có thể làm mọi thứ cho chúng ta. Sư phụ luôn bên cạnh và bảo vệ chúng ta khỏi nguy hiểm.

Đây là chia sẻ dựa trên trải nghiệm của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/29/430174.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/2/195995.html

Đăng ngày 02-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share