Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Australia
[MINH HUỆ 30-10-2021] Nhạc luyện công mới gồm bản một tiếng bài công pháp thứ hai được công bố vào năm 2018. Một vài lần tôi đã cố gắng luyện theo bản một tiếng này nhưng lần nào tôi cũng phải dừng lại vì giữ tay lâu như vậy vô cùng đau đớn, nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi thật xấu hổ khi phải nói rằng tôi đã gạt bỏ bản luyện công một tiếng này đi như một điều gì đó mà tôi không phải thực hiện. Tôi viện cớ rằng tôi đã có lịch luyện công rất ổn định rồi và việc thay đổi là quá phiền phức.
Người nhà tôi không tu luyện, tôi làm việc toàn thời gian, tôi có lịch học tốt, tôi tham gia nhiều hạng mục giảng chân tướng và năm 2018 khi bản luyện công mới này được công bố, hàng ngày tôi đều luyện cả năm bài công pháp, vì thế tôi tự cho phép bản thân mình nghĩ rằng mình luyện thế là đủ rồi và không cần phải luyện thêm hay luyện nhiều hơn nữa.
Thời gian qua đi và đột nhiên một hôm tôi vô tình bỏ lỡ việc luyện công vào buổi sáng. Tôi thường luyện các bài công pháp đứng trước khi phát chính niệm vào buổi sáng và ngồi tọa thiền vào buổi tối. Đó là lịch trình mà tôi đã thực hiện trong nhiều năm và tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào. Nhưng riêng sáng hôm nay, tôi đã không hề nghe thấy tiếng chuông báo thức. Tôi đã rất kinh ngạc. Và sau đó trong vòng một tuần, việc này lại xảy ra. Điều này rất lạ. Tôi không hiểu tại sao lại xảy ra như thế.
Tình trạng này xấu đi rất nhanh chóng. Một vài lần đầu tiên tôi bị lỡ việc luyện công một cách vô ý nhưng sau đó tôi lại bắt đầu làm một cách chủ ý, và trong vòng một vài tuần tôi hoàn toàn không thể dậy sớm để luyện công vào các buổi sáng. Việc này giống như thể ý chí của tôi hoàn toàn bị dập tắt. Tính tự giác của tôi dường như không còn nữa. Tôi cảm thấy hoang mang.
Tôi đã lo lắng – vô cùng lo lắng – nhưng tôi không thể đột phá. Tôi nói chuyện với một vài học viên ở thành phố nhưng những chia sẻ của họ không giúp ích gì và tôi nhận thấy mình có tâm oán hận và tật đố. Tôi đổ lỗi ở nơi khác và tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài. Học viên thứ ba mà tôi nói chuyện cũng thấy tình trạng của tôi rất đáng lo nhưng việc này cũng không giúp ích gì cả. Bởi vì việc chia sẻ với các đồng tu cũng không giúp ích gì nên tôi đã không nói về việc này nữa và chỉ giữ nó cho riêng mình.
Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:
“Giống như tôi đã giảng hôm vừa rồi, có nhiều người luyện công tư tưởng không đúng đắn; chư vị thấy họ đang [luyện] trạm trang ở kia, tay mỏi run cả lên, chân cũng mỏi run cả lên. Nhưng [đầu] não họ vẫn không nghỉ,” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Khi suy xét về trạng thái tu luyện của bản thân, tôi phải tự thừa nhận rằng mặc dù tôi luyện công hàng ngày trong suốt gần tám năm, nhưng tư tưởng của tôi vẫn nhiều lúc nghĩ vẩn vơ. Đó chính là thói quen mơ mộng của tôi. Việc luyện công của tôi sao có thể đem lại bất kỳ hiệu quả nào nếu tôi cứ mơ mộng trong khi luyện đây?
Trong khi trải qua khó nạn này, tôi tiếp tục tinh tấn học Pháp nhưng chính niệm của tôi rất yếu. Tôi cảm thấy trạng thái tu luyện của mình đã trượt dốc một cách đáng sợ. Khó nạn này kéo dài trong nhiều tháng.
Mặc dù tôi vô cùng lo lắng nhưng nội tâm tôi vẫn kiên định tiếp tục tu luyện, ngay cả khi tôi cảm thấy như thể mình hoàn toàn thất bại và không có khả năng thành công. Tôi tu luyện trong mê và không thể thấy được phía đã tu xong của mình. Tôi phải tiếp tục tu luyện ở những phương diện khác và không khuất phục trước nỗi lo sợ rằng mình sẽ thất bại vì đã không luyện công đều đặn.
Đột phá
Sau đó, một hôm, tôi bắt đầu cố gắng tập trung hơn để phát chính niệm. Tôi truy cập vào một thư mục phụ trên website Minh Huệ để đọc riêng về các bài chia sẻ về phát chính niệm. Bất cứ khi tôi có thể phát chính niệm ở nơi riêng tư, tôi đều nói to khẩu quyết phát chính niệm để khiến tâm trí bản thân tập trung và cố gắng hình dung chữ “diệt”. Rất nhanh chóng chính niệm của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhiều ngày sau, khi tôi đang nhìn các file nhạc Đại Pháp đã tải về của mình, đột nhiên tôi quyết định sẽ thử luyện bài công pháp thứ hai trong một tiếng đồng hồ. Thật hạnh phúc, tôi đã đứng luyện được trong cả một giờ. Một vài ngày sau, tôi quyết định thử thay đổi chuông báo thức sáng của mình. Sau một vài lần có thể dậy để luyện các bài công pháp đứng (gồm cả bài công pháp thứ hai trong một giờ), tôi cảm thấy hy vọng trở lại mặc dù hàng ngày tôi vẫn chưa dậy đúng giờ.
Sau đó vào một buổi sáng, một ý niệm tiến nhập vào tâm trí tôi như thể nó được đặt ở đó. Tôi nhận ra rằng khi chuông báo thức của mình vang lên, nếu tôi cố ý quyết định không dậy, chính là tôi đang lựa chọn con đường mà cựu thế lực muốn tôi đi, điều đó cũng đồng nghĩa là đang lựa chọn tà ác. Có thể nhìn nhận sự việc theo một cách khác, đó là: “Nếu tôi không ra khỏi giường để luyện các bài công pháp thì chính là không thoải mái khi phải dậy sớm và không thoải mái khi luyện công. Tìm kiếm sự thoải mái là chấp trước bắt nguồn từ ma tính của tôi. Nếu tôi cố ý đi theo ma tính đó, chẳng phải tôi đang chọn cái ác thay vì điều tốt sao?” Bây giờ khi chuông báo thức vang lên, tôi tự nhắc bản thân rằng đây là sự lựa chọn giữa chính và tà mà tôi phải quyết định vào mỗi sáng.
Cuối cùng, chỉ sau khi tôi bắt đầu viết bài chia sẻ này, tôi mới nhìn ra một bức tranh lớn hơn và nhận ra rằng những khó nạn về việc luyện công của tôi xảy đến là vì tôi đã xem nhẹ bản nhạc luyện công một tiếng bài công pháp thứ hai. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất trong lần trải nghiệm này là tôi đã kiên trì tu luyện ở những phương diện khác như học Pháp, giảng chân tướng và ngay cả khi tôi đang phải vật lộn và cảm thấy như thể mình đang thất bại ở một phương diện tu luyện.
Trích từ một bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Úc năm 2021
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/30/196389.html
Đăng ngày 05-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.