Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2021] Tôi đọc được một bài chia sẻ về việc chúng ta có nên cảnh tỉnh các đồng tu đang gặp khảo nghiệm liên quan tới nghiệp bệnh không. Bài chia sẻ gợi cho tôi nhớ lại những trải nghiệm trước đây của mình và bài kinh văn “Một đòn nặng” của Sư phụ Lý Hồng Chí trong cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ.

Tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình về vấn đề cảnh tỉnh.

Theo nhận thức Pháp của tôi, tôi tin rằng chúng ta nên có biện pháp cảnh tỉnh để trợ giúp các học viên khác trong tu luyện của họ, nhưng điều đó tùy thuộc vào từng tình huống và việc cảnh tỉnh nên xuất phát từ tâm từ bi.

Việc cảnh tỉnh không phải để châm chọc, nói móc, cũng không phải để đả kích và mở màn một cuộc chiến. Nó thực sự xuất phát từ tâm từ bi và từ việc một học viên cần có trách nhiệm với các học viên khác và Pháp. Đôi khi, chúng ta cảnh tỉnh cho các đồng tu để đánh thức và tăng cường chủ ý thức của họ. Qua việc này, chúng ta có thể giúp họ thức tỉnh và trở lại con đường chính.

Đôi khi, các học viên gặp khảo nghiệm nghiệp bệnh có thể dễ dàng thỏa hiệp. Nếu bạn bảo họ học Pháp, nghe Pháp, phát chính niệm, tín Sư tín Pháp, họ liền nảy sinh tâm oán hận, vì họ tin rằng họ biết những điều này rồi nhưng không thể chịu đựng ma nạn hơn nữa.

Nếu bạn đề xuất học Pháp cùng họ, hoặc khuyên họ tham gia học Pháp nhóm, họ có thể sẽ từ chối đề xuất của bạn. Chủ ý thức của họ quá yếu và đang bị nghiệp thao túng. Họ gánh chịu một cách thụ động và sẽ không hiệu quả ngay cả khi bạn phát chính niệm giúp họ. Đôi khi, nó có thể hiệu quả khi bạn học Pháp cùng họ nhưng khi bạn để họ một mình, họ sẽ lại thỏa hiệp với can nhiễu.

Tôi từng gặp một học viên buông lơi trong tu luyện. Cô sắp mất đi sinh mệnh khi cựu thế lực bức hại cô. Được Sư phụ từ bi bảo hộ, cô đã đến nhà tôi. Chúng tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Tôi nhận thấy cô lười biếng và có xu hướng ngủ nhiều. Cô đã không nghiêm khắc với bản thân và tích nghiệp, điều này tạo thêm khổ nạn cho tu luyện của cô. Nếu không có Sư phụ từ bi, có lẽ cô ấy đã mất đi sinh mệnh rồi.

Sau một thời gian dài chung sống, cô trở về quê. Trước khi cô rời đi, chúng tôi đã nhắc nhở cô phải tinh tấn, không được xem tu luyện là trò đùa con trẻ, và phải nghiêm khắc với bản thân. Cô hứa rằng cô sẽ làm như vậy.

Lần sau khi cô đến nhà tôi, cô nói với chúng tôi rằng chân của cô rất đau và cô không thể ngồi đả tọa được. Tôi rất ngạc nhiên, vì lần trước cô có thể làm được rất tốt.

Trong cuộc trò chuyện, cô nói rằng cô đã lặp lại một số sai lầm. Lần gần nhất cô đến nhà của chúng tôi, cô nói rằng cô đã sát sinh động vật vì cô muốn ăn cá và thịt gà. Khi trở về nhà, cô lại tiếp tục sát sinh. Kết quả là cô không thể vắt chéo chân khi ngồi đả tọa.

Tôi đã hơi chút tức giận khi nghe điều này, và hỏi: “Cô thật sự muốn tu luyện sao?”

Cô nói: “Vâng, tôi muốn tu luyện.”

Tôi hỏi cô: “Không phải chúng ta đã chia sẻ về việc sát sinh rồi sao? Sao cô không coi trọng? Nếu Sư phụ không gánh chịu thay cho, có lẽ cô đã mất mạng rồi. Cô có biết Sư phụ đã gánh chịu cho chúng ta nhiều như thế nào không? Cô có biết Sư phụ đã phải gánh chịu bao nhiêu cho mỗi khảo nghiệm nghiệp bệnh mà chúng ta gặp không? Tại sao cô muốn Sư phụ gánh chịu cho cô nếu cô không thể đề cao tâm tính? Sư phụ có nợ cô không? Không phải cô đã làm Sư phụ thất vọng sao? Sao cô không nghĩ cho Sư phụ?”

Tôi dừng lại, cảm thấy nghẹn ngào và tức giận. Tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi khóc vì tất cả những thống khổ mà Sư phụ đã gánh chịu cho cô ấy. Tôi cũng cảm thấy tiếc vì bạn học viên đã không tu luyện tinh tấn.

Sau đó, tôi bình tĩnh lại, và nói với cô ấy rằng: “Hôm nay tâm tính của tôi không tốt. Tôi lo lắng cho cô. Khi trở về nhà, nếu gặp phải khảo nghiệm tương tự, tôi hy vọng cô sẽ không lại phạm sai lầm, vì tôi muốn lời tôi nói có tác dụng cảnh tỉnh đối với cô.”

Vị học viên không tức giận và không mất bình tĩnh. Cô nói rằng cô biết tôi làm điều đó vì muốn tốt cho cô.

Lần này, tôi bắt cô ấy học thuộc “Luận ngữ.” Cô đã học thuộc, từng đoạn một. Sau hành động cảnh tỉnh của tôi, cô đã thay đổi nhiều. Cô bắt đầu học thuộc Pháp và tình trạng của cô được cải thiện.

Tôi đã hướng nội sau khi cô rời đi và thấy rằng tôi vẫn còn nhiều vấn đề trong tu luyện của mình.

Vị học viên này sau đó đã gọi cho tôi và nói rằng cô có thể song bàn đả tọa trong một giờ đồng hồ. Tôi cảm tạ Sư phụ và biết rằng Sư phụ đã thanh lý can nhiễu và gia trì cho cô. Đồng thời, Sư phụ đã chỉ cho tôi những vấn đề trong tu luyện của bản thân để tôi tinh tấn hơn.

Vào thời điểm quan trọng, chúng ta cảnh tỉnh đồng tu để ngăn họ đi sai hướng. Sau đó, chúng ta nên tận dụng cơ hội để học Pháp và phát chính niệm, cùng nhau đề cao dựa trên Pháp. Nếu chúng ta lo lắng rằng học viên kia không thể tiếp nhận lời của chúng ta; nếu chúng ta sợ làm tổn thương họ, thì những chia sẻ của chúng ta về tu luyện sẽ không hiệu quả.

Chia sẻ giữa các học viên giúp tăng cường chính niệm, không phải tăng cường quan niệm người thường. Chính niệm của chúng ta đối với đồng tu sẽ giải thể các nhân tố tà ác đứng sau họ để giảm bớt bức hại của họ, và chủ ý thức của họ có thể thanh tỉnh. Ngay cả khi học viên không chấp nhận những gì chúng ta đã nói với họ, họ có thể nghĩ về điều đó sau, và đó là việc tốt.

Thực ra, từ trong Pháp chúng ta biết rằng nghiệp mới là nhân tố thực sự gây ra khó chịu, không phải học viên. Quá trình chịu khổ là để tiêu trừ nghiệp lực.

Tôi đã giúp thêm hai học viên nữa bằng cách cảnh tỉnh khi họ buông lơi tu luyện và gặp nghiệp bệnh trong thời gian dài. Giờ đây, họ có chính niệm mạnh mẽ và tình trạng của họ đã được cải thiện.

Chúng ta không thể buộc các học viên vượt qua khảo nghiệm, cũng như không nên bảo họ đến bệnh viện hay không, uống thuốc hay không. Chúng ta chỉ có thể nói với họ những gì Sư phụ đã giảng và để họ tự quyết định.

Tóm lại, chúng ta nên làm hết sức mình vì lòng từ bi để giúp đỡ những học viên khác đang chịu nghiệp bệnh.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/16/428218.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/13/194605.html

Đăng ngày 01-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share