Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Châu Âu
[MINH HUỆ 02-08-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn hai năm trước. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của bản thân khi thực hiện các cuộc gọi giảng thanh chân tướng về Trung Quốc trên nền tảng RTC trong năm vừa qua.
Vượt qua trở ngại: Kiên trì thực hiện các cuộc gọi
Tôi bắt đầu thực hiện các cuộc gọi trên nền tảng RTC vào mùa xuân năm 2020. Trong một khoảng thời gian dài, tôi luôn cảm thấy lạnh và run rẩy khi làm việc này. Tôi cho rằng là do thời tiết, nhưng tôi lại không cảm thấy lạnh khi làm các việc khác. Tôi nhận ra rằng những thứ xấu ở không gian khác đang ngăn cản tôi cứu người, vì vậy tôi bật lò sưởi và mặc thêm áo ấm. Sự việc này kéo dài một khoảng thời gian rồi chấm dứt.
Còn một vấn đề nữa là tôi là một người ít nói, không biết bắt chuyện và sợ tiếp xúc với người lạ. Ban đầu, vấn đề này rất nổi cộm bởi tôi tu luyện chưa lâu và chưa từng tham gia giảng chân tướng.
Tuy nhiên, Sư phụ đã khích lệ và dung luyện tôi từ khoảnh khắc tôi quyết định bước đi trên con đường này. Ban đầu, tôi thường gặp những người rất dễ chịu và họ nói chuyện với tôi hơn nửa giờ đồng hồ, vì thế không có lý do gì để nói rằng tôi không thể nói chuyện. Mãi về sau này, khi chia sẻ những trải nghiệm của mình với các đồng tu, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho tôi con đường phù hợp nhất và trọn vẹn nhất ngay từ khi bắt đầu!
Dần dần, tôi gặp những người có thái độ không tốt và rất dễ bị kích động. Chẳng hạn, có những người không ngừng chửi mắng tôi và không để tôi nói một lời. Những lúc như vậy, tôi nhận ra điều đó là để tôi đề cao tâm tính, vì vậy, tôi có thể điều chỉnh cảm xúc của mình mặc dù mỉm cười lúc đó thật không dễ chút nào.
Có những người nhấc máy, nghe một câu, chửi bới rồi cúp máy ngay lập tức. Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên của tôi là thất vọng. Có nhiều người ra vẻ như trước đây đã từng nghe nói tới Pháp Luân Đại Pháp. Họ muốn gây chuyện làm lãng phí rất nhiều thời gian và năng lượng của tôi. Cuối cùng, họ lại hô to khẩu hiệu của tà đảng hoặc nói ra những lời thóa mạ.
Nếu tôi không nhìn nhận những sự việc này là cơ hội để hướng nội đề cao tâm tính mà lại gạt chúng sang một bên và không nhắc tới nữa, nếu tôi cho rằng đó chỉ là những trường hợp cá biệt ít có khả năng xảy ra, hoặc nếu tôi ép bản thân phải chấp nhận v.v…chúng sẽ tích tụ lại và trở thành những ký ức không vui thường xuyên hiện lên trong tâm trí tôi, và có thể sản sinh ra tâm sợ hãi và ác cảm đối với mọi người. Điều này có thể sẽ ngăn cản tôi thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng.
Ban đầu, tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng bởi tôi sợ bị chửi mắng hoặc cười nhạo, sợ người khác không thích hoặc thiếu tôn trọng tôi. Đôi khi những ý nghĩ tiêu cực này lại nổi lên, và tôi đã tự hỏi bản thân tại sao tôi lại chọn giảng chân tướng theo cách này, cách mà tôi không tự tin nhất- đó là nói chuyện.
Khi tiếp tục học Pháp, và thông qua điểm hóa của Sư phụ liên quan đến nhiều vấn đề khác, cuối cùng tôi đã hiểu ra được nguyên nhân gốc rễ của sự không sẵn sàng này. Tôi đã ích kỷ và cảm nhận cái tôi giả với sự giận dữ và oán hận hướng đến chúng sinh. Đó là hành động tự bảo vệ bản thân, là điều xuất phát từ sự ích kỷ.
Khi nhận ra điều này, tôi đã cố gắng không nhìn sự việc theo cách nghĩ của bản thân mà từ một góc độ khác. Tôi nhận thấy trân trọng những người nhận điện thoại từ một số điện thoại lạ từ nước ngoài. Họ có thể cảnh giác hoặc lo lắng nghĩ rằng đầu dây bên kia có thể là một người không tốt. Họ có thể nói những lời lỗ mãng để bảo vệ bản thân hoặc chỉ đơn giản là cho rằng cuộc gọi này từ một kẻ bất lương và làm nhiều điều để giữ thể diện.
Với tình trạng lừa đảo ở Trung Quốc Đại lục ngày nay, những người có thể trả lời điện thoại là những người thực sự dũng cảm và đáng được trân trọng. Hơn nữa, thái độ và cách sử dụng ngôn từ thô lỗ cho thấy họ đã bị tà đảng đầu độc rất nặng, đang trong tình cảnh vô vàn nguy hiểm và cần được cứu.
Khi có chính niệm, tôi bắt đầu tự tin hơn, điều này cũng trợ giúp tôi rất nhiều trong tu luyện cá nhân, mặc dù chấp trước của tôi vẫn chưa hoàn toàn được tống khứ.
Một lý do khác đã ngăn trở tôi thực hiện cuộc gọi, đó là, ban đầu, tôi tập trung vào việc thực hiện trôi chảy nội dung cuộc gọi bởi tôi không có kinh nghiệm và cũng không có dư năng lượng để chú ý tới các vấn đề của người nghe. Mặc dù tâm trạng của tôi thay đổi thất thường nhưng tinh thần của tôi vẫn tốt.
Sau đó, bởi đại dịch nên rất nhiều các học viên ở nhiều nước khác đã tham gia vào hạng mục, theo đó hạng mục đã tổ chức đào tạo và chỉ định tôi làm trợ lý.
Ban đầu, tôi cảm thấy vui rằng vì mình đã có một “chức danh”, nhưng một thời gian sau, tôi thấy mình không có nhiều tiến bộ trong việc giảng chân tướng, thậm chí còn rớt lại phía sau nhiều học viên khác ở vấn đề giọng nói, sự ân cần và trí huệ. Là người huấn luyện, tôi cảm thấy mình thật kém cỏi và có lỗi. Chấp trước này cứ dai dẳng và ngăn cản tôi nhấc máy lên để thực hiện cuộc gọi.
Khi tiếp tục học Pháp và thông qua những điểm hóa của Sư phụ ở những vấn đề khác, tôi nhận ra rằng bất kể là học viên hay không phải là học viên thì hoàn cảnh sống và môi trường xã hội của mỗi người là đã được an bài, và quan hệ nghiệp lực quyết định mất và được.
Tôi nhận ra những thệ ước mà chúng ta đã lập trước khi hạ thế đã quyết định cách chúng ta chứng thực Pháp và giảng chân tướng ngày hôm nay, những điều có thể đến rất tự nhiên, có vẻ như nhờ nỗ lực mà có, dường như bị người khác ép buộc hay tình cờ xảy đến với tôi.
Con đường tu luyện của mỗi cá nhân là khác nhau. Mỗi đệ tử Đại Pháp có cách chứng thực Pháp khác nhau và là duy nhất, nhưng căn bản là giống nhau, đó là đều có cùng mục tiêu tu luyện tâm tính, trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Chúng ta cần phải trân quý hoàn cảnh chứng thực Pháp của mình, đó hẳn là hoàn cảnh thích hợp nhất. Bởi chúng ta đã lập thệ ước từ đầu, nếu chúng ta không làm tốt hay không kiên định thì chúng ta không thể hoàn thành thệ ước của mình.
Tôi nghĩ có một nguyên nhân sâu xa là tôi quá cứng nhắc, không thể thực hiện được một cuộc gọi trôi chảy trong quá trình giảng chân tướng. Hồi còn đi học, tôi đã cố gắng hiểu người đặt câu hỏi và người viết có suy nghĩ như thế nào để tiếp thu kiến thức tốt hơn. Nhưng đó thuần túy chỉ là đang “học thuộc lòng”, chứ không thể suy nghĩ vượt ra ngoài phạm vi sách vở.
Giờ đây, vấn đề này lại xuất hiện trong quá trình giảng chân tướng của tôi. Không có “câu trả lời tiêu chuẩn” cho những câu hỏi của người ở phía đầu dây bên kia. Đọc to hay học thuộc những tài liệu mà các đồng tu khác đã tổng kết cũng không có tác dụng. Tôi phải thực sự tiếp thụ được những kiến thức này và áp dụng những điều tôi đã học để truyền cảm hứng cho những người khác.
Tôi thường nhận ra mình hay nóng vội và thiếu kiên nhẫn, cho rằng nguyên lý này quá đơn giản không cần phải giải thích. Có thể đây là một trong những nguyên nhân tại sao tôi thường xuyên không thích nói chuyện, điều này đã vô tình tạo ra những hiểu lầm không cần thiết.
Gần đây, nhờ sự an bài từ bi của Sư phụ, tôi đã được chứng kiến một số trường hợp mà các vấn đề tại đó đã được giải quyết bằng cách mở rộng tấm lòng và giao tiếp với người khác. Điều này đã khích lệ tôi rất nhiều. Trước đây tôi đã coi nhẹ việc chứng thực Pháp bằng cách giao tiếp với người khác, từ giờ trở đi tôi sẽ áp dụng cách tiếp cận mới đầy uy lực này.
Thực hiện các cuộc gọi
Trước đây, tôi không có kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng. Tôi đã sưu tầm một số tài liệu trên trang Minh Huệ nhưng vì có quá nhiều loại nên tôi bị mất phương hướng và không biết bắt đầu từ đâu. Tôi từng được tham gia tập huấn hàng tuần trên nền tảng RTC, điều này đã giúp tôi đơn giản hóa nội dung giảng chân tướng và sắp xếp chúng thành các mục hợp lý và logic.
Khóa tập huấn hàng tuần này không có nhiều tài liệu mới, về cơ bản là giúp mọi người phân tích và hiểu từng câu từng chữ trong tài liệu, chẳng hạn như tại sao lại nói câu này và kể câu chuyện này, mục đích là gì hay làm thế nào để nhớ phần này theo thứ tự thời gian và nhiều thứ khác nữa, một cách ngắn gọn, hiệu quả. Với tư duy logic, dần dần tôi đã biết nên bắt đầu từ đâu. Ngoài ra, còn có chương trình đào tạo về việc giải quyết những vấn đề điển hình. Đó là sự trợ giúp rất lớn cho một người mới tham gia như tôi.
Các buổi ôn tập và thực hành theo nhóm nhỏ hàng ngày rất hữu ích. Các học viên hướng dẫn rất có trách nhiệm trong việc khích lệ chúng tôi truy cập vào nền tảng RTC để thực hiện các cuộc gọi, giúp tôi nhanh chóng vượt qua tính rụt rè, nhút nhát.
Ngoài ra, khóa tập huấn còn đưa ra các gợi ý và bình luận trong mỗi nhóm nhỏ. Tôi đã học được rất nhiều điều khi nghe những học viên khác thực hiện cuộc gọi, đặc biệt là học cách trả lời những câu hỏi khó.
Tất nhiên, chính niệm và tư duy là chìa khóa để thực hiện cuộc gọi.
Một hôm, tôi bắt đầu gọi điện với tâm tính không tốt. Tôi bèn dừng lại, hướng nội và phát chính niệm. Khi tâm trạng khá hơn, tôi trở nên kiên nhẫn và trí huệ đã giúp tôi hiểu mình cần phải làm gì. Sau 1 giờ 16 phút nói chuyện với một người phụ nữ, cô ấy không chỉ thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên mà còn thể hiện sự quan tâm tới việc học các bài công pháp của Đại Pháp.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Ngay sau khi biết tôi muốn giúp thoái Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong, cô ấy nói: “Cuộc sống của chúng tôi hiện giờ rất tốt” và thể hiện niềm tin vào đảng.
Tôi nói: “Ngày nay, chúng ta có máy giặt, tủ lạnh, điện thoại di động, máy vi tính và cuộc sống của chúng ta thực sự khá tốt. Không chỉ có chị nói như vậy mà rất nhiều người ở bên ngoài Trung Quốc cũng nói như thế bởi trước đây họ không có những thứ này”.
“Họ biết ơn cuộc cách mạng công nghiệp này, cuộc cách mạng đã phát minh ra rất nhiều máy móc hiện đại. Nếu chị muốn cảm ơn ai đó thì các nhà khoa học mới là những người xứng đáng được cảm ơn. Chẳng có gì mà phải cảm ơn ĐCSTQ cả.
“Hơn nữa, nền khoa học của đất nước chúng ta chưa phát triển, chúng ta vẫn phải học hỏi nhiều điều từ các nước phương Tây. Ngược lại, thử hỏi bạn Trung Quốc chúng ta được biết đến nhiều nhất về điều gì, đó là nguồn nhân lực rẻ mạt nhất. Hiện giờ cuộc sống của chúng ta đã khá hơn nhưng đó là bởi vì người dân chăm chỉ kiếm tiền”.
Cô ấy nghiêm nghị nói: “Vậy thì chị ở Mỹ luôn đi, đừng quay về nữa”. Tôi nói với cô ấy rằng tôi tin không một quốc gia nào có thể vĩ đại hơn Trung Quốc bởi nền văn hóa Trung Hoa có lịch sử 5.000 năm và lâu đời hơn bất kỳ quốc gia nào khác, nhưng các quan chức Trung Quốc đã biển thủ tiền của nhân dân rồi chuyển hết ra nước ngoài trong khi lại cao giọng trên truyền hình, tuyên bố các nước khác tồi tệ ra sao.
Tôi kể cho cô ấy câu chuyện về các quan chức đi thị sát ở những nơi đều đã được dàn dựng trước và giả tạo. Tôi dẫn ra một ví dụ cho cô ấy. Một người bạn của tôi làm việc trong lĩnh vực công kể với tôi rằng, một quan chức nhắc nhở cấp dưới của ông ta tuân thủ quan điểm nào đó, và giương cao khẩu hiệu nào đó nhưng trong tay ông ta lại đang ôm một cô gái làng chơi mà người ta đã ‘hối lộ’ cho ông ta.
Cô ấy không còn gì để tranh luận với tôi về chủ đề này nữa và chuyển sang nói chuyện về Cuộc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai. Tôi đã kể về hai trận đánh quy mô nhất đã được ghi nhận của ĐCSTQ, đó là “Trận chiến Bình Hình Quan” và “Bách đoàn đại chiến”.
Tôi nói với cô ấy rằng ĐCSTQ không phải là lực lượng chính trong Trận chiến Bình Hình Quan-nó chỉ phục kích quân tiếp viện của đối phương; và “Bách đoàn đại chiến” được coi là đã vi phạm các nguyên tắc chiến lược của ĐCSTQ (không để lộ lực lượng), là một trong những tội ác của Bành Đức Hoài.
Sau đó, tôi nói với cô ấy rằng tài liệu đã ghi rõ rằng Quân đội Cách mạng Quốc dân của Tưởng Giới Thạch đã chịu tổn thất hơn 3 triệu nhân mạng trong cuộc Chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai, trong đó có hơn 200 tướng lĩnh, cả lục quân và không quân đều chịu tổn thất nặng nề và tất cả các tàu hải quân đều bị đánh chìm. Rồi tôi kể cho cô ấy về nguồn gốc của ĐCSTQ, từ Marx tới Liên Xô, và cho tới ĐCSTQ của ngày hôm nay.
Cô ấy thay đổi chủ đề và nói đùa rằng tôi là người máy và cô ấy cũng là người máy. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và chấp trước của tôi nổi lên. May mắn là chính niệm của tôi lúc đó mạnh và nhờ vào sự gia trì của Sư phụ nên tôi lập tức nhận ra chấp trước và điều chỉnh bản thân.
Tôi nói với cô ấy: “ĐCSTQ muốn cai quản trời đất, và nó muốn quản cả chị ngay cả khi chị là một người máy, vì thế chị phải thoái đảng đi. Thực ra, ĐCSTQ sẽ rất vui nếu tất cả người dân Trung Quốc đều là người máy, vì nó có thể làm bất kỳ điều gì nó muốn đối với mọi người”.
Tôi chợt nhận ra cô ấy là một nữ doanh nhân, vì vậy tôi nói: “Tôi chúc công việc kinh doanh của chị ngày càng phát đạt và được nhiều người biết tới, bởi chị là một người tốt”. Tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, do vậy tôi nghĩ cô ấy là một người mẹ trẻ.
Tôi nói: “Hiện nay, ĐCSTQ cổ xúy người dân tôn sùng tiền bạc, và đạo đức ngày càng trượt dốc. Trong các bệnh viện, nếu chị không hối lộ bác sỹ và y tá, họ sẽ không đối xử tốt với chị; ở trường học, nếu chị không hối lộ giáo viên và đăng ký học thêm, giáo viên sẽ không đối xử tốt với con chị. Chị sẽ không dám mua bất kỳ nhãn sữa bột trẻ em nào cả, và ai có điều kiện thì sẽ mua từ nước ngoài”.
Tôi tiếp tục: “Chúng ta cùng độ tuổi với nhau. Ở thế hệ ông bà chúng ta, ĐCSTQ đã phát động nhiều cuộc vận động chính trị, và mọi người đều bị ảnh hưởng và sợ nghèo đói. Ở thế hệ cha mẹ chúng ta, ĐCSTQ gia tăng các cuộc vận động chính trị của nó bằng cách tiến hành cuộc cách mạng văn hóa. Đó chưa phải là tất cả, bởi sau đó nó tiến hành kế hoạch hóa gia đình, có nghĩa là giết hại trẻ sơ sinh.
“Ở thế hệ chúng ta, hầu hết đều là con một. Chúng ta phải tự mình giúp nhiều người lớn tuổi. Bây giờ, tà đảng nhận ra dân số đang già hóa, vì vậy nó khuyến khích người dân sinh con thứ hai và thứ ba.
“Lớn lên hư hỏng vì là con một, thế hệ chúng ta không phải là trụ cột điển hình của gia đình. Ngoài ra, chúng ta không thể mua nhà vì giá bất động sản cao ngất ngưởng. Mặc dù chi phí nuôi nấng một đứa trẻ là quá cao nhưng chúng ta không dám mua những loại sữa công thức rẻ tiền vì sợ nhiễm melamine.
“Vì thế mà nhiều thế hệ người Trung Quốc đã bị tà đảng bức hại. Nhiều thế hệ người Trung Quốc đang khốn khổ, chỉ là theo các cách khác nhau mà thôi”.
Tôi thuyết phục cô ấy thoái Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong, và cô đã đồng ý. Tôi tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi nói cho cô ấy biết đến vụ “tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn” và nạn thu hoạch nội tạng từ những học viên còn sống.
Cô ấy hỏi tôi một số câu hỏi, như nếu tuân thủ pháp luật thì có phải là người tốt không? Tôi nói với cô rằng luật pháp chỉ kiềm chế người ta trên bề mặt. Người ta có thể phạm pháp khi không bị ai trông thấy, có thể bỏ qua luật pháp và hối lộ người khác, và hơn thế nữa. Nhưng Đại Pháp làm thăng hoa đạo đức từ căn bản của mỗi người.
Cô ấy đã thực sự đắc cứu, tôi cùng nhiều học viên khác cảm thấy mừng cho cô. Lúc đó, tôi đã được trải nghiệm uy lực của chính niệm với tâm thuần tịnh.
Tổng kết
Trong quá trình thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng qua điện thoại, nếu tôi dựa trên sự ích kỷ và chú trọng vào cảm xúc của bản thân thì những vật chất tiêu cực như tức giận và oán hận thậm chí còn bị gia cường hơn.
Khi tôi cố gắng đặt bản thân mình vào vị trí của người khác và luôn thấu hiểu những đau khổ của họ, hay khi tôi nghĩ việc cứu được một sinh mệnh quý giá như thế nào trong tương lai, mặc dù tôi vẫn chưa thể loại bỏ hết những ý nghĩ xấu khi chúng xuất hiện nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó. Đôi khi, tôi gặp một số người đặc biệt tốt, tôi nghĩ đó là Sư phụ đang khích lệ tôi tiếp tục công việc này.
Tạ ơn Sư phụ tôn kính! Con sẽ dũng mãnh tinh tấn và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/2/428890.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/13/194595.html
Đăng ngày 27-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.