Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 10-07-2021] Tôi tham gia nền tảng gọi điện giảng chân tướng toàn cầu từ 9 tháng trước và đã chứng kiến ​​sức mạnh kỳ diệu của nền tảng này trong việc giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh và giải cứu các đệ tử Đại Pháp bị bức hại ở Trung Quốc. Tôi rất biết ơn khi được hòa nhập vào môi trường này và đề cao trong tu luyện mỗi ngày.

Dịp Năm mới, tôi gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là một phụ nữ trả lời rất thô lỗ. Cô ấy cúp máy sau khi tôi chúc mừng năm mới.

Tôi gọi lại cho cô ấy và nói tôi đang gọi từ nước ngoài. Tôi mong cô ấy bình an vô sự. Tôi cũng nói với cô ấy chín chữ bình an (“Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”) Cô ấy trả lời: “Chị là học viên Pháp Luân Công, phải không? Đừng có gọi cho tôi nữa.” Sau đó, cô ấy cúp máy.

Qua giọng điệu của cô ấy, tôi biết cô ấy đã bị đầu độc nặng bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì vậy, tôi đã gọi lần thứ ba. Để nhanh chóng xóa đi hiểu lầm của cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, trước tiên tôi nói về “vụ tự thiêu giả mạo”. Cô ấy rất tức giận và kích động khi nghe những gì tôi nói và bắt đầu quát lên: “Đừng có gọi nữa, biến đi!” Cô ấy lại cúp máy.

Khi nghĩ về người phụ nữ này, tôi cảm nhận được những nỗi đau trong cuộc đời cô ấy vì bị lừa dối sâu sắc bởi tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi thấy tiếc và muốn cô ấy biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi gọi điện cho cô ấy lần thứ tư, cô ấy đã nhấc máy. Tôi chân thành xin lỗi cô ấy và nói: “Tôi xin lỗi đã làm phiền chị. Nhưng có lẽ chị đã hiểu lầm sâu sắc về Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện của Phật gia. Căm hận Phật pháp sẽ nguy hiểm cho sinh mệnh. Tôi lo cho chị nên mới gọi lại. Tôi sẽ nói nhanh thôi, không làm mất nhiều thời gian của chị đâu.”

Tôi nói với cô ấy rằng các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp cấm chỉ sát sinh. Trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và trong các bài giảng khác, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, đã dạy các học viên rằng:

“…,đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân )

Tôi nói với cô ấy rằng khi “Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney”, Sư phụ Lý Hồng Chí còn giảng: “…vì thế tự sát là có tội.”

Tôi hỏi cô ấy sao có thể có chuyện một học viên chân tu tự sát được [Ghi chú của Ban Biên tập: Vụ tự sát liên quan đến tự thiệu giả mạo ở Thiên An Môn mà ĐCSTQ dàn dựng là nhằm bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp]. Tôi nói rằng người tự sát đó không phải là người chân tu Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi khuyên cô ấy đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân để tự tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng cho cô ấy biết Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền tới hơn 100 quốc gia, với hàng trăm triệu học viên trên toàn thế giới.

Khi tôi nói tiếp về bản chất phá hoại của ĐCSTQ, cô ấy không muốn nghe. Cô ấy nói: “Thế tại sao ở Hoa Kỳ lại có nhiều người chết vì đại dịch như vậy, trong khi ở Trung Quốc thì ít?” Và cô ấy lại cúp máy.

Tôi nhận thấy có nhiều nút thắt trong lòng cô ấy. Vì vậy, tôi đã gọi cho cô ấy lần thứ năm. Tôi lại xin lỗi: “Tôi xin lỗi đã làm phiền chị.” Tôi nói với cô ấy: “Nhiều người đã biết các cuộc điện thoại của chúng tôi là cuộc gọi cứu người. Vì vậy, tôi sẽ lấy làm buồn và dằn vặt nếu không thể giúp mọi người biết sự thật và được bình an.”

Lần này, thái độ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Cô ấy kể cho tôi nghe về bản thân cô và sẵn sàng lắng nghe tôi. Tôi nói với cô ấy cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là tội ác chống lại loài người. Nó còn tệ hơn những gì Đức Quốc xã đã làm.

Tôi kể cho cô ấy rằng 17 năm sau khi dịch cúm SARS bùng phát mạnh mẽ, ĐCSTQ vẫn tiếp tục bưng bít thông tin. Tôi cho cô ấy biết số người chết chính xác ở Vũ Hán và toàn bộ Trung Quốc vẫn bị chính quyền ĐCSTQ che đậy. Có nhiều bằng chứng hơn, trong đó số lượng bình oxy được phát cho các gia đình có người nhiễm virus, cho thấy ít nhất có đến 40.000 ca tử vong chỉ riêng ở Vũ Hán.

Cô ấy vẫn yên lặng lắng nghe, sau đó bảo tôi mở các bài hát Đại Pháp cho cô ấy nghe. Đáng tiếc là lúc đó, tôi không có sẵn bài hát nào, nên đã gửi cho cô ấy một vài trang web để cô ấy có thể tải các bài hát.

Tôi bình tĩnh trong suốt cuộc trò chuyện, và không phản ứng gì trước cảm xúc của cô ấy.

Sư phụ giảng:

“Thực ra văn hoá tuy nhiên khác nhau tạo thành sự lạ lẫm về phương thức biểu hiện quan niệm, về phương thức nhận thức về [con người] thành Thần, nhưng cái Thiện do người tu luyện biểu hiện ra và năng lượng [ngay] chính của Đại Pháp biểu hiện ra, có thể khiến bất kể ai cũng đều cảm giác là tốt.” (“Giảng dạy tại Pháp hội quốc tế New York năm 2004”)

“Kỳ thực, nếu chư vị niệm rất chính, thì khi đi trên đường phố, khi sinh hoạt ở thành phố của chư vị, thì hết thảy hoàn cảnh xung quanh đều được thanh lý.” (“Giảng dạy tại Pháp hội quốc tế New York năm 2004”)

Gọi điện thoại có thể thanh lý tà ác ở các không gian khác và giúp các học viên thường xuyên xem xét trạng thái tu luyện của mình. Trong hoàn cảnh yên bình bên ngoài Trung Quốc, gọi điện thoại trên nền tảng này có thể giúp chúng ta loại bỏ chấp trước an dật và cùng nhau tinh tấn trong tu luyện.

Tôi cũng nhận ra chúng ta phải suy nghĩ và hành xử dựa trên Pháp, trong cả những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Chỉ bằng cách học Pháp nhiều hơn và hòa tan trong Pháp, chúng ta mới có thể bảo trì chính niệm thời thời khắc khắc. Chỉ khi tu luyện vững chắc, chúng ta mới có thể bình thản và gọi điện thoại với lòng từ bi để cứu độ chúng sinh.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/10/427981.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/26/194792.html

Đăng ngày 25-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share