Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-08-2021] Vào giữa tháng 7, gia đình tôi đưa người thân đi tham quan tại một địa điểm du lịch. Khi đến nơi, chúng tôi thấy có nhiều du khách, và các đường phố được canh gác cẩn mật. Các lính canh đều đeo băng tay màu đỏ. Tôi không hề sợ hãi và nói với người thân của mình: “tà đảng Trung Cộng (ĐCSTQ) thực đúng là ‘Thảo mộc giai binh’” (ý tứ là coi cỏ cây đều là địch, hay còn có nghĩa là thần hồn nát thần tính).

Tất cả phương tiện giao thông đến từ các thành phố khác đều phải đi qua một trạm kiểm soát an ninh ở lối vào của mỗi con đường. Thẻ căn cước của mọi người và thùng xe của họ đều bị kiểm tra. Bởi vì chúng tôi lái chiếc xe có biển đăng ký địa phương nên chúng tôi đã thuận lợi vượt qua vòng kiểm tra an ninh. Khi chúng tôi làm thủ tục ở lối vào của điểm du lịch, chúng tôi không nhận ra rằng các nhân viên cảnh sát có vũ trang đã kiểm tra vé của chúng tôi. Họ là các nhân viên đã làm việc ở nơi này trước đây.

Chồng tôi đã đưa thẻ căn cước và vé của tôi cho một cảnh sát có vũ trang, người này đã sử dụng một thiết bị để kiểm tra. Anh ấy nói với tôi: “Chị không thể vào trong. Hãy đi theo tôi”. Tôi biết nhất định là thẻ căn cước của tôi đã hiển thị cho anh ta thấy tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tâm thái tôi rất bình tĩnh. Tu luyện Đại Pháp không có gì sai cả, và chúng tôi có quyền tự do tham quan các điểm du lịch. Họ mới là những người đã làm điều sai trái. Tôi nghĩ mình nên giảng chân tướng cho họ để họ không thể tiếp tục phạm tội với các học viên Đại Pháp nữa. Tôi nên cứu họ.

Một vài sĩ quan đã liên lạc với lãnh đạo của họ bằng bộ đàm. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Tôi hỏi: “Có phải vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi không được phép tham quan các địa điểm du lịch sao?” Một người nói: “Đúng thế”. Tôi hỏi tiếp: “Tại sao?” Người đó trả lời: “Đây là chỉ thị từ bên trên đưa xuống”.

Tôi nhìn cậu sĩ quan trẻ chừng khoảng 20 tuổi. Cậu ấy trông khá quen thuộc với tôi; có vẻ như chúng tôi đã gặp nhau trước đây. Tôi biết chúng tôi có duyên với nhau. Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Chàng trai trẻ, cậu nên làm một người tốt. Chỉ khi cậu làm một người tốt và lương thiện thì cậu mới có thể bình an tránh được đại dịch”. Cậu ấy cười đáp lại: “Vâng, chắc chắn tôi sẽ là một người tốt”.

Tôi nói: “Chúng ta có quyền tự do tín ngưỡng và tự do ngôn luận. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không hề vi phạm Hiến pháp. Việc Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại ở Trung Quốc chính là sai lầm. Ở Trung Quốc, chúng ta không được quyền tự do tín ngưỡng”. Cậu ấy tiếp tục mỉm cười và tĩnh tĩnh lắng nghe tôi nói.

Cậu ấy hỏi tôi: “Tại sao chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Chị tập được bao lâu rồi?” Tôi nói: “Tôi tu luyện đã hơn 20 năm rồi. Kể từ đó, tất cả các bệnh trên thân tôi đều biến mất, tôi không phải tốn một xu tiền thuốc men và nhìn tôi trẻ hơn nhiều. Các chương trình truyền hình phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp là sai sự thật. Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi trở thành những người tốt. Nếu không thì dưới áp lực của cuộc bức hại, sẽ không có nhiều người tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến vậy. Đừng làm tổn hại đến những người lương thiện này. Nếu cậu nghe lời tôi, khi đại dịch đến, cậu có thể được bảo hộ”.

Cậu ấy gật đầu liên tục: “Chắc chắn rồi, chúng ta nên làm người tốt, làm người lương thiện. Đúng là như vậy. Nhưng thật sai lầm nếu không cho người ta uống thuốc”, cậu ấy lặp lại lời tuyên truyền giả dối ĐCSTQ về việc Pháp Luân Đại Pháp cấm các học viên uống thuốc. Tôi nói với cậu ấy: “Đó là bởi vì người tu luyện toàn thân vô bệnh. Do đó chúng tôi không cần dùng đến thuốc”. Cậu ấy nói, “Ồ, giờ thì tôi đã hiểu rồi.”

Lúc đó, một sĩ quan trông có vẻ như là lãnh đạo đi tới. Tôi bình tĩnh nói cho anh ta biết tên của mình và tươi cười nói: “Tôi đến để tham quan du lịch. Tại sao chúng tôi phải kiểm tra an ninh?” Anh ấy nói: “Năm nay chỉ thị từ trên xuống nghiêm ngặt hơn”. Vẻ mặt của anh ấy trông rất ôn hoà.

Tôi hỏi anh ấy họ là gì, anh ấy nói với tôi và sau đó tôi biết chúng tôi là đồng hương. Tôi nói với anh ấy hãy nhớ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt; cuộc bức hại này là sai trái. Tôi đề nghị anh không tham gia vào cuộc bức hại; nếu không thì đến cuối cùng anh ấy sẽ phải gánh lấy trách nhiệm. Tôi nói với anh ấy rằng chỉ những người tốt mới có thể được bảo vệ khỏi đại dịch. Anh bình tĩnh lắng nghe, và có vẻ như anh đã minh bạch được chân tướng.

Anh ấy thấy chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, vì vậy anh ấy hỏi nơi tôi làm việc và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bao lâu. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã mất đi một công việc tốt chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy hỏi chồng tôi rằng liệu chúng tôi có cố gắng tìm việc thông qua các mối quan hệ không. Chồng tôi nói điều đó là vô ích; tôi sẽ không được phép đi làm trừ khi tôi ký cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Cả thân tâm tôi đã được thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”, tôi nói. “Tôi không muốn nói bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình. Tôi muốn trở thành một người thành thực. Chúng tôi biết nhiều bệnh nhân ung thư đã hồi phục sau khi họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và vẫn khỏe mạnh trong hơn 20 năm qua. Không tiền nào có thể mua được sức khỏe cả”. Anh ấy im lặng lắng nghe và không tranh cãi với tôi. Sau đó, anh ta gọi cho đồn cảnh sát địa phương.

Ngay sau đó bốn nhân viên từ đồn cảnh sát đi tới. Họ có một vẻ ngoài đầy hăm dọa. Dường như sẽ xảy ra một trận chiến chính tà ở đây. Tôi nói: “Tôi không phải là tội phạm nên tôi sẽ không lên xe cảnh sát”. Họ nói: “Chúng tôi không nói chị là tội phạm. Chúng tôi cũng sẽ lên xe”. Chồng tôi đã đi vào trong xe cảnh sát cùng tôi. Một cảnh sát đang gắn một máy ghi hình trên vai, vì thế tôi đã dùng một chai nước để chặn tầm nhìn của nó. Viên cảnh sát biểu hiện không hài lòng, vì vậy tôi đã điều chỉnh tâm thái của mình. Họ cũng là hhững người hữu duyên với tôi, là người đang đợi chúng tôi cứu độ.

Tôi bình tĩnh lại và xin lỗi cậu sĩ quan trẻ. Chúng tôi được đưa đến đồn cảnh sát. Một cảnh sát có vũ trang nhìn tôi, và tôi không biết họ sẽ làm gì tiếp theo với tôi. Tôi nói với viên cảnh sát: “Tôi muốn gặp trưởng đồn và yêu cầu ông ta thả chúng tôi. Tôi còn chưa kịp ăn sáng”. Cậu ấy nói: “Trưởng đồn của chúng tôi đã ra ngoài. Tôi sẽ lấy một lát bánh mì cho chị”. Tôi nói: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần nữa”.

Tôi thấy cậu ấy khoảng 20 tuổi và rất hiền lành. Tôi đã kể cho cậu nghe về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Những cảnh sát vũ trang này tạm thời được giao nhiệm vụ “duy trì sự ổn định” tại thủ phủ của tỉnh chúng tôi. Tôi nói với cậu ấy: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt; đừng làm hại họ nữa. Cậu hãy làm một người tốt và sẽ được bảo hộ trong đại dịch”. Cậu ấy im lặng lắng nghe.

Một cảnh sát khác nhanh chóng đi đến, và tôi được biết cậu ấy là một thực tập sinh mới 18 tuổi. Tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy và nhắc cậu ấy đừng làm hại những người tốt, đặc biệt là khi làm cảnh sát. Cậu ấy mỉm cười và gật đầu. Những cảnh sát vũ trang khác cũng lắng nghe tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại.

Nửa giờ trôi qua, có một người dáng vẻ như là lãnh đạo đi đến. Anh ấy hỏi tôi: “Chị vẫn còn tu luyện chứ?” Tôi trả lời: “Đúng vậy, tôi đã tu luyện hơn 20 năm rồi. Tất cả bệnh tật trên thân tôi đều đã khỏi”.

Anh ấy nói: “Có nhiều phương pháp rèn luyện để cải thiện sức khỏe. Chị có thể luyện một môn khác mà”.

Tôi hỏi anh ta có phải là trưởng đồn không. Anh ta nói mình là phó trưởng đồn. Tôi nói: “Vậy anh cũng có thể đưa ra quyết định thay cho trưởng đồn. Hãy trả tự do cho chúng tôi sớm. Chúng tôi vừa mới đưa người thân đi tham quan”. Sau đó tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tại sao lại ép tôi luyện những môn pháp khác? Anh có thể hỏi chồng tôi xem Pháp Luân Đại Pháp có tốt hay không. Nếu không tốt thì chồng tôi sẽ không ủng hộ tôi tu luyện như vậy”.

Chồng tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp xác thực là tốt. Pháp môn này dạy con người ta hướng thiện, và toàn gia được yên ấm, hòa thuận”. Tôi nói với phó trưởng đồn: “Chính phủ đã liệt kê ra 14 ‘tà giáo’ nhưng không bao gồm Pháp Luân Đại Pháp”. Anh ấy nghe vậy thì liền đáp lại: “Được rồi, vậy thì chị hãy luyện công ở nhà”. Sau đó anh ta nhấc điện thoại lên và gọi điện cho ai đó.

Hơn một giờ đồng hồ nữa trôi qua. Tôi hơi lo lắng vì không biết họ sẽ làm gì với tôi. Sau đó, một vị lãnh đạo khác đến cùng với một vài cảnh sát. Tôi nói với vị lãnh đạo: “Có phải tên của anh là… phải không?” Anh ta ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười: “Sao chị lại biết tên tôi?” Tôi mỉm cười và nói: “Nhìn anh tôi thấy rất quen”. Kỳ thực, tôi chưa từng gặp qua anh ấy trước đây, nhưng trông anh ấy rất quen.

Bỗng nhiên giữa chúng tôi trở nên thoải mái, cứ như chúng tôi là bạn tốt của nhau vậy. Anh ấy cười nói: “Tôi là người chỉ dẫn tại đồn cảnh sát trong khu vực của chị. Tôi đã nghe tên chị nhưng chưa từng gặp mặt”. Biểu hiện của anh ấy cho thấy có vẻ như anh đã biết đến sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp. Dường như anh ấy còn bội phục chúng tôi, và không cố gắng “chuyển hoá” tôi.

Một viên cảnh sát đứng bên cạnh anh ấy nói: “Anh ấy đã được thăng chức và hiện giờ là trưởng đồn ở đây”. Chúng tôi đều bật cười. Thực ra họ đã gọi cho đồn cảnh sát trong khu vực của tôi đến để đón tôi về. Do giao thông đông đúc nên phải mất nửa giờ đồng hồ họ mới lái xe tới được đây; các viên cảnh sát ở khu vực của tôi vừa mới đến. Cậu cảnh sát đứng bên cạnh là người đến đây để đón tôi.

Tôi nhìn những cảnh sát vũ trang này, mặc dù họ đang mỉm cười, nhưng bất lực. Tôi không cảm thấy oán hận họ. Lúc đó, vị trưởng đồn và các cảnh sát vũ trang đều mỉm cười tiễn tôi ra ngoài. Trưởng đồn nhìn thấy vợ chồng tôi lên xe và bảo chúng tôi hãy quay lại sau mùa hè.

Tôi đã không phàn nàn hay oán hận họ. Trong khi bị tạm giữ tại đồn cảnh sát, tôi đã nói với họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Những gì tôi triển hiện cho họ thấy là sự vô tư vô ngã, và phong thái từ bi, tường hoà của một học viên Đại Pháp.

Lúc đó là 11 giờ trưa, vì vậy chúng tôi đề nghị các nhân viên cảnh sát thả chúng tôi tại khách sạn nơi mà người thân của chúng tôi đang tá túc, thay vì chở về đồn cảnh sát. Viên cảnh sát đã gọi cho vị trưởng đồn kia để xin ý kiến, và yêu cầu của chúng tôi đã được chấp nhận.

Trên đường đi, tôi đã giảng chân tướng cho hai cảnh sát đến từ khu vực của chúng tôi. Họ đều đã biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và các học viên Đại Pháp là những người lương thiện. Viên cảnh sát lớn tuổi hơn nói cho tôi biết tên của anh ấy và đề nghị tôi giúp bảo vệ họ khỏi đại dịch. Anh ấy nói: “Đừng dùng quan niệm cũ của chị về cảnh sát để nhìn chúng tôi. Suốt những năm qua, chúng tôi đã tìm tới chị chưa? Chúng tôi không thể tìm được chị. Ngay cả trong ‘chiến dịch xoá sổ’ chúng tôi cũng không thể tìm thấy chị”. Anh ấy không dám nói rằng họ không đi tìm tôi mà nói rằng họ không thể tìm thấy tôi. Tôi nói: “Qua những gì xảy ra ngày hôm nay, quan niệm của tôi đã chuyển biến rồi”.

Tôi nhắc lại với anh ấy: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt, “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Bức hại người tốt là có tội. Trong tương lai, chân tướng sẽ đại hiển, và bất cứ ai phạm tội sẽ phải hoàn trả nếu họ có thể chờ được tới ngày đó. Có khả năng họ sẽ phải chịu nạn trong đại dịch. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo là thiên lý. Nếu anh làm việc tốt, ông trời sẽ bảo hộ anh. Còn nếu anh vẫn tham gia vào cuộc bức hại, thì không ai có thể bảo hộ anh cả”. Anh ấy tĩnh tĩnh lắng nghe.

Khi chúng tôi về đến khách sạn, viên cảnh sát trẻ hơn đã xin lỗi người thân của tôi, và sau đó họ rời đi.

Những gì viên cảnh sát lớn tuổi nói đã thức tỉnh tôi: kỳ thực họ không nguyện ý bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và họ đều biết ĐCSTQ là tà ác. Quan niệm của tôi đã chuyển biến. Chúng ta nên cứu những cảnh sát này, và tôi không nên oán hận họ thêm nữa. Nhưng chắc chắn là có một số người vẫn không minh bạch chân tướng và không thể cứu được nữa. Tuy nhiên, tôi không thể ôm giữ tâm oán hận đối với họ. Và chúng ta cũng không thể xếp những người đã minh bạch chân tướng và dừng làm điều xấu vào cùng một phía với tà ác.

Tôi cũng nhận thức được rằng mối quan hệ giữa các sĩ quan cảnh sát và các học viên Đại Pháp không phải là mối quan hệ giữa những người bức hại và những người bị bức hại; mà đúng hơn là mối quan hệ giữa người cứu độ và người được cứu độ. Họ đã không may bị ĐCSTQ đầu độc và lợi dụng. Chúng ta nên tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng và cứu họ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/18/429715.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/5/194945.html

Đăng ngày 21-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share