Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-09-2021] Kể từ ngày 18 tháng 3 năm 2021, trong gần hai tháng nay, đồng tu ở thôn tôi liên tục bị người của Trung Cộng sách nhiễu, tôi là một trong số đó.

Buổi chiều ngày 18 tháng 3, tôi vừa chuẩn bị đi sang nhà đồng tu. Bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có người mở cửa đi vào, tôi nghĩ là người nhà, nên không có để ý. Đến khi có người bước vào phòng khách, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi ra khỏi phòng nhìn xem, thấy có bốn người đến nhà tôi, bao gồm trưởng thôn, bí thư thôn, còn có một nam một nữ không quen mặt. Bởi vì năm ngoái, bí thư thôn đã từng ghé nhà tôi và bị tôi đuổi ra ngoài. Do đó, tôi rất phản cảm với ông ta, ngoài ra còn có hai người lạ mặt. Tôi nói với họ: “Nếu các người đến đây vì Pháp Luân Công, thì các người ghi tên cho tôi.” Người nam nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là đến xem thôi.” Người nữ không nói gì. Người nam lại hỏi: “Hệ thống sưởi có ấm không?” Tôi hỏi lại cậu ta: “Cậu không biết là hệ thống sưởi đã dừng vào ngày 15 rồi sao?” Người nam lại hỏi: “Nhà cô có mấy người?” Tôi nói, cậu vô đồn cảnh sát mà hỏi. Họ thấy đuối lý, và cũng không nói gì nữa.

Tôi nói với hai người lạ mặt: “Bởi vì hai người lần đầu tới đây, nên tôi không nói những lời khó nghe. Nếu hai người dám đến lần nữa, thì sẽ giống như ông ta (tôi chỉ tay về phía bí thư), tôi đây không hoan nghênh.” Người nam gật đầu rồi đi ra ngoài, tôi cũng đi theo.

Đi ra ngoài vườn, người nam chỉ tay vào rau trong vườn nhà tôi và nói: “Cô cũng trồng rau à.” Tôi trả lời: “Ừ.”

Thật không ngờ, cậu ta đã chân thành nói với tôi: “Cô trồng nhiều hành chút, hành rất quý.”

Sau khi tiễn họ đi, tôi nghĩ lại lời của cậu kia, chẳng phải cậu ấy tốt bụng sao, Sư phụ đã mượn miệng của cậu ấy để điểm hóa tôi: Cần chuyển biến quan niệm người thường, không được cứng nhắc, phải lý trí và trí huệ cứu người.

Ngày 14 tháng 5, vì có việc cần ra ngoài, tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại cho con dâu, nhưng cháu không nghe máy, trong tâm tôi có chút nóng nảy. Tôi trách con dâu, lúc bình thường tay không rời điện thoại, hôm nay sao lại thế? Trong đầu tôi liên tục xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực. Đột nhiên tôi thấy giật mình, tôi là người tu luyện, không cần những suy nghĩ tiêu cực này, tôi phải lý trí một chút. Tôi lập tức bình tĩnh lại, không còn nóng nảy nữa. Do vậy, tôi bèn thu xếp đồ, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mới dọn dẹp xong vài thứ, tôi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, nghe kỹ hơn là giọng của trưởng thôn, tôi đã tiện tay khóa trái cửa cổng. Quay vào nhà, tôi nhìn lại bản thân, lẽ nào mình sợ đối mặt với họ? Hay là mình mở cửa cứu người nhỉ? Đúng lúc này, tôi nghe thấy “păng” một tiếng, cửa liền mở ra. Trong tâm tôi thấy vui, vậy là họ đến đây để được cứu.

Tổng cộng có sáu người đến, bao gồm trưởng thôn, hai nhân viên cảnh sát, và ba người lạ mặt.

Một người trong đó ngồi xuống hỏi tôi: “Cô còn luyện chứ?” Tôi không trực tiếp trả lời cậu ta, tôi nói: “Trước đây, tôi không nói đạo lý, hay làm phiền người khác, sau khi học Pháp Luân Công, tôi đã trở thành một người văn minh, cậu nói xem tôi nên kiên trì hay từ bỏ?” Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi bèn nói tiếp: “Cậu xem, các cậu xông vào nhà tôi mà chẳng thèm gõ cửa, các cậu làm vậy có hợp lý không?” Mấy người họ không dám nói gì.

Tôi tiếp tục nói chuyện với họ: “Năm 2004, tôi đã trả lại bằng lái xe, chứng minh thư v.v. mà con gái tôi nhặt được ở vùng núi xa 100 cây số. Cậu thanh niên khi đó rất vui, rối rít cảm ơn tôi. Nhưng tôi nói cậu ấy hãy cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí là được. Cậu ấy ngạc nhiên hỏi tôi: ‘Thật sao?’ Tôi nói: ‘Là thật.’ Cuối cùng cậu ấy đã kể chuyện này cho người bên Cục công an.”

Khi này, tôi hỏi lại cậu ta: “Cậu nói xem, những người như chúng tôi đáng được khen ngợi, hay là đáng bị bức hại?”

Cậu ta tán đồng nói: “Là đáng khen ngợi.” Tôi nói: “Đúng rồi, vậy từ nay trở đi, các cậu đừng tới đây nữa.”

Tôi lại chỉ ra ngoài cửa nói với họ: “Các cậu ra ngoài cổng nhìn thử cây cối ở hai bên đường mà xem, người khác đều nhổ chúng đi để trồng rau, duy chỉ có tôi là giữ chúng lại. Sư phụ tôi giảng, thực vật cũng có sinh mệnh, Ngài dạy chúng tôi không thể phá hoại cây xanh, phá hoại cân bằng sinh thái.”

Tiếp đó, tôi lại nói đến chuyện Trung Cộng thu hoạch nội tạng của học viên Pháp Luân Công, thiên lý khó dung! Tôi nói về báo ứng của Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai, bài học giáo huấn thời Cách mạng Văn hóa. Trong suốt quá trình đó, không ai trong số họ dám chen ngang, họ đều đã minh bạch chân tướng, đến nỗi không nói lời nào, tự họ rời khỏi nhà tôi.

Tôi nói với một viên cảnh sát đi ra cuối cùng: “Minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương. Thành tâm hy vọng cậu được bình an.” Cậu ấy liên tục nói: “Tốt! Tốt!”

Kiên quyết không phối hợp ký tên chiến dịch “Xóa sổ”

Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở An Khang, tỉnh Thiểm Tây

Ngày 12 tháng 5 năm 2021, chủ nhiệm Ủy ban khu phố của chúng tôi dẫn theo hai nữ nhân viên trẻ và một nam nhân viên trẻ đến nhà tôi. Chủ nhiệm nói văn phòng bảo họ tới để tiến hành chiến dịch “Xóa sổ” nhắm thẳng vào người tu luyện Pháp Luân Công. Họ muốn chúng tôi ký tên vào hai tờ đơn. Bà chủ nhiệm lấy hai tờ đơn đưa cho tôi xem, và nói rõ là vì vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Nhân viên tà đảng vẫn chưa biết tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi xem tiêu đề của một tờ đơn ghi là “hối quá thư”, tôi lập tức hiểu ra ngay.

Tôi giữ thái độ vô cùng kiên định nói chuyện với bà, 20 năm trước khi Giang Trạch Dân trấn áp Pháp Luân Công, chúng tôi chưa minh bạch lắm, nên đã phối hợp yêu cầu ký tên vào những thứ này. Lúc đó, chính Giang Trạch Dân đã nói Pháp Luân Công thành x giáo (chú thích: Trung Cộng là tà giáo đích thực) và không cho phép luyện. Chúng tôi đã ký tên bao nhiêu năm rồi, sau đó cũng không ký thêm lần nào nữa.

Tôi nói với họ, tôi nghỉ hưu đã gần bốn năm. Tôi bắt đầu nhìn lại một số hành động của Trung Cộng trong hơn 60 năm qua: Mao Trạch Đông nói Lưu Thiếu Kỳ thành “phản đồ, nội gián, công tặc”; bắt mọi người học “Mao ngữ lục” và “Lão tam thiên”; về sau, những người như Lưu Thiếu Kỳ đã được bình phản, mười năm “Cách mạng Văn hóa” của Mao về cơ bản bị phủ định; ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân vận động bức hại Pháp Luân Công lại càng vô nhân đạo. Lịch sử vẫn luôn chuyển dịch theo thời gian, khi người ta nhìn lại mọi việc, sẽ có nhận thức rõ ràng hơn. Do đó, tôi đề nghị các cô cũng nên nhìn lại bản thân, đi tìm hiểu và nhận thức chân tướng Pháp Luân Công. Không được giống như tôi thời còn trẻ, cái gì cũng không biết, hùa theo người khác viết “đả đảo xx”; không biết là mình nực cười, hay Đảng cộng sản mới là thứ nực cười.

Tôi nói: Những thứ này tôi kiên quyết không phối hợp ký tên. Vợ tôi về nhà, tôi cũng kiên quyết không cho bà ấy ký tên. Tôi nghĩ người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt, họ không có sai, cái gì mà ăn năn hối cải chứ? Lại còn đòi ký cái thứ “hối quá thư”, chúng tôi căn bản sẽ không hối cải, chúng tôi kiên quyết không phối hợp ký tên kiểu này.

Chủ nhiệm lại nói: “Hai năm trước, chuyện các anh làm tài liệu chân tướng đã bị đại đội quốc bảo lục soát nhà, tịch thu nhiều đồ như thế. Không có sai gì sao?”

Tôi nói: “Đệ tử Đại Pháp dùng miệng giảng chân tướng hay in tài liệu giảng chân tướng cũng vậy, đều không có sai, cô không thể nói người tốt thành xấu được, ngay cả chân tướng sự thật cũng không cho người ta nói là sao? Tôi vẫn đang nhìn lại những việc này. Các cô cũng cần nhìn lại những việc này xem đúng hay sai.”

Họ cũng tự tìm cách thoái lui để không bẽ mặt. Bà chủ nhiệm vừa cất tờ đơn, vừa nói họ cũng chỉ làm theo yêu cầu từ cấp trên, chứ không còn cách nào khác. Sau đó, họ đã rời đi.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ, nhìn thấy bụi cây trên núi lấp lánh ánh vàng kim, không phải màu xanh lá, mà là màu vàng kim. Từ trong bụi cây phát ra tia sáng màu vàng và màu bạc. Điều kỳ lạ hơn là, sau khi tỉnh giấc, cảnh tượng này cũng không biến mất, dù tôi nhắm mắt hay mở mắt, đều nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp này vẫn còn ở đó. Tôi chợt cảm thấy là Sư phụ đang khích lệ mình hôm nay đối diện với tà ác bắt ký tên, niệm của tôi rất chính, giảng chân tướng có lý. Cảm tạ Sư phụ đã khích lệ đệ tử!

Ngày hôm sau, tôi kể chuyện này với vài đồng tu, họ đều thấy rất vui, một số người nói rằng họ cũng kiên quyết không phối hợp ký tên. Một số người hối hận bản thân đã ký tên hoặc gia quyến đã ký thay.

Bài chia sẻ này chỉ là sở ngộ cá nhân ở tầng thứ hiện tại, nếu có chỗ nào chưa dựa trên Pháp, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/9/12/轉變觀念-正念面對上門騷擾-427589.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/5/196035.html

Đăng ngày 15-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share