Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-08-2021] Đầu năm 1996, đồng nghiệp đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Trong quá trình đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi quyết định không nói dối nữa, thiện đãi mọi người xung quanh. Trong mối quan hệ căng thẳng giữa người với người, tôi không nhìn vào khuyết điểm của người khác, mà sẽ quan sát kỹ càng ngôn hành của bản thân. Tôi phát hiện, những gương mặt tươi cười xung quanh mình ngày càng nhiều lên; tôi dễ dàng giao tiếp với người thân và đồng nghiệp; tôi có thể giúp đỡ người khác nhiệt tình hơn; tâm tôi trở nên thư thái và tự tin. Điều kỳ diệu là những căn bệnh mãn tính như hen suyễn, viêm mũi v.v. không cần uống thuốc mà tự khỏi.

1. Thực hành Chân-Thiện-Nhẫn trong công việc

Một ngày mùa xuân năm 1997, trưởng phòng tài vụ của bệnh viện nói với tôi: “Hôm qua có một bà lão đến tìm viện trưởng để nói về chị.” Trong tâm tôi thấy ngạc nhiên, bèn hỏi: “Lẽ nào bệnh nhân đó bất mãn với dịch vụ thăm khám của tôi nên khiếu nại sao?” Trưởng phòng nói: “Bà lão đã khen ngợi chị cho bà tiền làm phẫu thuật.”

Đây là một bà lão ngoài 60 tuổi ở vùng nông thôn, bà đến khám bệnh sau khi mang cơm cho hai đứa con đang học cấp ba. Khi tôi chẩn đoán bà có bướu thịt ở cổ tử cung, cần phải làm tiểu phẫu cắt bỏ, bà ấy khóc lóc kể lể với tôi, bà sinh đôi lúc ngoài 40 tuổi, con cái trưởng thành, hai vợ chồng bà cũng lớn tuổi, kiếm sống bằng nghề nông, vất vả nuôi hai đứa con đang học cấp ba, may nhờ có bà con họ hàng tiếp tế, bây giờ bà không có tiền chữa bệnh cho bản thân.

Tôi muốn giúp đỡ bà ấy. Vả lại, tôi hoàn toàn có thể giúp bà làm phẫu thuật không cần thu phí. Thời đó, bác sỹ xem bệnh cho họ hàng bè bạn làm hao hụt chi phí khám chữa bệnh là chuyện bình thường, ai mà không khám cho người quen chứ? Thế nhưng, tôi nhớ lời dạy của Sư phụ:

”Hễ là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì phải nghiêm khắc tuân thủ pháp luật quốc gia của mình; hễ ai có hành vi vi phạm chính sách pháp luật quốc gia, thì đều là điều không được dung nạp trong công đức của Pháp Luân Đại Pháp. [Hành vi] vi phạm cũng như hết thảy những hậu quả đều là do đương sự tự chịu trách nhiệm.” (Phụ lục, Đại Viên Mãn Pháp)

Bệnh viện và phòng khoa có tiêu chuẩn và chế độ thu phí rõ ràng, tôi cần phải tuân theo. Do đó, tôi đã tự móc tiền túi của mình giúp bà chi trả chi phí phẫu thuật và thuốc thang. Khi tôi cầm hóa đơn thanh toán và dắt bà lão đến tìm bác sỹ chụp X-quang, vị bác sỹ này nói: “Nếu nhân viên ở bệnh viện ai cũng như chị, thì bệnh viện không cần phải lo hao hụt chi phí nữa.”

Năm 1998, trưởng khoa để tôi làm bác sỹ nội trú trưởng, phụ trách một số công tác quản lý liên quan đến khoa khám bệnh và bệnh viện, cũng như các vấn đề y tế bên trong khoa khám bệnh và bệnh viện. Bác sỹ nội trú và bác sỹ điều trị chính sẽ luân chuyển mỗi năm, và tôi là người đầu tiên. Bởi vì bệnh viện ít bác sỹ trưởng, nên tôi phải quản chín giường bệnh giống như những bác sỹ nội trú khác. Công việc làm thêm thường xuyên đòi hỏi tôi phải tăng ca, đặc biệt là đến cuối tháng, yêu cầu thống kê lưu lượng công việc và làm các loại phân tích, do đó tôi buộc phải thường xuyên tăng ca từ 5, 6 giờ sáng đến 8, 9 giờ tối mới xong việc.

Nhiều lần tôi muốn xin từ chức bác sỹ nội trú trưởng. Nhưng Pháp của Sư phụ đã giúp tôi gạt bỏ niệm đầu này. Sư phụ giảng:

”Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi kết thúc công tác bác sỹ nội trú trưởng trong một năm, trưởng khoa căn bản không tìm được người thay thế. Cuối cùng, ông đã giao phần việc làm thêm của một mình tôi cho ba bác sỹ khác nhau.

Một ngày vào năm 1998, tôi đang làm việc ở phòng khám, y tá ở phòng cấp cứu gọi tôi đi cấp cứu cho một sản phụ sinh tại nhà bị xuất huyết, không có huyết áp, cô được người đỡ đẻ ở dưới quê đưa đến bệnh viện. Tôi lập tức truyền dịch lượng lớn với tốc độ nhỏ giọt nhanh cho sản phụ này. Sau đó, tôi chuẩn bị sẵn sàng truyền máu cho cô ấy, và làm các loại xét nghiệm máu. Có một mục yêu cầu đối chiếu với huyết dịch người bình thường, sản phụ này không có gia quyến, người đỡ đẻ cũng không có tiền nên đã từ chối lấy máu.

Ở thời khắc nguy kịch “thời gian chính là mạng sống” này, tôi lập tức đứng ra bảo lãnh chi phí truyền máu và tự lấy máu của mình. Bác sỹ xét nghiệm từ chối lấy máu của tôi, vì muốn để tôi chuyên tâm cứu người. Tôi nói: “Anh hãy nhanh lên, cứu người cần gấp!” Thời đó, nếu bạn không có tiền thì không được truyền máu. Tình huống người không được cứu và người nhà bỏ đi đã xảy ra nhiều lần ở khoa cấp cứu. Trường hợp thiếu tiền thì sẽ khấu trừ vào tiền lương của người bảo lãnh. Tôi nói: “Tôi đã cầm sẵn tiền, nếu có thể cứu một mạng người, thì không cần trả lại tiền cho tôi, kỳ thực nó cũng không ảnh hưởng đến chén cơm của tôi.”

2. Khai sáng hoàn cảnh, cứu độ thế nhân

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà đảng Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp ba lần, đi tới đâu tôi giảng chân tướng tới đó. Tôi lúc nào cũng không quên bản thân là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, coi chứng thực Pháp là trách nhiệm của mình.

Cho đến khi quay lại bệnh viện làm việc, những cảnh sát, cán bộ chính phủ và người dân bình thường đã hiểu chân tướng không những không kỳ thị tôi, ngược lại họ còn tín nhiệm tôi. Tôi đã trở thành hình mẫu bác sỹ đáng tin cậy. Trong bối cảnh ngành y ngày càng bại hoại, nào là đi cửa sau, đút lót, tặng quà cáp v.v. mọi người đều biết tôi không chỉ có y thuật giỏi, mà còn có cả y đức. Tôi đã từng làm phẫu thuật và khám bệnh cho vợ, mẹ và con gái của nhiều cảnh sát.

Tôi nghĩ, những cán bộ cơ sở và cảnh sát đã bị giới lãnh đạo Trung Cộng lợi dụng đi bức hại người khác. Đệ tử Đại Pháp chúng ta đang cứu người, không được đặt họ vào chỗ đối lập, mà cần nghĩ cách cứu họ. Kỳ thực, tình cảnh của họ cũng rất đáng thương. Tuy tôi có tâm sợ bị bức hại, nhưng tôi nghĩ mình nên đi cứu người. Tôi không phải con người, tôi là Thần. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, và dùng chính niệm để đối đãi.

Tổng biên tập của tờ báo địa phương tìm đến phó viện trưởng bệnh viện chỗ tôi, ông dắt vợ đến gặp tôi khám bệnh. Ông ấy đã từng gặp tôi trong một buổi yến tiệc, ông ngồi ở ghế khách mời quan trọng, đã từng nâng ly chào hỏi tôi. Toàn thể khách mời hôm đó bao gồm hiệu trưởng trường trung học, phó giáo sư, y tá trưởng v.v. đều kính phục y đức và y thuật của tôi. Tôi đã chứng thực được Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Một ngày năm 2003, vì tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công, nên đã bị quản lý cấp trên ác ý vu khống. Bà ấy và viện trưởng đương nhiệm trực tiếp tố cáo tôi với Cục Công an và Cục Y tế, nhiều cảnh sát ở phòng Phản x giáo của Cục Công an đã đến bệnh viện tiến hành điều tra. Thông qua điều tra, cảnh sát đã biết y thuật của tôi rất giỏi và nhân phẩm của tôi rất tốt. Sự hiện diện của tôi tạo thành mối đe dọa cho quản lý cấp trên, bà ấy muốn thông qua việc tôi tu luyện Pháp Luân Công để lật đổ tôi.

Một vị lãnh đạo bệnh viện nói: “Lúc tôi vừa mới đến bệnh viện này, tôi rất lo lắng không biết quản chị thế nào. Chị đã đến đây ba năm, tôi nghĩ chị là một người tốt. Tôi có họ hàng sinh em bé, giữa đêm, tôi cũng phải gọi cho chị qua xem thì mới yên tâm. Những bác sỹ khác đều đã lên lịch sinh mổ cả rồi, nên tôi mới tìm chị, và chị đã giúp người họ hàng của tôi mẹ tròn con vuông. Quản lý cấp trên ghen tỵ với chị. Mỗi lần tôi vào thành phố tham dự hội họp, sau khi lấy tài liệu Pháp Luân Công mang về, tôi đều giấu chúng ở bên trong ngăn tủ, kể từ đó không có lấy chúng ra nữa.”

Tôi đối chiếu với Pháp của Sư phụ, đã tìm ra tâm tranh đấu, tâm tật đố, chứng thực bản thân, tâm cầu danh v.v. Tôi liên tục thanh trừ chúng. Tôi nghĩ viện trưởng bức hại mình, vậy mình sẽ giảng rõ chân tướng cho bà ấy. Tôi kể chuyện về vị trưởng khoa gây khó dễ cho mình trong ba năm ở bệnh viện và cách xử sự của tôi trong lúc gặp khó khăn, cũng như những việc tôi đã trải qua. Tôi nói về chân tướng của Pháp Luân Công, triển hiện ra cảnh giới của đệ tử Đại Pháp, vạch trần bức hại của Trung Cộng. Tôi xin nghỉ làm để điều chỉnh lại tâm thái của mình, tránh xảy ra sơ suất khi khám chữa bệnh. Tôi cũng yêu cầu trưởng khoa công khai nói lời xin lỗi mình. Tôi đã viết một bức thư và sao chép thành sáu bản gửi cho các phòng ban quản lý. Vài ngày sau, viện trưởng tìm đến chồng tôi và nói: “Không phải chị nhà xin nghỉ phép sao? Tôi đặc cách phê duyệt cho anh nghỉ một tuần. Anh dắt chị nhà đi du lịch nhé!”

Sau khi trở về, tôi mới biết mình bị đưa đi du lịch, bởi vì trong thành phố cần mở hội nghị quan trọng gì đó nên họ lo lắng đệ tử Đại Pháp đi thỉnh nguyện. Khoảng một tháng sau, bệnh viện liên tục gặp phải mấy ca khó, khiến cho trưởng khoa và viện trưởng đã bức hại tôi đứng ngồi không yên. Cuối cùng, họ bị Hiệp hội khám chữa bệnh cấp thành phố quy trách nhiệm và phải đền bù. Hai người họ đã bị xử lý cách chức và giáng chức.

Lúc đó, một vị lãnh đạo Cục Công an dẫn theo hơn 40 cảnh sát đến bệnh viện duy trì trật tự đã nói với viện trưởng: “Khi đó, sao bà không tìm bác sỹ A (chỉ tôi)? Chị ấy mà ở đó thì có lẽ không đến nỗi thế này.” Do đó, về sau viện trưởng đã đích thân tìm tôi nói chuyện. Từ đó trở đi, một mình tôi lặng lẽ giảng chân tướng và âm thầm cứu người ở bệnh viện.

Một ngày mùa đông năm 2011, khoảng hơn 8 giờ tối, chồng tôi gọi điện thoại nói, giám đốc Phòng 610 tìm tôi, anh bảo tôi lái xe ghé qua chỗ ông ấy. Tôi dọn dẹp nhà cửa xong, rồi lái xe đi. Vị giám đốc đó đã một mình bước lên xe của tôi, ông ấy nói: “Sáng nay tôi vừa đến chỗ làm, trên bàn làm việc của tôi có một bản báo cáo, nói rằng chị đã tiếp xúc với học viên Pháp Luân Công có họ là X ở huyện X đã bị truy nã …” Tôi vừa phát chính niệm, vừa nghe ông ấy nói.

Tôi không cho phép ông ấy nói tiếp, tôi bèn nói: “Tôi đã nhắc nhở ông rời bỏ chức vị nguy hiểm đến tính mạng này rồi, ông chỉ có bổn phận bảo vệ đệ tử Đại Pháp thôi. Vợ con còn đang trông cậy vào ông đó. Ông nhìn xem hiện nay có bao nhiêu người bức hại Pháp Luân Công đã gặp báo ứng? Tương lai ông phải làm sao đây?” Ông ấy nói: “Tôi chỉ bảo vệ con gái của chị thôi.”

Tôi không cho ông ấy cơ hội vênh váo, luôn miệng giảng thiện ác hữu báo, khuyên ông không được làm ác. Ông ấy nói: “Tôi bảo vệ hai mẹ con chị, chị phải bảo vệ cho tôi đó!” Tôi nói: “Ông làm tốt rồi, tương lai lúc thanh toán tà ác, tôi chắc chắn đứng ra làm chứng cho ông. Nếu không thì ai cũng không cứu được ông đâu!” Ông ấy yêu cầu đến nhà tôi xem thử, chồng tôi và họ hàng của tôi cũng ngồi trên xe.

Sau khi đến nhà tôi, tôi đã chuẩn bị vài món đơn giản, ông ngồi uống vài lon bia trong phòng khách. Ông ấy tìm chỗ kết nối mạng internet ở nhà tôi, chồng tôi bảo: “Chúng tôi lên mạng là để trò chuyện với con gái.” Trên đường tôi chở ông ấy về nhà, ông bảo tôi cho ông xin bùa hộ mạng chân tướng Đại Pháp, tôi đã đưa nó cho ông kèm theo một chiếc đĩa chân tướng. Dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ và sự ứng phó bằng chính niệm của tôi, trường bức hại lần này đã bị phá sản.

3. Giảng chân tướng đường đường chính chính

Hơn 20 năm nay, quan chức các cấp của Trung Cộng thay đổi liên tục, đối tượng giảng chân tướng của tôi cũng thay đổi từng nhóm người, nhưng việc tôi tu tốt bản thân, phản bức hại và cứu độ chúng sinh vẫn không thay đổi. Tôi kiên trì tham gia học Pháp nhóm lâu dài, tu xuất trí huệ từ trong Pháp, không ngừng phát chính niệm, kiên định làm ba việc. Tôi ghi nhớ mình chỉ có bổn phận cứu người, không đặt bất cứ người nào vào chỗ đối lập.

Tháng 6 năm 2015, tôi tham gia khởi tố Giang Trạch Dân. Lúc đó, tôi đã đổi sang khoa khác, nhận công tác ở vị trí quản lý có phần nhẹ nhàng hơn. Khoảng tháng 10, trưởng khoa ngại ngùng đưa cho tôi một tờ đơn, nói là khoa kỹ thuật chính trị bảo tôi ký tên, tôi bèn xem qua, họ yêu cầu tôi điền “khởi tố không chính đáng, vu cáo” vào tờ đơn, tôi lập tức xé nát nó thành từng mảnh. Tôi hỏi trưởng khoa: “Chị thấy tôi làm việc thế nào?” Bà ấy nói: “Tôi rất hài lòng với công việc chị làm, chúng ta phối hợp rất tốt.” Tôi nói: “Vậy tốt rồi. Thân làm trưởng khoa, chị chỉ lo quản công việc thôi, những chuyện ngoài công việc không cần chị quản làm chi. Tôi chưa từng vu cáo và khởi tố không chính đáng. Khởi tố Giang Trạch Dân theo luật pháp là quyền lợi và nghĩa vụ của một công dân Trung Quốc. Chị chuyển lời với khoa kỹ thuật chính trị, ai muốn tìm tôi thì bảo người đó đích thân tới đây nói chuyện. Chị không được tham dự vào bức hại người tốt, tương lai sẽ nhận ác báo đó. Vả lại, lần tới, tôi sẽ khởi tố những người bức hại tôi.”

Ngay sau đó, chủ tịch công đoàn quản lý khoa kỹ thuật chính trị gọi tôi đến phòng làm việc của bà, bảo tôi điền vào tờ đơn. Mẹ chồng bà ấy cũng tu luyện Pháp Luân Công, đã từng giảng chân tướng cho bà, bà cũng đã minh bạch chân tướng. Tôi liền nói thẳng: “Pháp Luân Công tốt hay không, chắc chị cũng biết rồi nhỉ? Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công mười bảy năm, tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, đã gánh chịu biết bao nhiêu bức hại? Tôi khởi tố ông ta, tôi chắc chắn phải kiện ông ta đến cùng. Ai bức hại tôi, lần tới tôi cũng khởi kiện người đó luôn.” Bà ấy đứng bật dậy mở cửa phòng cho tôi, và nói: “Được rồi, được rồi, được rồi!”

Từ đó về sau, lúc ở bệnh viện, tôi đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu, giảng chân tướng đường đường chính chính. Từ bác sỹ thực tập cho đến nghiên cứu sinh, y tá, công nhân vệ sinh, nhân viên hậu cần, đến những quan chức lớn nhỏ, đa phần đều đã từng nghe tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và khuyên tam thoái.

Tôi chú trọng diện mạo và hành vi hằng ngày của mình. Tôi lái xe con đi làm từ sáng sớm, và thường theo chồng tham dự các buổi hội họp, tiếp xúc với nhiều người ở các tầng lớp khác nhau. Con đường chứng thực Pháp và cứu người bước đi khá bình ổn. Có một y tá trưởng đã minh bạch chân tướng Đại Pháp, bà ấy bảo: “Đã nhiều năm như thế, học viên Pháp Luân Công ở bệnh viện chúng ta, hình mẫu không hề thay đổi gì, không chỉ có sức khỏe tốt, mà chồng chị cũng rất tốt với chị.” Trong những trường hợp khác nhau, sau khi giảng chân tướng và khuyên tam thoái, tôi cũng chỉ dẫn thế nhân sử dụng hóa danh để trình báo Giang Trạch Dân. Có nhiều lần trên bàn rượu, toàn bộ mọi người ở đó đều đồng ý trình báo họ Giang.

Tôi từng giảng chân tướng trong một buổi liên hoan, hầu hết những người có mặt ở đó đều là thành viên của đoàn luật sư và tư pháp, từ tầng diện pháp luật, tôi vạch trần Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công là làm trái pháp luật và khuyên họ làm tam thoái. Trong đó có hai người đã từng tham gia bức hại tôi. Trong suốt quá trình đó, tôi tự nhiên thản đãng, giảng giải một cách bình tĩnh, trí huệ, có lý và có cơ sở. Lúc tôi giảng, họ đều chăm chú lắng nghe. Có sáu người đã làm tam thoái, trong đó có một vị là phó cục trưởng, một vị là trưởng ban, một vị là giám đốc văn phòng luật sư, một vị là phó giáo sư và một vị là cán bộ cục thuế.

Mùa hè năm 2018, chồng tôi và bạn bè ra ngoài ăn đồ nướng và nói chuyện. Tôi thấy đã hơn 9 giờ, nhưng chồng vẫn chưa về, tôi gọi điện tìm ông ấy. Vì mọi người đang ở gian hàng thịt nướng sát bên nhà tôi, nên chồng gọi tôi ra trò chuyện một lát. Lần đó, tôi trang điểm thật đẹp và mặc bộ váy áo đắt tiền mới mua. Khi mọi người đứng dậy chào hỏi tôi, chồng đã giới thiệu từng người bạn với tôi. Tôi nhận ra cậu thanh niên ở đài truyền hình địa phương đã từng phỏng vấn tôi sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, cậu ta đã từng đoạn chương thủ nghĩa, phỉ báng Đại Pháp trên đài truyền hình. Hiện nay, cậu ta đã làm lãnh đạo, tôi bèn nói với cậu ấy: “Hai chúng ta đã từng gặp nhau.” Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy. Cậu ấy mời rượu tôi, tôi đã dùng trà thay rượu để chào hỏi, sau khi chúc phúc xong, tôi bắt đầu kể về chuyện chúng tôi gặp nhau. Cậu ấy liền nói: “Tôi xin lỗi!”

Sau khi giảng xong chân tướng Đại Pháp, tôi nói: “Cậu thực sự đã làm việc xấu rất lớn, xin lỗi là nên làm. Nhưng cậu cũng là người bị hại.” Tôi bày tỏ sự thấu hiểu về tình cảnh của cậu ấy. Tôi nói cho cậu ấy biết hậu quả của việc tham gia bức hại, nói về bản chất tà ác của Đảng cộng sản, nói cho cậu ta biết cách khắc phục. Cậu ta vội vàng đồng ý làm tam thoái, vui vẻ đón nhận bùa hộ mệnh chân tướng Đại Pháp và đĩa quang chân tướng. Cậu ấy đã nói cám ơn tôi nhiều lần.

4. Người minh bạch chân tướng đắc phúc báo

Chị dâu tôi mỗi ngày đều niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Năm 2008, chị dâu bị bướu ở hốc xương đùi. Trước khi phẫu thuật, bác sỹ chuyên khoa của bệnh viện nói, trên 99% là ác tính, kết quả tốt nhất sau khi phẫu thuật là chị sẽ đi khập khiễng, bởi vì không thể nào giữ cho hai chân dài bằng nhau. Nhưng cuối cùng, nó là bướu lành, chị dâu vẫn đi lại bình thường sau khi làm phẫu thuật.

Tôi nhìn chị dâu sáu năm sau ngày làm phẫu thuật, ngày nào chị cũng dắt chó đi dạo, chị thường bị chó rượt chạy. Sau khi nhìn thấy tôi, chị ấy hỏi: “Em gái, chị thế này có được tính là đã đắc phúc báo không?” Tôi bảo chị: “Đương nhiên là vậy rồi.” Tôi khích lệ chị kể chuyện của mình cho người khác nghe. Trong một lần họp mặt bạn bè, chị dâu tôi là vợ của hiệu trưởng, chị ấy thản đãng chia sẻ trải nghiệm thần kỳ về việc bản thân hằng ngày niệm chín chữ chân ngôn. Vợ của mấy quan chức khác ở buổi họp mặt đồng thanh khen ngợi, ai cũng muốn làm tam thoái.

Cả nhà chị dâu đã làm tam thoái. Chị ấy không những thân thể khỏe mạnh, con cái cũng rất có tiền đồ, hai người già sống rất hạnh phúc. Lúc con gái thứ hai của chị sinh bé thứ hai, chị dâu hạnh phúc ẵm đứa cháu mơ ước trong tay.

Một nữ bác sỹ có khối u hình tam giác ở bàng quang, 99,9% khả năng là ác tính. Sau khi minh bạch chân tướng và làm tam thoái, cô ấy đã được chẩn đoán là u lành tính. Một y tá trưởng có đứa con gái sáu tuổi, mắc chứng động kinh từ nhỏ, cháu bé thường hay co giật, không có thuốc chữa. Sau khi người y tá này minh bạch chân tướng, cô ấy đã dạy con gái và mẹ mình hằng ngày niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, cô cũng đặt chiếc bùa hộ mệnh chân tướng ở nơi dễ nhìn thấy nhất trong nhà. Bệnh của con gái cô không cánh mà bay, cháu bé trở nên hoạt bát mạnh khỏe, hiện nay cháu đang học cấp ba.

Một vị trưởng khoa trước đây cơ thể ốm yếu, thường hay phải truyền dịch chữa bệnh. Sau khi minh bạch chân tướng và làm tam thoái, bà thường hay đọc cuốn sách nhỏ chân tướng và cũng nguyện ý xài tiền chân tướng. Bà ấy không những thân thể khỏe mạnh, mà con gái cũng có tiền đồ xán lạn, sau khi tốt nghiệp trường đại học danh giá, cháu đã tìm được một công việc rất tốt. Trước khi con gái kết hôn, bà ấy đã đích thân giảng chân tướng, khuyên con gái và con rể làm tam thoái, hai cháu đã vui vẻ đồng ý.

Người chồng làm lãnh đạo của bà cho biết, ông rất muốn xem tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Nhìn thấy vợ mang tài liệu chân tướng về nhà, ông liền hỏi: “Bà lại có tài liệu mới nữa à?” Ông đã vài lần nhặt được tài liệu chân tướng trước cửa nhà. Lúc ra ngoài tản bộ vào buổi tối, vị trưởng khoa này lại gửi mấy cuốn sách nhỏ chân tướng đã đọc xong ở nhà cho người khác. Ba năm trước, vị lãnh đạo này đã gặp hung hóa cát trong một lần điều tra kinh tế đầy hiểm hóc.

Những người minh bạch chân tướng Đại Pháp đắc phúc báo thực sự nhiều không kể hết.

Trên đoạn đường tu luyện cuối cùng chứng thực Pháp, tôi không dám lơi là sứ mệnh của mình, tôi sẽ tiếp tục phối hợp chỉnh thể cùng với các đồng tu bên cạnh mình, bước đi cho tốt con đường tu luyện Sư phụ an bài.

Nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/8/12/醫生-開創環境-救度世人-426222.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/15/195076.html

Đăng ngày 05-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share