Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-06-2021] Tôi hiện ngoài 60 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Tôi muốn chia sẻ cách mình đã thoát chết một cách thần kỳ mà không bị một vết trầy xước trong bốn vụ tai nạn giao thông. Tôi hy vọng rằng thông qua trải nghiệm của mình, mọi người có thể thấy được uy lực thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng muốn cảm tạ Sư phụ vì ân cứu độ từ bi của Ngài.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính không hề dễ dàng như chư vị tưởng tượng đâu; [hễ] chư vị muốn tu luyện, thì chư vị [liền] tu luyện lên được sao? Nếu chư vị tu luyện một cách chân chính, thì lập tức gặp [những chuyện] nguy hiểm đến sinh mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này.”

“Sự tình loại này rất nhiều, không tính đếm được; nhưng không xuất hiện nguy hiểm. Sự việc này không phải ai cũng gặp; những người cá biệt của chúng ta mới gặp. Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Không đổ lỗi cho người khác

Một ngày nọ, chú tôi gọi cho tôi và nói rằng con gái chú vừa sinh bé trai. Tôi đã mua một món quà và mang một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp đến thăm con gái chú trong bệnh viện. Tôi ở lại bệnh viện chăm cô ấy một đêm và giảng chân tướng cho cô ấy. Sáng hôm sau con trai chú đến và tôi trở về nhà nghỉ ngơi.

Khi đang lái chiếc xe đạp điện của mình xuống dốc, một chiếc ô-tô chạy quá tốc độ đã tông vào tôi khi tôi chuẩn bị rẽ và tiến vào đường chính. Tôi cùng xe đạp bị văng xa hơn một mét. Trong khi thân thể bị hất trên không trung, tôi nhớ mình đã tự nhủ rằng: “Mình không trách người đâm mình. Sư phụ sẽ bảo hộ mình.”

Tôi đáp xuống mặt đất, úp mặt, nhưng có thể nhanh chóng đứng dậy. Lúc đó đang trong giờ cao điểm và có nhiều người chứng kiến vụ tai nạn. Người lái xe vô cùng sợ hãi và nói: “Chị không sao chứ?” Qua giọng nói của anh ta, tôi có thể biết rằng anh ta là người ngoài thị trấn. Vì người dân địa phương sẽ biết giảm tốc độ ở vị trí đó. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi. Anh có thể đi rồi.” Dường như anh cảm thấy mình có lỗi nhưng đã rời đi.

Một cô gái trẻ đến gần và nói: “Dì ơi, cháu đã ghi lại biển số xe của anh ta, dì có thể tìm anh ta nếu có gặp vấn đề gì.” Tôi mỉm cười và cảm ơn cô ấy: “Dì là học viên Pháp Luân Đại Pháp, dì sẽ ổn thôi.” Tôi dựng chiếc xe đạp của mình lên và chuẩn bị rời đi.

Khi ngồi lên xe đạp, tôi nhận ra tay lái đã bị cong. Tôi trở lại bệnh viện vì em họ có thể giúp tôi sửa chiếc xe. Tôi cũng muốn kể cho cậu ấy nghe câu chuyện thần kỳ này và dùng nó để giảng chân tướng cho cậu ấy thêm lần nữa. Sau khi nghe những gì đã xảy ra, cậu ấy chấn động và thốt lên: “Nếu không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ chị đã chết rồi!”

Ngày hôm sau, tôi đến nhà em họ để giúp dọn dẹp nơi này. Tôi nhận thấy một bức ảnh của lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trên tường nhà cậu ấy. Tôi giải thích việc 80 triệu người dân Trung Quốc đã chết như thế nào dưới các chính sách và phong trào của ĐCSTQ. Tôi bảo cậu ấy: “Bây giờ ĐCSTQ đang bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và trời nhất định sẽ diệt Trung Cộng. Người đó là người đứng đầu tà Đảng và em phải cắt đứt liên hệ với ông ta để giữ an toàn.” Cậu ấy đã nhờ tôi giúp hủy bức ảnh. Sau đó, em họ đã đeo bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp mà tôi tặng.

Không phải là vấn đề tiền bạc

Tôi và chồng đã nghỉ việc và bắt đầu bán cơm hộp. Rất nhiều người thích đồ ăn của chúng tôi vì chất lượng và giá cả hợp lý. Một ngày nọ, khi tôi đạp xe đi giao chín hộp cơm trưa cho một công trường xây dựng, một chiếc xe ô-tô đã lao thẳng vào phía sau và hất tôi lên không trung. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, tôi đã đứng trên mặt đất và rơi mất một chiếc giày. Chiếc xe đạp và những hộp cơm của tôi không thấy đâu.

Tài xế chạy về phía tôi, tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ không đổ lỗi cho anh. Anh có thể đi.” Nhưng thật ngạc nhiên, tài xế tức giận nói: “Xem này! Chị làm hỏng xe của tôi!” Thấy anh ta có suy nghĩ không đúng, tôi nói: “Thân thể tôi bằng xương bằng thịt còn xe của anh làm bằng sắt bằng thép. Là anh lao vào tôi từ phía sau đấy!” Anh ta đột nhiên tỉnh lại và nhanh chóng xin lỗi: “chị muốn đền bao nhiêu tiền?” Tôi nói với anh ta rằng: “Đây không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề tính mạng. Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không tống tiền anh. Anh có thể đi bây giờ.”

Một nhân viên làm việc tại một khách sạn gần đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc và nói: “Thật đáng sợ.” Anh ấy chỉ vào tôi và nói: “Chị nhất định đã tích được đại đức!”

Một nông dân nói với tôi rằng tôi quá tốt bụng: “Từ giờ trở đi tôi sẽ luôn đặt cơm hộp từ chỗ chị.” Những người qua đường bắt đầu giúp tôi tìm giày và xe đạp. Khi tôi thấy chiếc xe đạp của mình bị bẹp và dập nát như thế nào, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ lại cứu mạng mình một lần nữa.

“Chị ấy được Thần bảo hộ”

Một ngày hè, tôi đạp xe về nhà và nhận thấy có một công trường xây dựng trước mặt. Cả hai bên đường đều bị rác thải xây dựng lấn chiếm và tôi phải xuống dắt xe đạp qua giữa đường. Một chiếc xe tải lớn lao tới từ phía sau và tông vào xe đạp của tôi. Chiếc xe đạp của tôi dính vào đầu xe tải và biến mất khi xe tải lao đi. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra. Chiếc xe tải thứ hai và một chiếc ô-tô dừng lại trước tôi. Hai nhóm người dân địa phương trên các phương tiện giao thông đã hô lớn: “Xe đạp của chị bị mắc vào xe tải kìa!” Một người nói với người kia rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Có hai xe đuổi kịp chiếc xe tải đầu tiên và yêu cầu xe dừng lại. Người tài xế chiếc xe tải đầu tiên bước ra và gỡ chiếc xe đạp của tôi ra khỏi chiếc xe tải của anh ta.

Vài ngày sau, trong giờ ăn trưa, tôi bận cung cấp bữa trưa cho công nhân xây dựng. Hai nhóm người lần trước tình cờ đi ngang qua. Một người trong số họ chỉ vào tôi và nói với những người khác rằng: “Người này có đức tin và được Thần bảo hộ. Chiếc xe tải đã không dám đâm chị ấy.”

Người tốt thực sự

Một chiều tối mùa đông lạnh giá, tôi đạp xe đi mua một ít bánh. Giao thông lúc này rất đông đúc. Tôi đi theo hướng đông và nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy theo hướng nam. Tôi tự hỏi liệu chiếc xe tải sẽ tiếp tục đi về phía nam hay rẽ về phía tôi. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ và tôi dừng lại ở ngã tư. Thay vì giảm tốc độ ở ngã tư, chiếc xe tải đã tăng tốc và rẽ ngoặt. Nó sắp đâm vào tôi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp buông chiếc xe đạp của mình.

Đột nhiên một luồng sức mạnh truyền đến người tôi và tôi nhanh chóng nhảy bật từ bên này sang phía bên kia của chiếc xe tải. Chiếc xe tải chạy qua chỗ tôi vừa đứng và chỉ chút nữa là đâm vào tôi.

Nhiều người đi đường chứng kiến khoảnh khắc kinh hoàng đó và vây quanh tôi. Một người nói: “Chị ơi, làm thế nào mà chị lại di chuyển nhanh và nhảy cao như vậy? Thật tuyệt vời!” Một người khác nói: “Cô ấy không cao lắm nhưng chắc chắn cô ấy đã nhảy đủ cao!”

Người lái xe tải trông rất kinh hãi khi anh chạy về phía tôi. Anh nói: “Chị không sao chứ? Tôi không nhìn thấy chị ở đó.” Tôi không hề sợ hãi và bình tĩnh nói với anh ấy rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã cứu tôi. Có lẽ hôm nay tôi đã chết nếu Sư phụ không bảo hộ tôi. Hãy nhìn tuổi tác và vóc dáng của tôi – tôi không những không sợ hãi mà còn nhảy rất cao. Tất cả là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp,…” Tôi đã giảng chân tướng cho mọi người xung quanh.

Tài xế rất vui mừng: “Tôi thật may mắn. Có lẽ tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu không gặp được người tốt như chị!” Trời tối dần và những người xung quanh đã giúp tôi tìm lại chiếc xe đạp của mình. Nó đã bị đè bẹp. Tài xế mang chiếc xe đến cho một thợ cơ khí, và anh này đề nghị nên đem chiếc xe đi bán phế liệu. Tôi kể với anh chủ sửa xe chuyện gì đã xảy ra và Pháp Luân Đại Pháp đã ban phép màu cho cuộc đời của tôi như thế nào. Tôi cũng giảng chân tướng cho anh.

Khi chúng tôi nói chuyện, hàng xóm của người chủ sửa xe nói: “Chị này đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp 10 năm trước. Tôi tin chị ấy. Tất cả những gì chị ấy nói đều là sự thật.” Chủ sửa xe nhanh chóng nói: “Tôi cũng tin chị. Chị ơi, sao chị không để tài xế thanh toán chi phí và ngày mai chị quay lại lấy xe.” Tôi mỉm cười và nói với anh ấy: “Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu chúng tôi quan tâm đến người khác. Người lái xe không cố ý làm điều đó. Tôi sẽ trả chi phí sửa chữa.”

Tài xế lái xe xúc động, và nói: “Chị ơi, chị thật sự là một người tốt. Chị không một lời phàn nàn nào! Thật khó để gặp được người như chị thời nay.” Tôi nói với anh: “Mọi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều sẽ làm như vậy. Ổn rồi, anh hãy tiếp tục công việc của mình đi.”

Tôi không thể ngừng khóc mỗi khi kể cho mọi người nghe về việc tôi đã thoát chết bốn lần sau khi bị xe tải tông. Tôi rất biết ơn vì Sư phụ đã cứu mạng tôi hết lần này đến lần khác! Nếu Sư phụ không bảo hộ tôi, tôi sẽ không ở đây hôm nay. Tôi rất tự hào và vinh dự được trở thành đệ tử của Sư phụ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/30/427557.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/18/194138.html

Đăng ngày 03-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share