Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2021] Vào một ngày thứ Sáu cuối tháng 5 năm nay, một nhân viên của trung tâm cộng đồng địa phương gọi cho tôi. Cô ấy bảo tôi đến ký một văn bản tại phòng tư pháp, thuộc văn phòng quản lý cộng đồng địa phương. Khi tôi hỏi nội dung văn bản đó là gì, cô ấy bảo mình không biết, nhưng nói rằng đó là một việc tốt vì khi ký thì tôi sẽ không bị giám sát nữa.

Dù cô ấy không nói, nhưng tôi biết rằng họ muốn tôi ký ba cam kết, là một nội dung trong chiến dịch “xóa sổ” của họ, trong đó mỗi học viên nằm trong danh sách đen của chính quyền bị buộc phải từ bỏ đức tin của mình. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tôi sẽ tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Rõ ràng là tôi sẽ không có cớ gì để gặp trưởng phòng tư pháp nếu sự việc này không xuất hiện.

Nhưng sau khi cúp máy, nỗi sợ trong tâm tôi lớn dần. Tại sao các học viên khác chỉ bị yêu cầu đến gặp các nhân viên của trung tâm cộng đồng hoặc các nhân viên đó đến gặp họ, còn tôi thì bị yêu cầu đến gặp trưởng phòng tư pháp? Có phải vì những học viên kia từ chối ký, và để hoàn thành nhiệm vụ, các nhân viên đó đã cố gắng để lừa tôi ký?

Chắc chắn tôi sẽ không ký bất cứ văn bản nào, nhưng nhất định tôi sẽ đến gặp họ để giảng chân tướng.

Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng rằng:

“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Cựu thế lực lợi dụng những thiếu sót của tôi

Tôi cảm thấy rằng tôi không thể chờ họ đến gặp tôi được, vì trưởng phòng tư pháp sẽ không đến gặp tôi. Thay vào đó, ông sẽ cử nhân viên của mình đến gặp tôi. Cá nhân ông ấy có ít cơ hội hơn nhiều để nghe các học viên giảng chân tướng. Tôi biết mình phải tận dụng cơ hội này để giúp ông minh bạch chân tướng.

Tôi hướng nội và tự hỏi tại sao mình lại thấy áp lực hơn những học viên khác. Lý do là tôi đã nhiều lần không qua khảo nghiệm và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi.

Tôi đã từ bỏ tu luyện sau khi bị bức hại vào năm 1999. Tôi chán nản và tuyệt vọng. Vì vậy tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết trên mạng để tìm kiếm cảm giác an ủi trong lòng. Tôi đọc nhiều tiểu thuyết và hình thành nhiều nghiệp tư tưởng. Sau khi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu rất nhiều. Vì chủ ý thức của tôi không mạnh, tâm an nhàn và nghiệp tư tưởng thao túng tôi, khiến tôi lại quay lại đọc những tiểu thuyết đó.

Tôi không học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi lãng phí nhiều thời gian trân quý. Nhờ Sư phụ điểm hóa, sau đó tôi tu luyện tinh tấn được một thời gian. Nhưng khi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu, tôi lại bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Mỗi lần tỉnh ra, tôi thấy hối hận và khóc trước Pháp tượng của Sư phụ. Nhưng rồi sau đó tôi lại phạm phải sai lầm tương tự. Tôi bị bắt hai lần vì tặng tài liệu chân tướng. Cựu thế lực đã lợi dụng những thiếu sót của tôi.

Vào thứ Bảy, sau ngày nhận được cuộc gọi từ trung tâm cộng đồng địa phương, tôi chia sẻ với một đồng tu về tình huống của mình. Cô ấy nói: “Những người ở phòng tư pháp kia thực tế là cảnh sát. Có lẽ bạn không nên đi nếu tâm thái bất ổn.”

Tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn cứu vị trưởng phòng tư pháp kia. Cô ấy bảo: “Vậy thì bạn hãy đi, bạn không nên đắn đo. Đừng luôn nghĩ là bạn sẽ bị bức hại. Thứ Hai tới mấy giờ bạn đi? Tôi sẽ phát chính niệm cho bạn.” Ở nhà cô ấy, tôi thấy ít sợ hơn.

Sau khi về nhà, suy nghĩ về việc những nhân viên ở phòng tư pháp là cảnh sát cứ ở mãi trong đầu tôi. Tâm sợ hãi trở nên mạnh hơn và bao phủ chính niệm của tôi.

Cuối cùng tôi nghĩ: “Mình không tu luyện tinh tấn và mình có những thiếu sót lớn. Tà ác ở không gian khác có thể bức hại mình. Tốt hơn là lấy số điện thoại từ trung tâm cộng đồng và gọi cho trưởng phòng tư pháp.”

Vào sáng Chủ nhật, sau khi luyện công xong, tôi thấy vật chất sợ hãi trong trường không gian của mình biến mất. Tôi thấy bình tĩnh khi nghĩ tới việc giảng chân tướng cho vị trưởng phòng kia. Tôi không có tâm sợ hãi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã loại bỏ tâm sợ hãi cho tôi và khích lệ tôi giảng chân tướng trực diện.

Tôi nghĩ: Khi tâm sợ hãi nổi lên, mình muốn đi đường vòng và nghĩ rằng gọi qua điện thoại thì an toàn hơn là giảng chân tướng trực diện. Mình muốn bảo vệ bản thân. Đây chính là tâm lý ích kỷ. Giảng chân tướng trực diện có thể mang lại kết quả tốt hơn là thực hiện qua điện thoại. Ông ấy đang chờ tiếp nhận chân tướng. Mình phải đến đó.

Vào sáng thứ Hai, tôi có một niệm bất chính trước khi ra khỏi nhà. Tôi chuẩn bị cho trường hợp mình có thể bị bắt giữ. Tôi thay quần áo bình thường và đi giày đế phẳng. Tôi gửi một tin nhắn cho chồng: “Em quyết định đi và sẽ gọi cho anh trước 12 giờ đêm.” Dù vậy, nhưng thấy được tâm cứu người của tôi, Sư phụ từ bi vẫn quản tôi. Tôi cảm thấy bình thản.

Trên đường đến phòng tư pháp, tôi thấy có chút an tâm vì biết rằng hai nhóm đồng tu đang phát chính niệm cho mình. Chúng tôi hợp thành một chỉnh thể, uy lực vô cùng to lớn.

Tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi vì Sư phụ đang bảo hộ mình. Sau đó tôi nghĩ mình đang mong cầu được Sư phụ bảo hộ. Đó chính là tư tâm. Tôi không nên hình dung đến kết quả. Tôi sẽ buông tâm xuống để Sư phụ an bài mọi thứ cho mình.

Khi tôi tới tòa nhà đó, tôi để ý thấy một người đàn ông đang đứng trước lối vào. Ông cao hơn 1,8 mét, trông khỏe mạnh và dữ tợn (sau đó tôi nhận ra rằng, vì có tâm sợ hãi, nên tôi mới nghĩ ông ấy trông dữ tợn). Tôi gõ cửa phòng tư pháp nhưng không có ai trả lời. Tôi hỏi người gác cửa, người này bảo tôi rằng người đàn ông ở lối vào chính là người mà tôi đang tìm và ông ấy đã đi đâu đó rồi.

Tôi lại thấy sợ hãi. Vì ông ấy không ở đó, phải chăng là tôi không nên đến và Sư phụ để tôi trở vể. Tôi ngay lập tức phủ định suy nghĩ này. Đây không phải là chính niệm. Đây không phải là điều Sư phụ muốn.

Tôi ngồi trên ghế sô-pha ở sảnh và phát chính niệm. Sau 10 phút, ông ấy quay lại. Tôi đi theo ông ấy vào văn phòng. Trước tiên tôi hỏi ông ấy mấy câu rồi sau đó giảng chân tướng cho ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, về cuộc bức hại và về tầm quan trọng của việc tránh xa Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ). Trong toàn bộ thời gian này, tôi có thái độ lịch sự và tôn trọng. Tôi chú ý nhiều đến phản hồi của ông ấy. Tôi tránh sử dụng những từ ngữ mà có thể khiến ông ấy kích động. Tôi bình tĩnh, nói chậm rãi và ôn hòa.

Có một số can nhiễu trong khi tôi đang giảng chân tướng. Điện thoại bàn và điện thoại di động của ông ấy rung chuông vài lần. Ông ấy trả lời điện thoại bàn dăm ba câu và không nghe điện thoại di động. Nhân viên của ông ấy đi vào phòng hai lần đều bị ông ấy bảo đi ra. Dường như ông ấy quan tâm lắng nghe tôi nói. Tôi giảng chân tướng trong một giờ. Ông ấy minh bạch chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi vô cùng xúc động. Cảm tạ Sư phụ từ bi. Cảm ơn các đồng tu vì đã phát chính niệm hỗ trợ tôi. Sư phụ đã trải sẵn con đường và chỉ đợi các đệ tử dùng chính niệm đến cứu chúng sinh.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/11/426823.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/14/194079.html

Đăng ngày 30-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share