Bài viết ca mt hc viên Pháp Luân Đi Pháp ở New York, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 20-05-2021]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Sư phụ giảng:

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng viết bài chia sẻ là sự nhìn nhận lại quá trình tu luyện của một người. Tôi muốn nhân cơ hội này chia sẻ trải nghiệm tu luyện của bản thân trong năm vừa qua cùng các đồng tu.

Tu luyn bn thân tt trong khi cu người

Phá v lp v chp trước

Cách đây một thời gian, một học viên mời tôi tham gia một hạng mục. Tôi không hiểu vì sao tôi lại được mời. Sư phụ đã an bài cho tôi, tôi tin rằng sẽ có những thứ mà tôi phải tu luyện thông qua vai trò của mình trong hạng mục.

Hầu hết các học viên trong hạng mục còn rất trẻ. Công việc được giao cho tôi đối với họ mà nói là rất dễ dàng, nhưng lại rất khó khăn đối với tôi. Có những thứ mà tôi không thể nhận thức được, và tôi còn phạm một sai lầm khác – tôi cảm thấy hạng mục có thể tiếp tục dù có hay không có tôi.

Đó là trải nghiệm mà tôi đã từng gặp khi hồi ở Trung Quốc. Vào thời điểm đó, Microsoft ngừng phát hành các chương trình phần mềm cho hệ điều hành Windows XP. Vì lo ngại về an toàn, chiếc máy tính mà tôi dùng để giảng chân tướng cần được nâng cấp. Điều phối viên địa phương nói tôi tìm hiểu cách nâng cấp máy tính. Tuy chỉ có kiến ​​thức rất cơ bản về máy tính, nhưng tôi vẫn học thêm lớp máy tính khi tôi được giao làm nhiệm vụ này.

Hóa ra tất cả mọi người trong lớp đều là những người thành thạo máy tính. Còn tôi không hiểu gì về các chỉ dẫn và không thể nhớ gì cả.

Lúc đó tôi đã tự hỏi: hoàn cảnh này đang giúp tôi đề cao điều gì? Tuy nhiên, dù sao tôi cũng phải hoàn thành khóa học. Cuối cùng, tôi đã biết cách cài đặt hệ điều hành. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dùng hoàn cảnh này để giúp tôi buông bỏ chấp trước phụ thuộc vào các học viên thành thạo máy tính.

Trong hạng mục tôi mới tham gia này, các học viên tổ chức các buổi học Pháp và chia sẻ thể ngộ hàng tuần. Trong một lần chia sẻ, chúng tôi đã thảo luận về việc âm nhạc và nghệ thuật ca ngợi các vị Thần và cho con người biết về sự tồn tại của Thần như thế nào. Thành công của những nhạc sỹ và nghệ sỹ là do Thần ban tặng.

Khi tôi nghe điều này, một lớp vật chất xung quanh tôi đã vỡ ra, hay đúng hơn, là một lớp vỏ bao bọc tôi đã vỡ tan. Trong nhiều năm qua, tôi quan niệm rằng nỗ lực cá nhân cũng rất quan trọng đối với thành công của một người, bất chấp tài năng của họ. Sau khi nghe chia sẻ, tôi nhận ra con người dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thành công nếu Thần không an bài điều đó cho họ. Mặt khác, tài năng của một người cũng là do Thần ban tặng.

Sư phụ đã cho tôi thấy một thể ngộ mới thông qua những học viên này. Hóa ra hạng mục này là để giúp tôi thoát khỏi văn hóa vô thần của ĐCSTQ. Chúng ta biết rằng chúng ta đang đi trên con đường thần thánh, nhưng những hoàn cảnh cụ thể vẫn có thể khiến văn hóa Đảng và chủ nghĩa vô thần trong chúng ta nổi lên.

Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ nhiều phương diện qua buổi chia sẻ hàng tuần này.

Kinh nghim làm vic trong hạng mục RTC

Sau khi đại dịch virus corona bùng phát, tôi đã tham gia hạng mục gửi tin nhắn đến Trung Quốc. Trong dịp Tết Nguyên Đán 2020, tôi nhận được tin nhắn từ một người Trung Quốc với nội dung: “Mặc dù tôi không tin rằng đại dịch ở Trung Quốc lại khủng khiếp như bạn nói, tôi vẫn muốn cảm ơn bạn. Tôi hy vọng rằng bạn luôn khỏe mạnh và có một cái Tết vui vẻ!”

Tôi rất xúc động khi đọc tin nhắn đó. Thật đáng buồn khi một người tốt như vậy bị ĐCSTQ lừa dối. Tôi đã chia sẻ nội dung tin nhắn với các học viên khác trong hạng mục, và cũng gửi nó cho các học viên gọi điện thoại đến Trung Quốc, nhờ họ gọi cho người này để giảng chân tướng thêm.

Một lần, tôi đọc được một bài viết trên trang web Minh Huệ từ một học viên ở vùng Tân Cương: Một người nhận được một tin nhắn về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta sợ đến mức đã trình báo lên chính quyền, kèm theo nội dung tin nhắn. Theo đó, nhiều người đã nghe và cũng biết được sự thật. Những gì người này làm thực ra có tác dụng ngược lại những gì anh ta muốn, và giúp lan tỏa sự thật đến nhiều người hơn. Người học viên viết bài hy vọng các học viên bên ngoài Trung Quốc sẽ kiên trì gửi tin nhắn đến người Trung Quốc.

Tôi chia sẻ phản hồi này với nhóm của chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều biết rằng chúng tôi phải tiếp tục làm tốt trong tương lai.

Loi b tâmtranh đu

Sư phụ giảng,

“Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội. Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn.” (“Lời cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vì công việc chuyên môn của tôi là một kế toán, tôi đã hình thành thói quen luôn phải chính xác. Một là một, hai là hai. Một xu thiếu có nghĩa là một tài khoản không quyết toán được. Thói quen này đã ảnh hưởng đến cách tôi đối xử với mọi người: điều gì đúng là đúng, điều gì sai là sai. Mọi thứ đều là đen và trắng.

Tôi đã mang quan niệm này để đối xử với mọi người: đúng là đúng và sai là sai.

Một lần, tôi nói chuyện với con gái về một điều tôi cho là không đúng. Con gái đã nhắc tôi bằng những lời giảng của Sư phụ:

“Tôi nói rằng người này mà làm cảnh sát là được đấy.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn cho rằng điều đó không đúng và không nên như vậy. Trong lúc đang tranh cãi không ngừng, tôi bỗng cảm thấy có cái gì đó quay trong đầu và tôi không thể kiểm soát được bản thân. Tôi đã rất chóng mặt và cảm thấy như mình sắp ngã xuống. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng cựu thế lực đang dùi vào sơ hở của tôi. Chúng đang trừng phạt tôi khi tôi tiếp tục tranh đấu cho ý kiến ​​của mình.

Tôi liền nói với Sư phụ rằng: “Con đã sai rồi. Con sẽ không bao giờ tranh đấu như thế nữa.” Các tiêu chuẩn của thế gian con người bị đảo ngược. Khi tôi khăng khăng tranh cãi về điều gì đó, điều đó có nghĩa là tôi đang có chấp trước cần tu bỏ.

Cơ hi hướng ni tuyt vi trong cuc bu c Hoa Kỳ

Vào một ngày trong khoảng thời gian diễn ra bầu cử Hoa Kỳ, chồng tôi bảo tôi làm bánh bao.

Anh ấy vốn dĩ không thích bánh bao, vì vậy tôi tự nhủ tại sao anh ấy lại nghĩ đến việc ăn bánh bao nhỉ. Khi tôi chuẩn bị làm vỏ bánh bao, tôi để điện thoại trên bàn và bật kênh YouTube của một học viên.

Đột nhiên, chồng tôi hét lên: “Tại sao em luôn xem những thứ này?”

Tôi ngay lập tức phản kháng lại: “Đó không phải là việc của anh. Anh xem những thứ tệ hại suốt ngày mà em có bao giờ làm phiền anh đâu.”

Anh ấy tiếp tục hét lên nhưng tôi không nghe rõ anh ấy nói gì. Tôi chỉ biết anh ấy không nói điều gì tốt cả. Rồi tôi hét lại, điều đó khiến anh ấy phản ứng thậm chí còn tệ hơn.

Tôi lập tức nhận ra không phải anh ấy hành xử như vậy. Anh ấy đã bị thao túng bởi một thứ gì đó đằng sau. Tôi liền phát chính niệm thanh trừ hết thảy tà ác đang điều khiển anh ấy. Ngay sau đó, anh ấy ngừng la hét. Một lúc sau, anh ấy bắt đầu nói chuyện với tôi bình thường trở lại. Nhưng tôi vẫn giận và đơn giản là phớt lờ anh ấy.

Hôm sau, tôi bắt đầu hướng nội vì tôi nhận ra rằng mình đã sai. Tại sao anh ấy lại hét vào mặt tôi như vậy? Tôi đã sai ở đâu? Tôi phát hiện ra ba vấn đề của bản thân.

Thứ nhất, tôi quá bị ám ảnh bởi cuộc bầu cử của Hoa Kỳ. Ngày nào tôi cũng xem tin tức và video liên quan, và cảm xúc của tôi thăng trầm theo từng diễn biến mới.

Thứ hai, tôi hy vọng rằng chồng tôi có thể tu luyện Đại Pháp. Anh ấy từng có một cơ hội quý giá để đến gần với Đại Pháp như vậy, tại sao anh ấy lại không muốn tu luyện? Như anh ấy nói, anh ấy đặt một chân bên trong cánh cửa Đại Pháp nhưng chân kia lại ở bên ngoài.

Khi tôi đang nghĩ về điều này, cuối cùng tôi đã nhận ra chấp trước ẩn sâu của mình: nếu anh ấy tu luyện Đại Pháp, anh ấy sẽ khỏe mạnh mà không cần đến bệnh viện, điều đó có nghĩa là tôi sẽ ít vất vả hơn. Thực ra, đây là suy nghĩ lợi dụng Đại Pháp vì lợi ích của riêng mình. Chấp trước này rất xảo quyệt và ẩn sâu trong tôi.

Thứ ba, tôi có tâm ngạo mạn khinh thường anh ấy.

Lúc này, nước mắt tôi đã rơi. Tôi và con gái tôi tu luyện Đại Pháp. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chồng tôi đã bị sách nhiễu nhiều lần. Có lần cảnh sát gọi đến nơi làm việc của anh ấy để tìm tôi vì họ không thể tìm thấy tôi.

Anh ấy đã nói với họ: “Tôi thậm chí không thể tìm thấy cô ấy. Nếu các vị có năng lực, tại sao các vị không đi tìm cô ấy đi?” Viên cảnh sát không biết trả lời như thế nào. Cấp trên của anh ấy cũng chỉ trích anh vì tình trạng của tôi. Anh ấy thực sự đã chịu đựng rất nhiều.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Mỗi người là tự mình chấp trước tự mình ngộ ra, vượt qua thì là đề cao chân chính.” (“Lại một gậy cảnh tỉnh”)

Sau khi nhận ra chấp trước của mình, tôi đã thầm hứa với Sư phụ: “Sư phụ, con lại sai rồi. Con đã sai, và con sẽ sửa ngay lập tức.”

Sau đó, khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, một cảnh tượng xuất hiện trong tâm trí tôi – mặc dù thiên mục của tôi không khai mở và trước đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì ở các không gian khác. Khung cảnh hiện ra là một trái đất khổng lồ, nơi đó có một ngôi làng to bằng trái đất chúng ta, nhưng những tòa nhà chỉ cao năm đến bảy cm. Tôi đang ngồi ở giữa làng, mặc y phục thường ngày, với hai chân ở tư thế song bàn. Chẳng bao lâu, tôi bắt đầu nhấc bổng người và bay lên, càng ngày càng xa trái đất, nhưng vẫn luôn nhìn thấy nó.

Sau đó, một suy nghĩ đã nảy ra trong tôi: “Trái đất là một không gian khổng lồ chứa đựng sự vị tư.”

Vào ngày hôm sau, cảnh này lại hiện ra khi tôi phát chính niệm. Tôi bắt đầu bay lên một lần nữa. Lần này, tôi mặc một chiếc áo dài màu xanh ngọc bích, và trái đất ở xa đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Vào ngày thứ ba, cảnh tượng tương tự xuất hiện khi tôi bắt đầu ngồi thiền. Tôi cũng mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, đang xoay vòng khi tôi bay lên.

Vào ngày thứ tư, tôi thấy mình đang ngồi ở rìa của vũ trụ, ló đầu ra ngoài và nhìn xuống vực sâu của vũ trụ. Đôi mắt tôi mở to, chứa đầy những giọt nước kết tinh. Trong sự bao la của vũ trụ, có vô số hành tinh, một số hành tinh có cửa sổ mở ra một thế giới đầy màu sắc và ngoạn mục, giống như bên trong kính vạn hoa. Mỗi hành tinh đang di chuyển trên quỹ đạo riêng của nó một cách có trật tự.

Lúc đó, sự bất bình của tôi về cuộc bầu cử Hoa Kỳ gần đây đã biến mất hoàn toàn, chẳng hạn như những suy nghĩ về sự bất công trong hệ thống chính trị, sự phá hủy các quy trình dân chủ và việc lách luật. Nỗi ám ảnh về cuộc bầu cử, thứ mà tôi cảm thấy chắc như đá hoa cương, đã không còn nữa, tất cả đã biến mất. Tôi cảm thấy cơ thể mình được tịnh hóa toàn bộ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Sư phụ biết tôi đã nhận ra chấp trước gốc rễ của mình và buông bỏ chúng.

Gần đây, những lời giảng của Sư phụ thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Tu luyện có đường tâm là tắt
Đại Pháp vô biên khổ làm thuyền”

(“Pháp Luân Đại Pháp”, Hồng Ngâm)

Sau khi trải nghiệm môi trường tu luyện mới ở Hoa Kỳ, tôi hiểu sâu hơn những lời giảng của Sư phụ. Tôi cảm thấy rất tốt khi có những cơ hội vượt quan như vậy.

Trong môi trường mới, rất nhiều chấp trước của tôi đã bộc lộ ra, như tâm hiển thị, tâm tranh đấu, tâm oán hận, tức giận, giảo hoạt và gian xảo. Tôi cần phải tu bỏ tất cả. Những chấp trước này đã bị che đậy bởi tâm sợ hãi của tôi dưới môi trường bức hại ở Trung Quốc. Thời gian thực sự không còn nhiều.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên – Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!” (“Lời cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trên đây là trải nghiệm và thể ngộ của bản thân, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

Tạ ơn Sư phụ.

Cảm ơn các bạn đồng tu.

Mi bài viết, hìnhnh, hay ni dung khác đăng trên Minghui.org đu thuc bn quyn ca trang Minh Hu. Khi s dng hoc đăng li ni dung vì mc đích phi thương mi, vui lòng ghi li tiêu đ gc và đường link URL, cũng như dn ngun Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/20/425953.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/29/193409.html

Đăng ngày 08-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share