Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2020] Tháng 7 năm 1996, vợ tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi vấn đề về sức khỏe của tôi đã nhanh chóng biến mất. Chúng tôi biết ơn tất cả những gì Sư phụ đã làm cho chúng tôi.

Ngay cả khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), do Giang Trạch Dân lãnh đạo, phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, chúng tôi vẫn kiên định giữ vững đức tin của mình.

Năm 2005, sau khi nghỉ hưu, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn và muốn đóng góp nhiều hơn cho các nỗ lực chính Pháp. Khi đề cập điều này với một điều phối viên địa phương, anh ấy đã mang cho tôi một máy tính và các thiết bị khác để tôi có thể lập một xưởng in tại nhà mình. Kể từ đó, tôi chịu trách nhiệm sản xuất các tài liệu in và đĩa DVD giảng chân tướng, bao gồm cả các buổi biểu diễn Thần Vận, cho huyện của chúng tôi.

Coi các nghệ sỹ biểu diễn Thần Vận là hình mẫu cho mình, tôi đặt ra yêu cầu chất lượng cao nhất khi làm các tài liệu in và đĩa DVD, để có được những tài liệu chất lượng nhất đến tay mọi người. Tôi tưởng rằng bản thân đã tu luyện rất tốt.

Một buổi sáng tháng 8 năm 2016, vợ tôi bắt đầu ho ra máu. Tôi và các con cuống cuồng đưa bà ấy đến bệnh viện. Trước khi chúng tôi rời nhà, vợ tôi nói: “Em không muốn đi viện.” Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn đưa bà ấy đến bệnh viện. Tôi đã không có chính niệm đủ mạnh vào thời điểm đó, và không thể suy nghĩ thông suốt.

Kết quả chẩn đoán cho biết vợ tôi bị băng huyết và cần phải phẫu thuật.

Vợ tôi lại nói: “Em không muốn làm phẫu thuật.”

Tôi vẫn không đủ niềm tin vào chính niệm của mình, và phớt lờ sự phản đối của vợ, tôi đã ký vào đơn xin phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật đã khiến vợ tôi sống trong tình trạng thực vật. Sau khi bà ấy xuất viện, tôi đã chăm sóc bà ấy suốt ngày đêm. Bà ấy cần được cho ăn bằng ống. Tôi đã tắm rửa, xoa bóp cơ thể và thay bỉm cho bà ấy. Vợ tôi đã qua đời vào tháng 12 năm 2019, và để lại cho tôi một hóa đơn y tế khổng lồ. Thể chất của tôi cũng không tốt. Ngoài ra, điều này đã gây ra một hình ảnh tiêu cực cho Đại Pháp.

Trong thời gian đó, tôi học Pháp mỗi ngày và nghe audio các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên khác trên trang web Minh Huệ. Những học viên đó đã đặt niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp và có thể vượt qua khổ nạn của họ bằng chính niệm mạnh mẽ.

Nhiều lần tôi đã tự nhủ: tại sao mình không thể có chính niệm mạnh mẽ khi đối mặt với những tình huống khó khăn? Thay vào đó, mình lại theo các cách làm của người thường. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ Sư phụ không còn coi tôi là đệ tử nữa.

Không phải là tôi không tín Sư tín Pháp, nếu không thì tôi đã không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm đến vậy.

Tôi nhận ra rằng mặc dù nhìn chung tôi tín Sư tín Pháp, nhưng tôi không thực sự tin những lời dạy của Sư phụ vượt trên tầng thứ của mình. Thông thường, nghiệp tư tưởng sẽ nổi lên: Sư phụ chỉ giảng vậy thôi…

Ngoài ra, tôi không tham gia bất kỳ nhóm học Pháp nào. Không có môi trường tu luyện, tôi không có ý kiến ​​đóng góp từ các học viên khác khi ở trong tình huống khó khăn.

Khi nhận ra tầm quan trọng của việc ở bên các học viên khác, tôi đã thành lập một nhóm học Pháp năm người, mỗi tuần học hai buổi tại nhà tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ khiến tôi nghi ngờ Pháp cao tầng của Sư phụ.

Tôi bắt đầu đọc tất cả các bài giảng của Sư phụ. Một ngày nọ, tôi đọc đoạn Pháp sau:

“Tôi truyền Đại Pháp đã bốn năm rồi, có một bộ phận học viên mà tâm tính, cảnh giới đề cao rất chậm, vẫn còn loanh quanh ở nhận thức tôi và Đại Pháp bằng cảm thụ, toàn là từ sự biến hoá trên thân thể và thể hiện của công năng mà có một loại cảm ơn mang đức đối với tôi, đó là nhận thức của người thường. Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội. Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn,” (“Lời cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Những lời giảng này khiến tôi chấn động. Sư phụ đang nói về tôi! Sau gần 20 năm tu luyện, tôi vẫn chưa thoát ra khỏi vỏ bọc con người của mình. Sự hiểu biết của tôi về Sư phụ và Đại Pháp dựa trên cảm xúc. Thảo nào tôi không còn sức lực khi đối diện ma nạn. Đó là bởi vì tầng thứ tu luyện của tôi đã không đề cao. Nếu không chuyển biến bản tính con người của mình thành Phật tính, tôi không thể đề cao tầng thứ của mình cũng như không thể chính Pháp. Tu luyện là một vấn đề nghiêm túc.

Sau khi đọc bài “Nói về Pháp” của Sư phụ trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, tôi có nhận thức rõ ràng rằng tôi đang không đối mặt với khổ nạn bằng tự kỷ chân chính của mình, và đây là lý do tại sao tôi không thể đề cao.

Tôi đã tìm ra nguyên nhân sâu xa đằng sau việc bản thân mình thiếu sức mạnh. Tôi biết thiếu sót của mình nằm ở đâu. Tôi quyết tâm ghi nhớ bài “Nói về Pháp” và “Lời cảnh tỉnh”. Tôi đã sử dụng thần thông của mình để tiêu trừ nghiệp tư tưởng khi học Pháp, và tôn kính Sư phụ. Khi tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc học Pháp, hiệu quả khi tôi phát chính niệm cũng tăng lên. Bất kỳ suy nghĩ nào không phù hợp với Pháp đều bị loại bỏ bằng chính niệm.

Sau khi ngộ được Pháp cao tầng của Sư phụ, trái tim tôi đã tươi sáng trở lại. Sức khỏe thể chất của tôi được cải thiện, và cùng với đó là sự tự tin rằng tôi đã biết cách tu luyện!

Tôi rất biết ơn sự từ bi và dẫn dắt của Sư phụ. Tôi hy vọng trải nghiệm của tôi có thể hữu ích cho các học viên khác.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/5/414343.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/9/191320.html

Đăng ngày 23-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share