[MINH HUỆ 16-03-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2011, khi tôi đang học trung học cơ sở. Bây giờ tôi là một học viên Đại Pháp trẻ sắp tốt nghiệp đại học. Trạng thái tu luyện của tôi giống như tôi đang ở trên một chiếc tàu lượn siêu tốc. Đôi khi tôi không thể nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp.
Chỉ khi bùng phát đại dịch vi-rút Trung Cộng – vi-rút corona, tôi mới bắt đầu thực sự đối diện với những chấp trước của mình. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy tôi biết thế nào là một người tu luyện. Có điều gì đó đã xảy ra gần đây khiến tôi nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện của chúng ta.
Buông bỏ chấp trước
Tôi thường đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ về cách các học viên buông bỏ chấp trước và quan niệm người thường. Tôi luôn cảm thấy những bài chia sẻ đó nhắm vào mình. Mặc dù còn trẻ, nhưng tôi đã hình thành nhiều quan niệm người thường, điều này ảnh hưởng đến thái độ và việc ra quyết định của tôi. Tôi cũng đã có khoảng thời gian khó khăn để hướng nội.
Chỉ gần đây tôi mới nhận ra rằng mình đã không thực sự đồng hóa bản thân trong Pháp, mà là chiểu theo quan niệm của bản thân mình khi tu luyện.
Mẹ tôi, cũng là một học viên, thường nói rằng khi bà học Pháp, bà thấy từng chữ đều phát ra những tia sáng màu xanh lam tuyệt đẹp. Có lần, bà hỏi tôi: “Khi con học Pháp, con có thấy điều gì phi thường không?”
Câu hỏi của bà khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì tôi chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy. Hơn nữa, tôi thường không thể nhập tâm khi học Pháp, và không thể thấy nội hàm phía sau.
Can nhiễu mẹ tôi
Các quan chức từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương đã hợp tác với cảnh sát và nhân viên từ ủy ban quản lý và đến trường đại học của tôi vào cuối tháng 1 năm 2021.
Họ cố gắng lừa dối tôi bằng lòng tốt giả tạo của họ và muốn tôi thuyết phục mẹ tôi ký cam kết ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng giả vờ rằng họ sẽ tìm được một công việc tốt cho bà nếu bà ký cam kết.
Nhưng, họ thực sự đã thành lập một trung tâm tẩy não trong khu dân cư và đưa mẹ tôi đến đó mỗi ngày. Họ cũng thường đến công ty của bố tôi để sách nhiễu ông. Khi mẹ tôi không thể chịu được áp lực thêm nữa, bà đã quyết định rời nhà để tránh sách nhiễu leo thang.
Một phụ nữ từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, phụ trách “chuyển hóa” các học viên, hỏi xem liệu tôi có biết phát chính niệm và luyện năm bài công pháp hay không. Tôi nghĩ mình nên hành xử ngay thẳng, nên nói với cô ta rằng tôi biết. Tôi không nghĩ rằng các học viên không nên hợp tác với tà ác.
Can nhiễu tôi
Bốn ngày sau đó, người phụ nữ đó đến trường đại học của tôi. Mọi người nói rằng ban giám đốc trường đại học đã tổ chức một cuộc họp và quyết định tổ chức một “khóa học” ba ngày với mục đích khiến tôi từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Tôi biết không ai có thể lay chuyển ý chí tu luyện của mình, và tôi không nên ký bất kỳ cam kết nào của họ, mặc dù tôi vẫn còn có tâm sợ hãi mạnh mẽ. Kết quả là, đôi khi tôi cảm thấy mình rất chính, nhưng những lần khác lại cảm thấy rất sợ hãi.
Vào ngày đầu tiên, tôi đã không ngừng tranh cãi với người phụ nữ đó. Đêm đó, chỉ sau khi phát chính niệm xong tại ký túc xá và đăng nhập vào trang web Minh Huệ, tôi mới nhận ra rằng mình không nên hành xử như vậy. Nhưng điều tôi không nhận ra là lẽ ra tôi không nên hợp tác với cô ta ngay từ đầu và lẽ ra tôi nên từ chối tham gia “buổi học tập” tà ác đó.
Trong hai ngày sau, tôi không tranh cãi với cô ta nữa. Bất kể cô ta nói gì, tôi lặng lẽ phát chính niệm để loại bỏ những hắc thủ lạn quỷ đang kiểm soát cô ta. Khi thấy tôi im lặng và ngừng tranh cãi, cô ta xem đó là dấu hiệu cho việc đã “chuyển hóa” tôi thành công.
Sau đó, những suy nghĩ gian xảo của tôi xuất hiện. Khi cô ta cố gắng dụ tôi viết cam kết, tôi đã muốn trì hoãn thời gian. Vì vậy, tôi nói rằng tôi cần phải suy nghĩ thêm và tôi sẽ tạm gác lại việc đó cho đến khi tôi về nhà nghỉ đông, kỳ nghỉ mà sẽ bắt đầu sau vài ngày.
Sau đó, thông qua việc học Pháp và đọc các bài chia sẻ khác, tôi nhận ra rằng cách tôi xử lý vấn đề này đã phơi bày nhiều chấp trước của bản thân.
Học bằng quan niệm người thường
Tôi coi việc thừa nhận mình là đệ tử Đại Pháp trước những người muốn bức hại tôi là việc ngay chính. Tuy nhiên, đó là do quan niệm người thường về cái gọi là “trung thực”, “can đảm” và “hiển thị” khởi tác dụng. Tôi quên về điều mà Sư phụ giảng là không phối hợp với tà ác. Tôi là một học viên, sao tôi có thể không nghe lời Sư phụ, mà lại cố chấp ôm giữ quan niệm người thường của mình, và không muốn buông bỏ chúng?
Mãi cho đến khi đọc cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ của Sư phụ trong dịp Tết Nguyên đán 2021, tôi mới nhìn ra vấn đề của mình. Khi tôi cảm thấy có một đoạn Pháp phù hợp với suy nghĩ của mình, tôi sẽ rất quan tâm đến nó; ngược lại, nhất là với những nội dung liên quan đến kiến thức khoa học, tôi vẫn còn có nghi vấn trong đầu.
Sư phụ giảng:
“Chư vị biết chăng? Một trong những cớ lớn nhất mà cựu thế lực [tà] ác hiện nay đang mượn để bức hại Đại Pháp chính là chấp trước căn bản của chư vị [vẫn] đang che đậy, từ đó mà gia [tăng] đại nạn này, muốn lấy những người đó tìm tách ra. Chư vị chấp trước Đại Pháp phù hợp với khoa học con người, thì chúng khống chế những kẻ tà ác bịa đặt rằng Đại Pháp là mê tín; chư vị chấp trước Đại Pháp có thể trị bệnh, thì chúng khống chế những kẻ tà ác bịa đặt rằng Đại Pháp không cho người ta uống thuốc, làm 1400 người chết; thậm chí chư vị cho rằng Đại Pháp không tham dự đến chính trị, thì chúng để những kẻ tà ác bịa đặt rằng Đại Pháp và Lý Hồng Chí có thế lực chính trị nước ngoài [hậu thuẫn], v.v.; chư vị nói rằng Đại Pháp không thu phí, thì chúng nói rằng Sư phụ kiếm tiền bất chính. Bất kể chư vị chấp trước điều gì, thì chúng để bè lũ tà ác bịa đặt điều ấy. Thậm chí chư vị có tâm rằng Đại Pháp bị phá hoại, thì chúng nguỵ tạo kinh văn giả. Mọi người hãy nghĩ xem, kiểm nghiệm lớn trước mắt ấy, chính là khảo sát lớn để xem khi Sư phụ không ở đó Đại Pháp sẽ ra sao, học viên sẽ ra sao; Sư phụ có thể nói như thế nào? Liệu có thể lại bảo chư vị cần phải làm ra sao? Hơn nữa chúng khống chế những kẻ tà ác nhắm thẳng vào hết thảy tâm của con người, hết thảy chấp trước, mà kiểm nghiệm các đệ tử Đại Pháp một cách toàn diện không bỏ sót {vô lậu} và phá vỡ; nếu như chư vị thật sự có thể trong tu luyện mà vứt bỏ chấp trước căn bản kia của con người, thì ma nạn tối hậu này đã không tà ác đến như vậy.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Đoạn Pháp này tựa như một gậy cảnh tỉnh nặng dành cho tôi. Chính những chấp trước căn bản mà tôi ôm giữ đã khiến cựu thế lực tiếp tục can nhiễu tôi.
Dùng tâm lý giảo hoạt của văn hóa Đảng để vượt quan
Khi tôi giả vờ phối hợp với họ bằng cách nói rằng tôi sẽ nghĩ đến việc viết các cam kết sau, đó là để tạm thời trốn tránh vấn đề mà tôi phải đối mặt. Điều này cũng xuất phát từ tâm sợ hãi.
Các học viên Đại Pháp phải bước đi trên con đường tu luyện của mình một cách đường đường chính chính. Tôi không nên hợp tác với tà ác, và không nên dùng những cách gian xảo để vờ vịt rằng tôi sẽ hợp tác với họ.
Các đồng tu đã sử dụng chính niệm để phủ nhận bức hại, nhưng tôi lại cố gắng sử dụng những cách thức giảo hoạt. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chấp trước không bỏ, chiêu mời tà ác
Tôi đã có một kỳ nghỉ đông tương đối bình yên. Tuy nhiên, tôi luôn nghĩ rằng họ sẽ quay lại và cố gắng gây áp lực cho tôi thông qua ban quản lý trường đại học.
Một số người lại đến trường đại học của tôi vào ngày 8 tháng 3 năm 2021. Họ đã tổ chức một cuộc họp với ban quản lý. Tôi muốn giảng chân tướng cho họ, nhưng được yêu cầu phải đợi ở bên ngoài cho đến khi cuộc họp kết thúc.
Tôi đứng đợi bên cửa sổ gần phòng họp trên tầng 5 và nhìn các sinh viên tầng dưới đi lại. Tôi đột nhiên cảm thấy mọi thứ trên thế gian con người chẳng có quan hệ gì đến mình. Khi đứng bên ngoài phòng họp, nghe mọi người nhắc đến tên mình bên trong, tôi cảm thấy như thể họ đang nói về một người khác.
Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi đến đây để đồng hóa với Pháp. Sư phụ muốn chúng ta vạch trần tà ác, giảng chân tướng và cứu chúng sinh, tôi chỉ nên làm những việc này. Đối với mọi thứ khác, nó không liên quan gì đến tôi. Bất kể là ban quản lý trường học hay quan chức ĐCSTQ, bất kể chức danh nào mà họ nắm giữ, họ đều là những chúng sinh cần được cứu. Họ cũng là người thân của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Nếu cuộc họp là để tạo cơ hội cho ban quản lý minh bạch chân tướng, thì đó chẳng phải là điều tốt sao? Tôi phải đánh thức lương tâm của họ.
Khi tôi được mời đến cuộc họp, và bắt đầu nói chuyện, một số người thì im lặng, trong khi những người khác liên tục nói ngược lại. Tôi có niệm kiên định rằng: Đừng sợ, mỗi người họ đều đang định vị trí. Dù chỉ nói trong vài phút, nhưng tôi tin rằng những gì mình nói là đúng.
Chỉ vào thời điểm đó, tôi mới hiểu sâu hơn về ý nghĩa của việc trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi cũng là một lạp tử của Đại Pháp. Vì vậy, tôi còn có lý do gì để bị chấp trước vào thời gian kết thúc Chính Pháp? Tôi còn có lý do gì để bị chấp trước vào an dật, sắc dục, tật đố và oán hận?
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/16/422140.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/9/191793.html
Đăng ngày 21-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.