Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-02-2021] Ngay sau khi cô Hà (bí danh) đến nhà tôi lấy một số tài liệu giảng chân tướng và rời đi lúc 1 giờ chiều ngày 29 tháng 6 năm 2018 thì có người gõ cửa. Lúc đó tôi đang phân loại bùa hộ mệnh và nghĩ rằng cô Hà quay lại.
Khi tôi mở cửa thì nhìn thấy một nhóm người có cả nam lẫn nữ đang đứng trước cửa. Một người mặc đồng phục cảnh sát và một người khác cầm búa và xẻng, họ xông vào bắt tôi.
Sau này tôi mới biết họ đã theo dõi cô Hà từ vài tháng trước. Rõ ràng, đây là một vụ bắt giữ đã được lên kế hoạch từ trước.
Không hợp tác với cảnh sát
Tại đồn cảnh sát, tôi đã bị thẩm vấn trong một thời gian dài. Họ liên tục hỏi tôi: “Tài liệu lấy từ đâu? Cô ấy đã lấy bao nhiêu tài liệu? Làm thế nào chị biết cô ấy?” Tôi không có ý định trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Vào lúc đó, tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng – hãy nắm bắt thời gian để đánh thức lương tri của chúng sinh. Vì vậy, trong lúc họ chất vấn tôi thì tôi không ngừng suy nghĩ về cách làm thế nào để thức tỉnh lương tri của họ.
Trong suốt thời gian thẩm vấn, hai tay tôi bị còng vào ghế sắt. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng ngồi kiết già và bình tĩnh nói chuyện với họ. Một trong những người thẩm vấn nói: “Chị có biết đây là đâu không? Hãy bỏ chân xuống!”. Tôi vẫn giữ bình tĩnh và vui vẻ giảng chân tướng cho họ. Tôi cố gắng giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Thêm vào đó, tôi bảo họ hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Tôi không hề thấy sợ hãi vì tôi có thể cảm nhận được Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang tiếp thêm sức mạnh và khích lệ tôi.
Một viên cảnh sát đã rất bẩn tính, anh ta cố gắng in dấu vân tay của tôi lên tập tài liệu của họ và tôi cố gắng chống cự lại. Sau đó anh ta đã tát vào mặt tôi hai cái rất mạnh khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nghĩ trong tâm: “Dù anh ta có ác độc đến đâu, tôi vẫn tin rằng cái ác không thể chiến thắng cái thiện. Cuối cùng, anh ta tức giận ấn từng ngón tay của tôi xuống và sau đó là cả lòng bàn tay của tôi.
Khi anh ta quay trở lại trại tạm giam, tôi nhận thấy anh ta trở nên tiều tụy và không còn đủ sức khi nói chuyện. Anh ta có vẻ như không còn bẩn tính như trước nữa. Tôi nói với anh ta: “Tất cả sách Đại Pháp của tôi đều do tôi mua và anh phải mang sách về nhà cho tôi”. Anh ta nói: “Chắc chắn rồi, không vấn đề gì. Nhưng chúng tôi không thể trả lại những cuốn sách đó cho chị được”. Tôi lại nói: “Anh cũng có thể mang sách về nhà đọc. Nhưng xin anh đừng phá hủy sách, nếu không sẽ không tốt cho anh đâu“.
Sau đó, tôi bị chuyển đến trại tạm giam của thành phố. Trên đường đi, tôi liên tục hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. trại tạm giam có yêu cầu phải chụp ảnh những người đến đây và tôi đã không chấp nhận yêu cầu này. Tôi phát chính niệm: “Sư phụ, xin hãy gia cường cho con”. Họ đã cố gắng chụp ảnh tôi ba lần, nhưng tất cả đều vô ích.
Chứng thực Đại Pháp trong trại giam
trại tạm giam thành phố là một nơi rất bẩn, khi ở đây da của tôi bị nhiễm trùng. Mặt và tai của tôi thì phát ngứa còn phần da của tôi bị rạn nứt. Tôi dùng kem đánh răng hàng ngày để bôi lên vùng da bị nhiễm trùng nhưng không có hiệu quả. Tôi tiếp tục nhẩm niệm “Đại Pháp”, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người. Tôi hiểu rằng sử dụng cách của người thường sẽ không hiệu quả đối với học viên. Sau đó, tôi ngừng áp dụng cách tiếp cận của người thường để điều trị vấn đề về da của mình và da của tôi đã lành trở lại.
Tại trại tạm giam, tôi không thể ăn uống cũng như đi lại bình thường. Tôi đã bị ngã một vài lần nhưng không hề bị thương. Các tù nhân khác đã bị sốc khi chứng kiến sự việc vì tôi đã gần 70 tuổi. Tôi thực sự cảm kích trong lòng vì Sư phụ đã che chở cho tôi hết lần này đến lần khác. Đôi khi phần dưới của tôi bị đau và rốn của tôi cũng bị mưng mủ. Tôi lại cầu xin Sư phụ chuyển các nghiệp bệnh này sang thân những kẻ tà ác đã bức hại các học viên. Ngay khi tôi nghĩ về điều đó, mọi khó chịu trên cơ thể của tôi đều biến mất.
Cũng có những khảo nghiệm trong khi tôi đang luyện công, cánh tay của tôi rất đau và tôi không thể cử động được nó. Tôi phải cầu xin Sư phụ gia cường cho tôi thêm sức lực để hoàn thành các bài công pháp. Sau đó, cánh tay của tôi đã cử động trở lại như bình thường.
Sư phụ giảng:
“Như thế người tu luyện chúng ta, trừ phần nghiệp tôi đã tiêu trừ cho chư vị ra, thì tự mình còn phải hoàn trả một phần, do đó thân thể sẽ không thoải mái, cảm giác như có bệnh, tu luyện chính là thanh lý cho chư vị từ bản nguyên của sinh mệnh con người”. (Nghiệp bệnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ I)
Có một lần, bác sĩ nói tôi bị cao huyết áp và buộc tôi phải uống thuốc. Sau đó, tôi cầu xin Sư phụ từ trong tâm: “Những loại thuốc này sẽ không có tác dụng gì với con”. Các tù nhân khác cũng nói: “Một người có thể bị nghẹt thở khi uống thuốc”. Nhưng tôi đã không hiểu câu nói của họ lúc ấy, nếu không tôi đã có thể từ chối uống thuốc ngay từ đầu. Bác sĩ nói tôi sẽ có một số phản ứng với thuốc nhưng vẫn bắt tôi phải uống. Ngay khi viên thuốc chạm đến cổ họng, tôi đã bị nghẹn lại nên tôi đã giấu những loại thuốc này đi và vứt chúng đi sau đó.
Lúc đầu, tôi không đủ can đảm để thực hiện các bài luyện công trong phòng giam. Sau đó, Sư phụ đã sử dụng một tù nhân để điểm hóa cho tôi. Cô ấy nói: “Nơi tôi bị giam trước đây, có một số học viên vẫn luyện công hàng ngày”. Vì vậy, tôi đợi cho đến khi những người khác đi ngủ thì tôi thức dậy và luyện công. Nhưng các lính canh đi tuần đã nhìn thấy tôi, họ cũng cảnh báo tôi không được luyện công. Tôi nói: “Không ai có thể nhìn thấy tôi luyện công”.
Sư phụ giảng:
“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Trước khi luyện công, tôi đã nhẩm đọc đoạn Pháp này mỗi ngày một lần. Kể từ đó, tôi không còn bị ai chú ý đến những việc tôi đã làm và cũng không còn bị can nhiễu nữa.
Khi tôi mới đến trại tạm giam, nhân viên bảo vệ không cho phép tôi nói chuyện với bất cứ ai, nhưng tôi còn phải thức tỉnh lương tri của mọi người. Nên tôi đã viết ra sự thật về Đại Pháp và chuyển cho các tù nhân xem. Tôi chỉ được học hai năm tiểu học nên tôi sử dụng ngôn ngữ đơn giản nhất để diễn đạt bản thân. Tôi nói với họ: các bạn cần phải thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và thoái xuất khỏi ĐCSTQ để đảm bảo an toàn. Đại Pháp đã được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia và khu vực. Các bạn hãy tìm kiếm trên mạng về “Tàng Tự Thạch” và các bạn sẽ biết được một bí mật động trời đã được tiết lộ.
Dần dần, tôi đã có bước đột phá trong việc tạo ra môi trường để giảng chân tướng trong trại tạm giam. Tôi thường xuyên giảng chân tướng để đánh thức lương tri của các tù nhân và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi tôi luyện công, một số người trong số họ đã tập theo tôi. Nhưng họ cũng sợ bị phạt nếu làm như thế. Nên hầu hết thời gian, họ chỉ lặng lẽ đọc thuộc lòng cửu tự chân ngôn. Tôi cũng nói với họ, sẽ xuất hiện dịch bệnh để đào thải những người xấu, tôi muốn nhắc họ hãy luôn ghi nhớ cửu tự chân ngôn. Nhiều người trong số họ đã tìm hiểu sự thật, biết được học Đại Pháp là điều tốt và muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Một lính canh đã không tin tôi và nói điều gì đó bất kính đối với Sư phụ. Tôi nói: “Xin đừng nói như vậy”. Vài ngày sau, cô ấy đột nhiên bị đau bụng. Nét mặt của cô ấy trông rất buồn cười, có lúc cô ấy như đang cười, có lúc thì trông cô ấy như muốn khóc. Điều này khiến mọi người chú ý. Tôi đến và nói với cô ấy: “Cô bị sao vậy? Nếu cô không thể chịu đựng được, cô có thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ và tha thứ cho những gì cô đã nói trước đây. Cô có thể nói: “Con đã sai rồi, con xin lỗi Sư phụ”.
Các tù nhân sau đó đã cùng nhau đi ăn trưa. Cô ấy bực tức và hét lên: “Các người đi đi, để tôi yên!”. Thấy vậy, tôi lại hướng dẫn cho cô ấy cách nói, nhưng cô ấy đã không làm theo tôi. Sau đó, một người khác nói hộ cô ấy câu này. Tôi nói với cô ấy: “Điều đó không được tính, chỉ khi cô nói thì mới được tính!”. Cuối cùng cô ấy cũng nhắc lại cụm từ này hai lần. Sau đó cơn đau bụng của cô ấy đã biến mất. Cô ấy nói: “Tôi phải tin vào Đại Pháp, kỳ lạ thật!”.
Tôi đã bị đưa đến ba phòng giam khác nhau. Tại mỗi phòng giam, luôn có người yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện. Họ nói: “Nếu bà hứa bà sẽ không tiếp tục tu luyện thì bà có thể được về nhà ngay lập tức”. Tôi nói với họ: “Cuộc sống của tôi đã được kéo dài hơn kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp. Trước đó, tôi bị ốm rất nặng, tôi có thể đã chết hoặc đang phải nằm liệt giường trong suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng sau khi bước vào tu luyện, các vị thấy đấy dù tôi đã gần 70 tuổi nhưng tôi vẫn còn rất sung sức ”. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ sẽ sử dụng mọi loại người và mọi tình huống để khảo nghiệm các đệ tử của mình xem liệu chúng ta có thể kiên định tu luyện bất kể môi trường và điều kiện khắc nghiệt như vậy hay không.
Có một lần, tôi bị gọi ra khỏi phòng. Họ nói rằng công tố viên yêu cầu tôi phải ký vào một văn bản. Hôm đó tình cờ cũng là ngày kiểm tra phòng giam, lúc đó có hơn 40 người từ hai phòng giam đang đứng bên ngoài. Tôi nhân cơ hội này để hô to lên rằng: “Tôi có thể ký tên khi tôi không có tội không?”. Sau đó tôi đặt tập tài liệu của họ xuống và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp, tôi vô tội”.
Tôi cũng đã có một trải nghiệm khác trong trại giam. Các nhân viên cảnh sát từ Cục An ninh Nội địa đã nói rằng họ sẽ thả tôi trong vòng một tháng. Tuy nhiên đến ngày thứ 34, tôi vẫn không được thả mà còn bị họ phát lệnh truy nã.
Tất cả các tù nhân đều rất thất vọng về việc này. Vào đêm hôm đó bầu trời xuất hiện sấm sét, gió giật mạnh và giông bão, những tiếng sấm nổ vang trời xuyên qua các đám mây. Nhiều cô gái trẻ kinh hãi đến mức hét lên, chiếc TV trong phòng giam bị sét đánh làm vỡ tan tành. Tôi nói với họ rằng trời đang cảnh cáo con người, vì họ đã ban hành lệnh bắt giữ một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Họ sẽ không được trời dung thứ.
Tôi chỉ có thể học thuộc rất ít Pháp. Khi tôi bị chuyển đến trại tạm giam Cửu Long Pha, tôi tình cờ gặp một học viên đã ghi nhớ được nhiều Pháp hơn tôi. Cô ấy đã giúp tôi ghi lại một số bài Kinh văn mới của Sư phụ. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều đọc và học thuộc Pháp. Thông qua học Pháp, chính niệm của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã cầu xin Sư phụ cấp cho tôi sức mạnh to lớn để tôi diệt trừ tà ác, tiêu diệt hoàn toàn những tay sai hắc ám và những bóng ma thối rữa độc ác đang bao vây trại giam và tòa án, đồng thời loại bỏ hoàn toàn các nhân tố của cựu thế lực.
Tôi cũng đã được hưởng lợi từ việc chia sẻ với người học viên đó. Cô ấy đề cập đến một vấn đề: Một lần, cô ấy đi gửi một bức thư giảng chân tướng. Trên đường về nhà, chân cô bất ngờ bị sưng tấy đến mức không thể đi lại được. Cô ấy đã mất cảnh giác. Trong lúc đó, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí cô. Cô ngộ ra: Bởi vì ta đang làm một việc để truyền bá Đại Pháp nên Sư phụ đã giúp ta loại bỏ nghiệp lực trong cơ thể. Bất cứ khi nào cô ấy cảm thấy khó chịu, cô ấy đều lặng lẽ nhẩm niệm trong tâm: Con cảm tạ Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp cho con cũng như gánh chịu hơn một nửa số nghiệp lực đó thay con!
Tôi rất xúc động sau khi nghe cô ấy chia sẻ. Thông thường, chúng ta hay coi sự khó chịu như một điều tồi tệ và nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực về nó. Chia sẻ của cô ấy đã thay đổi quan niệm của tôi: Bất cứ khi nào tôi bị nhức đầu, mắt mờ, ho, nghẹt mũi, chuột rút chân và bàn chân, đau lưng, đau bàng quang và đau thần kinh tọa, tôi sẽ liên tưởng đến việc Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi bằng cách đẩy các vật chất màu đen trong cơ thể tôi ra ngoài. Tôi cũng thầm nghĩ: “Đệ tử của ngài sẽ không coi bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào là bệnh tật. Các học viên không có bệnh”. Đồng thời, tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ từ sâu thẳm trong tâm. Sau đó, tất cả các triệu chứng nghiệp bệnh của tôi đều biến mất ngay lập tức.
Tôi thực sự cảm kích ân đức của Sư phụ vì đã hy sinh rất nhiều cho đệ tử của Ngài. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là không thể nói thành lời.
Đánh thức lương tri của những người làm trong các cơ quan công an, viện kiểm sát và tư pháp
Trước khi phiên tòa bất hợp pháp được mở ra, tôi đã bắt đầu chuẩn bị những gì tôi sẽ nói tại tòa. Một tù nhân hỏi tôi: “Chị có dám nói về điều đó trước tòa không?”. Tôi nói: “Họ cũng là những sinh mệnh mà tôi phải thức tỉnh lương tri, chỉ có điều bản chất công việc của họ là khác nhau”. Trong quá trình này, với cảnh sát xử lý vụ án, công tố viên của văn phòng công tố, luật sư và thẩm phán xét xử, chỉ cần tôi có cơ hội, tôi sẽ tận dụng cơ hội đó để giảng chân tướng cho họ.
Mỗi khi họ yêu cầu tôi ký vào một văn bản, tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng xem những gì họ đưa ra có phải là sự thật hay không, hoặc liệu họ có hạ thấp những gì tôi đã nói về việc chứng thực Đại Pháp hay không. Nếu thông tin không đúng, tôi sẽ từ chối ký tên.
Vào ngày 3 tháng 6 năm 2019, ngày diễn ra phiên tòa, tôi nói trước tòa: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Pháp Luân Đại Pháp không nằm trong danh sách 14 tôn giáo mà Văn phòng Trung ương, Văn phòng Nhà nước và Bộ Công an xác định, có nghĩa là tu luyện Đại Pháp là hợp pháp. Điều 99 và 100 của Nghị định số 50 của Cơ quan Quản lý Báo chí và Xuất bản đã bãi bỏ lệnh cấm đối với sách Pháp Luân Đại Pháp, chỉ ra rằng các ấn phẩm video, sách và các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp và việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp. Hãy xử lý vụ việc theo quy định của pháp luật. Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia và khu vực. Tôi khuyên các bạn hãy tìm kiếm trên mạng về ‘Tàng Tự Thạch’ ở thành phố Quý Châu, các bạn sẽ biết bí mật động trời được phơi bày”.
Tôi đã bị kết án ba năm tù một cách phi pháp trong phiên tòa đầu tiên. Sau đó, tôi không thuê luật sư bào chữa cho mình nữa mà chỉ làm những gì tôi phải làm và phó mặc cho Sư phụ an bài. Vài tháng sau, trong phiên tòa thứ hai tôi bị kết án 15 tháng tù. Mặc dù tôi biết mình có thể trở về nhà sau 11 ngày, nhưng tôi không thừa nhận bất kỳ sự bức hại nào hoặc bản án bất công nào, vì vậy tôi đã long trọng viết trong đơn kháng cáo sự thật mà tôi đã nói với các công tố viên và nhân viên pháp luật trước đây, và tuyên bố tôi vô tội.
Vào ngày 28 tháng 9 năm 2019, tôi đã được trở về nhà với một danh sách dài những tên đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Trên con đường tu luyện của tôi, Sư phụ đã dắt tay tôi từng bước tiến về phía trước. Tôi thực sự cảm kích sự giúp đỡ và khích lệ của Sư phụ và các bạn đồng tu.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/27/419008.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/5/191733.html
Đăng ngày 13-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.