Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-02-2021] Tôi đã bị hai vụ tai nạn giao thông khủng khiếp và đã phục hồi một cách thần kỳ sau cả hai tai nạn đó.
Ngày 31 tháng 7 năm 2007, khi đang chạy mô tô trên đường cao tốc, tôi đã bị một chiếc xe buýt to đang chạy với tốc độ 125km/h tông từ đằng sau. Đó là thông tin sau này người lái xe buýt đã cung cấp.
Tôi đã bị quăng lên không trung 3 đến 4 mét rồi rơi xuống mặt đường. Tôi đã tê liệt mất một lúc, nhưng khi có lại được ý thức tôi đã kêu lên: “Sư phụ Lý! Sư phụ Lý!” Tôi ngồi dậy rồi kiểm tra các xương sườn, cẳng chân và cánh tay của mình. Chúng không bị gãy, nhưng toàn thân tôi thâm tím.
“Anh là người đầu tiên sống sót đấy”
Cuối cùng thì chiếc xe buýt cũng dừng lại cách đó khoảng trăm mét. Chiếc xe mô tô của tôi bị vỡ tan tành, bộ giảm xung của xe buýt đã bị lõm nghiêm trọng còn đèn phía trước bên phải bị vỡ tan. Lốp sau của xe buýt nổ tung sau cú phanh gấp. Người lái xe lao vội đến và hỏi với giọng run rẩy: “Anh có sao không? Để tôi đưa anh đến bệnh viện nhé.”
Tôi an ủi anh ta rằng tôi ổn. Anh ta vô cùng kinh ngạc: “Sao mà anh có thể không bị làm sao trong một tại nạn khủng khiếp như vậy chứ?!”
Tôi nói: “Đừng lo lắng. Tôi đảm bảo là không sao!”
Người lái xe vẫn lo lắng và đưa tôi thông tin bảo hiểm của anh ấy. Tôi bảo anh ta: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Cho dù có việc gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ không đòi anh bồi thường đâu. Tôi thực sự ổn mà!”
Người lái xe và những người xem đều sốc. Một người sống gần đó nói: “Chỗ này hay xảy ra tai nạn chết người. Theo tôi biết, anh là người đầu tiên sống sót đấy.”
Về đến nhà, tôi lên giường và chìm vào giấc ngủ. Tôi không tỉnh dậy cho đến tận ngày thứ tư, và đã tỉnh chỉ vì đói. Tôi nhận thấy rằng tai nạn đó thực sự đe dọa tính mạng của mình, còn các vết bầm tím khắp toàn thân thì trông kinh khiếp. Tôi nghĩ đến Sư phụ vào thời khắc sống còn ấy- Ngài đã cứu tôi.
Đêm ngày 30 tháng 5 năm 2017, một học viên và tôi chạy xe máy vội vã về nhà sau khi phân phát các tờ rơi. Khi chạy qua cung đường hình chữ V trên đường, tôi bất ngờ cảm thấy chiếc ô tô tự tăng tốc, và nó lao thẳng vào rìa đường. Tôi không kịp phanh lại nên lao xuống một hẻm núi. Tôi bị quăng lên không trung rồi rơi trên một tảng đá.
Tôi kêu lên: “Sư phụ! Sư phụ!” và đứng dậy. Chiếc mô tô của tôi nằm cách tôi bốn đến năm mét, mấy cái đèn của nó vẫn sáng. Tôi rút chìa ra và cố leo lên dốc. Tuy nhiên, chân trái của tôi đã bị thương, còn toàn thân thì ướt và lạnh. Tôi cảm thấy buồn nôn, sốt, và không thể mở được mắt trái. Tôi dùng tay lau trán, nó bám đầy máu. Tôi biết mình có thế đã bị thương nhưng tin chắc rằng mình sẽ ổn. Tôi niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Tôi lấy đèn pin ra và thấy rằng cái khe núi này rất dốc (chín mét từ đỉnh). Tôi bắt đầu bò lên nhưng rồi không thể nhúc nhích thêm chút nào khi trèo đến giữa chừng.
Hậu quả do những thiếu sót của tôi
Sau đó một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Hãy nằm xuống và nghỉ một lát.” Tôi không thể chịu được mà nằm xuống và cảm thấy mình sắp ngủ đến nơi. Đột nhiên, tôi tỉnh lại và nhận ra cuộc sống của tôi có thể gặp nguy hiểm nếu tôi chìm vào giấc ngủ, và đồng tu kia không thể tìm được tôi.
Tại sao tôi lại bị một tai nạn khác, và trong tu luyện tôi có những thiếu sót ở chỗ nào? Ngay lập tức tôi nhớ ra rằng gần đây tôi thường thăm con gái và gặp vợ cũ, việc đó đã dẫn khởi nhiều chấp trước trong tôi như tâm tật đố, oán hận, và sắc dục. Tình trạng đó đã kéo dài nửa năm nay, mà tôi vẫn không thể vứt bỏ tất cả các chấp trước đó của mình. Tôi cảm giác rằng tai nạn này hẳn có liên quan đến điều đó.
Cuối cùng tôi đã cố leo lên được và nằm vật bên vệ đường. Tôi gọi cho đồng tu bốn lần và cuối cùng anh ấy cũng bắt máy. Tôi rất khó thở, nhưng tôi đã cố nói được với anh ấy chuyện gì đã xảy ra.
Tầm 30 phút sau anh ấy quay lại và giúp tôi ngồi dậy. Tôi thả lỏng một lát trước khi cố leo lên sau xe máy anh ấy. Anh ấy bảo tôi ôm chặt vào, đừng ngủ mất, và liên tục niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Cuộc chiến sinh tử
Khi đồng tu vừa bắt đầu chạy xe, tôi nghe thấy một giọng thì thầm vào tai mình. “Ngươi phải được an táng ở trước mộ của mẹ ngươi.” Tôi không để tâm đến nó, còn cái giọng ấy lại lặp lại: “Được an táng ở trước mộ của mẹ ngươi.”
Mẹ tôi đã qua đời chưa đến một năm trước. Tôi nói trong tâm mình: “Ta sẽ không chết. Sư phụ sẽ bảo hộ ta!”
Khi chúng tôi đi qua ngôi làng đầu tiên, tôi cảm thấy rất khó chịu và không thể đi thêm được nữa. Đồng tu đã chở tôi đến nhà chị gái tôi. Tôi đã được nhấc ra khỏi xe máy và được giúp di chuyển vào trong nhà. Chị tôi đã sốc và khó có thể nhận ra tôi. Mặt tôi phủ đầy máu, còn giọng nói thì thay đổi. Anh rể tôi muốn gọi một chiếc xe cứu thương, nhưng tôi đã từ chối. “Em không cần đến bệnh viện đâu. Vài ngày nữa em sẽ hồi phục. Em ổn mà!”
Chị tôi giúp tôi thay quần áo. Ở trên giường, tôi không thể ngồi dậy hay nằm xuống. Tôi thở hổn hển và rất khó chịu. Chẳng bao lâu tôi nghe thấy một giọng khác thì thầm vào tai mình: “Lá lách bị vỡ rồi.”
Tôi đáp: “Nếu lá lách của ta bị vỡ, Sư phụ sẽ cho ta một cái mới!” Ngay sau đó, lá lách tôi không còn đau đớn nữa.
Anh rể tôi rất tò mò đã đi cùng mấy người làng đến chỗ xảy ra tai nạn. Họ nhìn thấy khe núi ấy có dốc dài dựng đứng và một con suối ở dưới đáy, đầy những tảng đá lớn. Họ đều cảm thấy thật khó tin làm thế nào mà tôi có thể sống sót và còn trèo lại được lên đường.
Tôi nằm bẹp trên giường ở nhà và không thể ngọ nguậy được. Cổ tôi bị sưng to hơn đầu, giọng nói tôi trở nên the thé, còn trong nước tiểu tôi có máu. Tôi không thể đọc được Pháp, nên tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ.
Ngày thứ ba tôi cố dậy mấy lần nhưng vẫn không thể. Khoảng ngày thứ tư, tôi không còn máu trong nước tiểu nữa. Một đồng tu giúp tôi ra khỏi giường, tôi dùng hết sức để tự đứng bằng hai cây gậy. Xương chậu tôi tê dại và sưng tấy, và tôi chỉ có thể kéo lê chân trái khi di chuyển.
Tôi cứ tập đi đến trưa không ngơi nghỉ nên mệt nhoài và đẫm mồ hôi. Một ý nghĩ hãy nằm xuống đến trong tâm trí tôi, và ngay lập tức tôi trở nên cảnh giác. Tôi liên tục tự nhủ không được ngừng tập đi. Tôi tập đi đến tận 3 giờ chiều. Vào ngày thứ năm tôi đã cố tập các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp nhưng không thể thực hiện được hầu hết các động tác. Hôm đó nhiều đồng tu đã đến thăm để động viên tôi.
Khi sắp đi ngủ, tôi bắt đầu khó thở, còn dạ dày tôi thì sưng lên. Tôi nhận ra rằng cựu thế lực muốn lấy mạng tôi, nên ngay lập tức tôi phủ nhận sự bức hại đó. Tôi ra khỏi giường và nghe hết một bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng luyện công trong một tiếng đồng hồ và phát chính niệm trước khi quay lại giường đi ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy lúc 3 giờ và luyện năm bài công pháp. Hàng ngày tôi học hai đến ba bài trong Chuyển Pháp Luân và đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ. Tôi cũng hướng nội để trừ bỏ các chấp trước của mình và đề cao tâm tính, không để lại cái cớ nào cho tà ác bức hại mình.
Một đồng tu đã rủ tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm ở nhà anh ấy. Cơ thể tôi tốt lên mỗi ngày. Anh ấy hỏi liệu sau một tuần tôi có thể giúp anh ấy phát tài liệu giảng chân tướng hay không, và tôi đã đồng ý.
Hướng nội
Tôi đã bình phục hoàn toàn trong vòng 17 ngày và trở lại công việc thường hằng trợ Sư cứu độ chúng sinh.
Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi và cho tôi một cuộc đời thứ hai. Khi xảy ra tai nạn, tôi đã thực lòng kêu to cầu sự giúp đỡ của Sư phụ. Ngài luôn bảo hộ chúng ta và thực sự trân quý chúng ta hơn cả chúng ta trân quý bản thân mình!
Giờ đây tôi có một thể ngộ tốt hơn về tu luyện Đại Pháp sau những trải nghiệm đó.
Trước hết, mọi thứ có thể xoay chuyển hoàn toàn cho dù đó là loại thống khổ hay xung đột nào mà chúng ta gặp phải, miễn là chúng ta hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Khi chúng ta đối mặt với thống khổ, nó có thể thực sự thể hiện được độ kiên tín của chúng ta. Chúng ta vẫn thường nói chúng ta tin Sư phụ, nhưng chúng ta có thực sự hướng nội như Ngài vẫn dạy chúng ta hay không? Nếu chúng ta không thể tìm ra các chấp trước của mình, tức là chúng ta chưa thực sự hướng nội.
Sư phụ đã dạy chúng ta:
‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Khi gặp phải thống khổ to lớn, nếu học viên có thể chân thành cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ, thì tất cả các thống khổ đó sẽ tan biến.
Sư phụ cũng đã giảng:
“[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Trong quá trình tu luyện, chúng ta phải loại bỏ nỗi sợ về cái chết, thứ mà chỉ giống như cởi bỏ một bộ quần áo. Nếu chúng ta có thể đạt được điều đó, thì tà ác sẽ không dám đe dọa chúng ta nữa. Khát khao một cuộc sống vĩnh hằng của chúng ta chỉ là ý niệm ích kỷ và chấp trước vào danh lợi của bản thân trên thế gian này. Chỉ khi chúng ta có thể tu luyện chính mình theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để trở nên vị tha, chúng ta mới có thể thực sự trở thành các sinh mệnh vĩnh hằng.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/26/-419599.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/27/191603.html
Đăng ngày 26-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.