Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-02-2021] Tỉnh Vân Nam nằm ở phía Tây Nam Trung Quốc là một địa danh tuyệt đẹp và độc đáo. Rất nhiều chủng tộc khác nhau đã cư trú ở đây từ thời cổ đại. Sư phụ Lý Hồng Chí bắt đầu hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1992 và môn tu luyện cổ xưa này đã được truyền đến Vân Nam vào tháng 8 năm 1994. Môn tu luyện này nhanh chóng được người truyền người bởi khả năng trị bệnh tuyệt vời của nó.

Vào tháng 7 năm 1999, lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã khởi động cuộc đàn áp môn tu luyện này và giết chết nhiều học viên Pháp Luân Công vô tội. Mục đích của Giang là muốn diệt trừ hoàn toàn Pháp Luân Đại Pháp. Dù cho cuộc bức hại tàn khốc vẫn đang diễn ra trong suốt 21 năm qua, môn tu luyện này không những không bị dập tắt tại Trung Quốc mà còn được phổ truyền rộng rãi ở hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới. Trước sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp, ngày càng có nhiều người thức tỉnh và được trải nghiệm những thay đổi rõ rệt cả về tâm lẫn thân.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Vân Nam đã được trải nghiệm những điều tuyệt vời trong quá trình tu luyện và những chia sẻ tâm đắc thể hội của họ đã truyền cảm hứng cho nhiều người dân ở Vân Nam. Trong bài viết này, chúng tôi xin chia sẻ những câu chuyện kỳ diệu của một vài học viên cao tuổi ở tỉnh Vân Nam.

1. Giúp người bằng cách nói cho họ biết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp

Một học viên đã 88 tuổi nhưng có vẻ ngoài như mới ở tuổi 60. Bà có rất ít nếp nhăn và có thể nhìn, đọc và nghe rõ ràng. Khi mọi người nhìn thấy bà khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng như vậy, không ai có thể tin rằng bà đã gần 90 tuổi.

Người học viên này lớn lên trong một gia đình có truyền thống theo Phật giáo. Bà bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý.

Bà chia sẻ: “Tôi đã trở thành một người khác sau khi tham gia lớp học, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và thế giới quan của tôi thay đổi hoàn toàn. Sau khi biết đến Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm trong suốt cuộc đời”. Bà đã giới thiệu môn tu luyện này cho gia đình, bạn bè và những người hữu duyên. Bà không bao giờ từ chối giúp đỡ những người muốn tu luyện.

Sau khi cuộc bức hại diễn ra, bà vẫn kiên định tu luyện và từ chối từ bỏ đức tin của mình. Cảnh sát địa phương đã bắt bà và tống bà vào trại giam. Sau cùng, cảnh sát đã đưa bà đến trại cưỡng bức lao động trong thời gian 1 năm. Khi ấy bà đã 70 tuổi và bị tra tấn tàn ác đến nỗi không thể miêu tả được bằng lời.

Một quan chức đã xúi giục tù nhân đánh bà và bắt bà phải liếm sạch nhà vệ sinh. Toàn thân thể bà đầy vết bầm tím do bị đánh đập. Lính canh đã phạt bà đứng trên ghế trong một thời gian dài. Chúng tiếp tục chửi rủa bà và bắt bà làm các công việc nặng nhọc.

Bất chấp sự bức hại tà ác mà bà phải chịu đựng, sau khi ra khỏi trại cưỡng bức bức lao động, bà vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói cho mọi người biết cuộc bức hại sai trái như thế nào.

Bà thường đến các công viên nơi có nhiều người tập trung tập thể dục hay tổ chức các sự kiện. Sau khi trò chuyện với họ, bà hỏi họ hãy đoán xem bà bao nhiêu tuổi. Khi mọi người ngạc nhiên về tuổi thật của bà và hỏi làm cách nào mà bà có được sức khỏe như vậy? Và bà sẽ nói với họ về vẻ đẹp và uy lực của Đại Pháp, bà chia sẻ về những trải nghiệm tu luyện của mình, cách mà những bệnh tật của bà đều biến mất: “Tôi từng làm việc trong nhà máy sản xuất pin. Rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã chết vì bị nhiễm độc chì nhưng tôi là người duy nhất vẫn còn sống cho đến tận hôm nay. Xin cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp!”.

Có một lần, sau khi bà giảng chân tướng cho một người đàn ông về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, anh ta nói với bà rằng anh là cảnh sát trưởng. Không sợ bị bắt giữ, bà nói: “Tôi không quan tâm anh là ai. Chúng ta gặp nhau là duyên phận và tôi muốn giúp anh bằng cách nói với anh sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và sự sai trái của cuộc bức hại”. Cuối cuộc trò chuyện, viên cảnh sát trưởng đã nói với bà: “Bà nói đúng, bà hãy giữ an toàn. Nhưng từ giờ trở đi, bà hãy hỏi họ làm nghề gì trước khi giới thiệu cho họ về Pháp Luân Đại Pháp”.

Một lần khác, bà nhìn thấy một đám đông đang tập trung trên bãi cỏ để nghe một người đang thuyết trình. Sau khi người đó nói xong, bà bước đến và hỏi cậu ấy rằng bà có thể trò chuyện với mọi người không. Khi họ hỏi bà muốn chia sẻ điều gì thì bà đáp: “Cách để có thể duy trì được vóc dáng và một cơ thể khỏe mạnh”. Người đó vui vẻ bảo mọi người hãy lắng nghe cẩn thận lời chia sẻ của bà. Bà bắt đầu kể về những trải nghiệm trong cuộc đời của bà, bà đã thay đổi như thế nào sau khi trở thành đệ tử Đại Pháp. Tất cả họ đều rất ngạc nhiên. Bà đã đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và bùa hộ mệnh sau khi trò chuyện xong. Lúc ấy bà chỉ có 36 bản photo tài liệu và có đúng 36 người xuất hiện vào ngày hôm đó.

Vị học viên trong câu chuyện trên luôn đi nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại một cách không ngừng nghỉ.

“Sư phụ đã cứu tôi vì vậy tôi muốn giúp đỡ người khác. Tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình và luôn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”, bà nói.

2. Vẫn sống sót sau khi bị xe buýt cán qua người

Bà Ngô Hưng Lan năm nay 97 tuổi. Từ khi sinh ra bà đã bị còi xương và sau đó phát triển thành các vấn đề về tim và huyết áp thấp. Bà chỉ cao 1,4m, nặng chưa đến 40 kg và liên tục đau ốm.

Bà Ngô biết đến Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1997. Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của bà đã biến mất. Bà sống yên bình trong một gia đình có bốn thế hệ và rồi cuộc bức hại đã phá hủy cuộc sống bình yên đó của bà nhưng bà đã từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà vẫn tiếp tục nói với mọi người về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và cách mà bà đã thoát khỏi tử thần dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Sau đây là trải nghiệm của bà sau tai nạn vào ngày 13 tháng 5 năm 1999

Tôi bắt xe buýt số 22 ở thành phố Côn Minh đến điểm dừng cuối cùng. Như thường lệ, tôi sẽ nhường người khác xuống xe trước. Khi tôi bước xuống xe buýt thì có một chiếc xe buýt chở đầy khách khác đã tông tôi từ phía sau. Bánh xe buýt chèn qua bàn chân phải của tôi rồi lăn tới đến tận mặt tôi. Tôi hét lên: “Dừng lại! Có người ở dưới gầm xe”. Ngay lập tức, chiếc xe dừng lại.

Khi đó, tôi ngã ra mặt đất và bánh xe buýt chèn qua ngực và mặt tôi. Mọi người cố gắng kéo tôi ra nhưng tôi đã bị mắc kẹt bên trong. Có người đã đề nghị tài xế lùi xe buýt ra sau nhưng anh ta không thể lái được xe vì quá sốc. Mọi người bắt đầu dùng tay đẩy xe lùi về phía sau. Bánh xe lại chèn qua bụng và bàn chân của tôi một lần nữa. Cuối cùng, họ cũng đưa tôi ra khỏi gầm xe buýt. Có rất nhiều người ở xung quanh hiện trường và tất cả họ đều thấy khiếp sợ.

Tôi thử di chuyển chân và cảm thấy ổn. Tôi từ từ đứng lên và nói: “Mọi chuyện đều ổn. Tôi về nhà đây”.

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, người quản lý của công ty xe buýt và cảnh sát giao thông đến và thuyết phục tôi đi bệnh viện. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi. Tôi nói: “Tôi không cần đến bệnh viện. Hãy nhìn xem tay và chân của tôi này, tôi vẫn có thể cử động tốt”. Viên cảnh sát trả lời: “Cháu biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp không uống thuốc”. Tôi nói lớn để mọi người có thể nghe thấy: “Sư phụ không bao giờ nói rằng chúng tôi không được uống thuốc. Nhưng các học viên chân chính sẽ có thân thể khỏe mạnh và không cần phải uống thuốc”.

Cảnh sát vẫn cố gắng thuyết phục tôi đi bệnh viện để kiểm tra, anh ấy nói: “Chính phủ sẽ trả tiền cho việc này nên bà cứ đi đi”. Tôi không muốn lãng phí tiền đóng thuế của người dân nên đã nói với cậu ấy: “Không cần đâu, tôi ổn”. Những người xung quang cố gắng đưa tôi đến bệnh viện. Một trong số họ thậm chí còn khóc và nói rằng cậu ấy sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu tôi đến bệnh viện. Tôi khuyên họ rằng đừng lo lắng cho tôi và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ sẽ bảo hộ tôi khỏi nguy hiểm”.

Người cảnh sát đó muốn chụp ảnh tôi để họ có thể nộp đơn kiện người tài xế. Tôi hiểu rằng nếu nộp đơn kiện thì người tài xế này sẽ gặp rắc rối. Sư phụ dạy chúng ta rằng cần phải nghĩ cho người khác trước và trở thành một người tốt. Tôi quyết định ngăn không để người tài xế bị phạt. Tôi giơ tay phải lên che khuôn mặt đang sưng để tránh bị chụp ảnh. Vai tôi rất đau khiến tôi chỉ có thể cử động được cánh tay. Tôi nói với những người khác rằng không có gì sai cả và xua xua tay của mình. Vì tôi không muốn đi bệnh viện nên người quản lý đề nghị đưa tôi tiền bồi thường. Tôi nói: “Điều này tuyệt đối không được”. Sau đó, cậu ấy đề nghị gọi điện thoại cho người nhà đến đón tôi. Tôi nhanh chóng từ chối và nói: “Nhà tôi có hơn 30 người và hầu như họ đều không phải là học viên. Nếu họ nhìn thấy tôi như vậy, họ sẽ lo lắng và đòi tiền bồi thường của các anh. Tôi không muốn như vậy”.

Trước khi họ đưa tôi về nhà, tôi đã nói với người quản lý rằng đừng gây khó dễ cho người tài xế. “Đó chỉ là một tai nạn và cậu ấy không cố ý làm như vậy. Đừng lo lắng, tôi sẽ không liên lạc với anh hay gây bất kỳ rắc rối nào cho anh đâu”.

Khi trở về nhà, tôi lấy áo khoác chùm qua đầu vì không muốn hàng xóm nhìn thấy dáng vẻ tệ hại khi tôi bị thương. Tôi chật vật leo lên tầng bốn và chồng tôi ra mở cửa. Trước khi ông ấy biết tôi bị thương nặng như thế nào thì tôi đã cảm ơn những người đã giúp đưa tôi về nhà và lịch sự yêu cầu họ rời đi.

Tôi cho chồng tôi (cũng là một học viên) xem khuôn mặt và kể cho ông ấy nghe chuyện vừa xảy ra. Lúc đó là giờ ông ấy đi luyện công chung cùng các học viên khác. Tôi giục ông ấy đi và bảo đừng lo lắng cho tôi. Ngay khi ông ấy rời đi, tôi bắt đầu nôn mửa vì cơn đau đớn khôn xiết ở ngực. Ngay sau đó, tôi cảm thấy đau nhói ở bụng. Tôi dựa men vào tường để đi vào nhà vệ sinh. Tôi bị tiêu chảy khủng khiếp. Vì không muốn chồng biết tình trạng đau đớn của tôi nên tôi cố nhịn đau và rửa sạch vết thương.

Chồng tôi nói với các học viên ở điểm luyện công rằng tôi đã 76 tuổi và bị xe buýt chèn qua người nhưng đã về nhà an toàn. Ông bày tỏ lòng cảm ân của mình đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Một vài học viên đã đến thăm tôi, lúc đó đầu tôi sưng tấy lên. Tôi gần như không thể mở được mắt phải, nửa khuôn mặt sưng vù và đen tím. Bên ngực phải của tôi sưng to đến 10 cm. Bàn chân và ngón chân phải thâm đen và sưng vù. Các học viên đã rất kinh ngạc về việc tôi vẫn còn sống sót sau tai nạn như vậy, đó là nhờ có huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.

Ba ngày sau, người tài xế đó đã đến thăm tôi. Tôi an ủi cậu ấy hãy tiếp tục cuộc sống bình thường và không cần phải lo lắng.

Bất kể tình trạng của tôi lúc đó ra sao, tôi vẫn kiên trì học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Một tuần sau tất cả các chỗ sưng trên người tôi đều biến mất. Tôi biết là Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa. Những người biết sự việc này đã được chứng kiến sự vi diệu và uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/17/420892.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/21/191040.html

Đăng ngày 16-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share