Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2021] (Tiếp phần 1)

3. Một học viên 83 tuổi: “Không ai có thể ngăn cản tôi!”

Một người học viên 83 tuổi có học vấn rất thấp, bà chỉ được học ba năm tiểu học. Sau đó, bà trở thành một người trông trẻ. Bà kết hôn và có sáu người con. Do cuộc sống vất vả đã khiến bà mắc nhiều loại bệnh như hen suyễn, thấp khớp, viêm loét, huyết áp thấp và thiếu máu.

Tất cả mọi bệnh tật của bà đều được chữa lành sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, bà đã phối hợp cùng các học viên khác giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại.

Lúc đầu, bà và các học viên đã sao chép các tờ chân tướng và tặng chúng cho mọi người. Để tiếp cận được nhiều người hơn nữa nên họ cần rất nhiều tài liệu. Vì vậy, các học viên đã tự mua các trang thiết bị và học cách sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Khi ấy, bà đã ngoài 70 tuổi và đã vượt qua đủ loại khó khăn. Bà học cách sao chép các đĩa DVD và chuẩn bị để phân phát cho các vùng lân cận. Bà thường đi ra ngoài cùng với các học viên khác để nói cho mọi người về Đại Pháp và phân phát tài liệu chân tướng. Sau khi một số học viên đã bị bắt, bị giam giữ trong các trại cưỡng bức lao động hay bị kết án tù, các con của bà đều lo lắng cho sự an toàn của bà. Vì vậy một người con đã đưa bà về ở cùng với họ.

Ở nơi mới, bà đã gặp được một vài học viên khoảng 60-70 tuổi và cùng họ ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người biết về sự tàn ác của cuộc bức hại. Họ đi đến các thành phố, địa phương và các khu vực gần bến tàu hỏa, xe buýt và các trạm buýt nhỏ ở vùng ngoại ô. Họ đi khắp các ngôi làng và các khu chợ để giảng chân tướng. Họ bắt chuyến xe buýt sớm nhất vào buổi sáng và trở về vào chuyến cuối cùng lúc tối muộn, đôi khi họ trở về nhà vào lúc đêm khuya.

Hành trình của họ đầy rẫy những gian nan và nguy hiểm. Có lúc gặp được những người đồng ý với những gì họ nói và cũng có khi gặp phải những người xấu tố cáo họ, và cảnh sát đã theo dõi và bắt họ.

Có một lần, bà cùng bốn học viên khác đi đến một khu chợ trong thị trấn để giảng chân tướng. Họ mang theo vài chiếc đĩa DVD và các bản in tài liệu. Khi trò chuyện với mọi người, họ đã phân phát tài liệu khắp cả khu chợ.

Sau khi họ rời đi và đi bộ dọc theo con đường thì xe cảnh sát chạy đến. Khi một vài cảnh sát nhảy ra thì các học viên chạy tản về phía khu rừng. Một học viên chạy nhanh hơn và cất giấu một túi đựng tài liệu. Do bốn học viên khác chạy chậm hơn nên đã bị cảnh sát bắt và đưa đến đồn cảnh sát địa phương.

Cảnh sát yêu cầu họ cung cấp tên, địa chỉ nhà và nơi mà họ lấy tài liệu. Thay vì trả lời các câu hỏi của cảnh sát, những học viên này cố gắng khuyên họ đừng tham dự vào cuộc bức hại. Cảnh sát đã thẩm vấn họ hơn nửa ngày nhưng vẫn không khai thác được thông tin gì. Sau bữa tối, cảnh sát đã đưa các học viên đến một khách sạn để ngủ qua đêm trước khi thả họ về nhà vào ngày hôm sau.

Khi người học viên 83 tuổi này và bốn học viên khác đi đến một khu chợ vào năm 2017, họ đã bị một số người tố cáo. Cảnh sát địa phương đã đến và bắt họ. Vài người trong số họ bị kết án tù, còn bà bị quản thúc và bị theo dõi tại địa phương.

Bà vấn tiếp tục giảng chân tướng cùng các học viên khác và nói rằng: “Không ai có thể ngăn cản tôi giảng chân tướng và cứu người”.

4. Học viên 81 tuổi: “Không khó nạn nào có thể ngăn cản tôi giảng chân tướng!”

Một học viên 81 tuổi đã từng mắc rất nhiều bệnh tật như thấp khớp, đau đầu, chóng mặt và hội chứng Meniere trước khi bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã uống nhiều loại thuốc và tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng bệnh tình vẫn không tiến triển. Do sức khoẻ không tốt nên tâm lý của bà rất thất thường và thường xuyên có mâu thuẫn với gia đình.

Bà biết được Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa lành các bệnh tật. Nên năm 1997, bà bắt đầu bước vào tu luyện. Các loại bệnh của bà đều biến mất ngay sau đó. Tâm lý thất thường của bà cũng biến mất và quan hệ của bà với gia đình cũng trở nên hài hòa hơn. Bà không còn coi trọng lợi ích cá nhân và vui vẻ khi giúp đỡ người khác.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, bà đã liên lạc với các học viên khác để bước ra và giảng thanh chân tướng. Bà bắt đầu phối hợp phân phát các tài liệu chân tướng. Bà đã bị bắt, bị giam giữ, bị tống vào trại lao động cưỡng bức và bị bỏ tù nhiều lần. Năm 2020, cảnh sát đã bắt bà ba lần. Bà đã không hợp tác và chỉ cố gắng giảng chân tướng về cuộc bức hại cho cảnh sát. Mỗi lần như vậy bà đều được phóng thích vô điều kiện.

Có một hôm, cảnh sát đến nhà bà và nói rằng đã nhìn thấy bà phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp qua camera giám sát khu phố. Họ bắt ép và đưa bà đến đồn cảnh sát.

Một viên cảnh sát trẻ đã tra hỏi bà một cách thô lỗ. Bà mỉm cười và nói: “Này chàng trai trẻ! Ta bằng tuổi với bà của cháu đấy. Mọi người nên tôn trọng lẫn nhau và làm theo lương tâm của mình”.

Thái độ của viên cảnh sát đó đã thay đổi và hỏi bà một cách nhẹ nhàng: “Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi nào? Bà đã lấy sách ở đâu? Bà đã phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở những đâu?”

Người học viên nói: “Tôi đã từng mắc rất nhiều loại bệnh trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Bệnh tật của tôi đã được chữa lành ngay sau đó và tôi trở thành một người khỏe mạnh. Mặc dù 81 tuổi nhưng tôi vẫn khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

Cậu hỏi nơi tôi đã lấy sách Chuyển Pháp Luân ở đâu ư. Tôi mua nó từ một hiệu sách. Các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp đều được trưng bày ở các hiệu sách trước khi cuộc bức hại diễn ra. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện lên cao tầng và dạy chúng tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt hơn.

Tôi đi nói cho mọi người biết chân tướng, một môn tu luyện tốt như vậy mà lại bị bức hại phi pháp. Dù đi bất cứ đâu, tôi đều nói về nó miễn là mọi người lắng nghe tôi. Tôi tặng họ tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, tôi làm việc này là đúng đắn. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải là phạm pháp, cuộc bức hại mới là sai trái. Điều tốt nên được ca ngợi và tà ác cần phải bị trừng phạt. Ai cũng sẽ phải hoàn trả hết thảy những gì họ đã làm.

Viên cảnh sát đã viết ra nhưng gì bà nói và yêu cầu bà ký tên vào tờ giấy. Người học viên lại nói: “Vì lợi ích của cậu nên tôi không thể ký vào đây. Nếu làm vậy thì chính là đang xác thực cho những gì cậu đang làm là phạm tội chống lại Đại Pháp”. Viên cảnh sát nói: “Thôi được rồi!” và đề nghị người lái xe đưa bà về nhà. Bà nói: “Cảm ơn cậu nhưng tôi có thể bắt xe buýt”.

5. Những năm tháng khó khăn của một học viên 88 tuổi

Một học viên 88 tuổi đã nghỉ hưu và sống cùng con gái ở vùng ngoại ô. Bà cùng nhiều học viên khác đã bị bắt và bị kết án tù vào năm 2001. Bà bị bắt giam phi pháp trong ba năm vì phân phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã hồi tưởng lại những năm tháng khó khăn ấy.

Tôi đã được thụ ích rất nhiều từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi cuộc bức hại bắt đầu, ĐCSTQ đã tuyên truyền những thông tin bịa đặt và phỉ báng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp. Tôi biết rằng mình cần phải lên tiếng. Tôi cùng một số học viên khác phối hợp để chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng và phân phát chúng.

Tại thời điểm đó, một số học viên ở Vân Nam có thể kết nối mạng Internet nên chúng tôi cần phải cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho các tỉnh khác. Việc lựa chọn để cung cấp tài liệu bị hạn chế và hầu hết các tài liệu đều là những tờ rơi một trang in đen trắng. Tôi chịu trách nhiệm mang các tờ rơi đến cửa hàng photo rồi sau đó mang tài liệu đến cho các đồng tu để họ đi phân phát ra bên ngoài.

Cảnh sát đã giám sát chặt chẽ khu vực của chúng tôi. Tôi chỉ có thể mang tờ rơi đến cửa hàng photo vào buổi tối và lấy chúng vào tối ngày hôm sau. Thỉnh thoảng, tôi phải đợi ở đó để lấy tài liệu và trở về nhà vào lúc đêm khuya.

Chính quyền đã dùng rất nhiều tiền và nhân lực để có thể tìm được nguồn cung cấp tài liệu và bắt các học viên có liên quan. Nhân viên an ninh có mặt trên mọi con phố. Họ tiến hành khám người bất hợp pháp để tìm ra ai có tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi phải đổi mặt với rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn được an toàn dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Chủ cửa hàng photo đã biết cuộc bức hại là phi pháp. Rất nhiều cửa hàng photo không dám sao chép các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và một số còn báo chúng tôi với cảnh sát. Nhưng người chủ cửa hàng này đã mạo hiểm và photo tài liệu cho chúng tôi. Cậu ấy làm việc đến tối muộn để sao hàng trăm bản cho chúng tôi. Khi cảnh sát biết cậu ấy giúp chúng tôi, cậu ấy đã đóng cửa hàng và dời đi nơi khác.

Lúc đầu, chỉ có một học viên trong nhóm chúng tôi có máy tính. Để có thể sản xuất nhiều tài liệu hơn, những học viên khác đã nhờ chúng tôi chỉ cách sử dụng máy tính. Lúc đó tôi 70 tuổi, tôi không quan tâm đến tuổi tác của mình và bắt đầu học cách sử dụng máy tính.

Tôi ngồi trước bàn phím, hai tay hợp thập trước ngực và cầu xin Sư phụ giúp tôi nhớ được các ký tự tiếng Anh. Tôi đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp và tâm trí tôi trở nên minh mẫn.

Từ đó trở đi, tôi chỉ mất một thời gian ngắn để ghi nhớ tất cả các chữ cái viết hoa và viết thường trong tiếng Anh. Trong lúc các bạn đồng tu kiên nhẫn giải thích, tôi đã viết ra tất cả các bước mà họ đã hướng dẫn tôi. Tôi làm lại nhiều lần khi trở về nhà.

Bằng cách này, tôi đã truy cập được vào mạng Internet, tải các file, sao chép đĩa DVD và cài đặt các file MP3, MP4 cho các học viên khác. Tôi chia sẻ khối lượng công việc cho các học viên để họ chuẩn bị tài liệu. Tôi đã được trải nghiệm huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp và tôi vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư phụ.

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/20/420888.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/25/191115.html

Đăng ngày 16-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share