Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-04-2021] Bà Vương Đông Hương, một cư dân 82 tuổi ở thành phố Quý Dương, tỉnh Quý Châu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, vào tháng 3 năm 1996 khi bà 57 tuổi. Sau khi tu luyện, rất nhiều bệnh của bà đã biến mất mà không cần đến sự can thiệp y tế.

Nhưng từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, bà Vương đã nhiều lần bị sách nhiễu và bức hại gồm có ba năm lao động cưỡng bức.

Bà Vương mô tả cuộc sống của mình và kể lại sự bức hại mà bà đã phải chịu đựng như sau:

Cuộc đời đắng cay

Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân rất nghèo khó ở vùng núi xa xôi ở tỉnh Tứ Xuyên. Kể từ khi còn nhỏ tôi đã phải làm việc vất vả trên đồng ruộng mỗi ngày. Trong ký ức về cuộc sống cô đơn của mình, bám theo tôi là sự nghèo khó, đói rách, lạnh nhạt, mệt mỏi và bệnh tật.

Tôi đã đi học tiểu học được vài năm. Hàng ngày tôi phải cắt đủ cỏ cho gia súc và cừu ăn rồi mới được đi học.

Sau khi kết hôn, chồng tôi gia nhập quân ngũ và được điều động ra ngoài mặt trận. Sau khi giải ngũ, ông ấy về nhận công tác ở một thành phố khác. Tôi đã sinh được ba con, một gái và hai trai. Chồng tôi không giúp đỡ cho gia đình ngoại trừ việc gửi cho tôi 10 nhân dân tệ mỗi tháng.

Tôi một mình phải nuôi dưỡng ba con. Tôi không có thời gian nghỉ ngơi cũng như không đủ chất dinh dưỡng sau sinh. Tôi phải làm việc nhà, làm ruộng và chăn nuôi gia súc. Mỗi ngày tôi đều bận rộn từ sáng sớm tới đêm khuya. Bởi thiếu ngủ và không đủ chất dinh dưỡng, nên sức khỏe của tôi suy giảm nhanh chóng. Tôi bắt đầu bị đủ các loại vấn đề sức khỏe khi tuổi đời còn rất trẻ.

Khi tôi 27 tuổi, tôi đã bị đau đầu, chóng mặt, cảm lạnh sau sinh, đau thắt lưng, viêm khớp dạng thấp, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, đau dạ dày và các bệnh phụ khoa. Nhìn tôi già hơn rất nhiều so với tuổi của mình.

Chồng tôi đã ngoại tình và không giúp đỡ gì cho gia đình. Tôi không có tiền để chữa bệnh và tôi chỉ sử dụng các loại thảo mộc để giảm đau tạm thời khi không thể chịu đựng được cơn đau.

Tôi đã sống trong cảnh tuyệt vọng cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 1996. Sau khi tu luyện một tháng, tất cả bệnh của tôi đều biến mất, Pháp Luân Công đã cứu tôi khỏi sự tuyệt vọng.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã vô cùng kinh ngạc. Tôi quyết định nói cho chính phủ biết sự mỹ hảo của Đại Pháp thông qua trải nghiệm cá nhân của mình. Tôi muốn chính phủ dừng việc vu khống Pháp Luân Công cùng với Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) và yêu cầu họ trả lại môi trường tu luyện bình thường cho các học viên.

Bị bắt giữ vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công

Ngày 1 tháng 5 năm 2000, tôi cùng hai đồng tu đi tàu tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Ngay sau khi chúng tôi ngồi đả tọa tại Quảng trường Thiên An Môn, thì một đám đông đến vây quanh chúng tôi. Sau đó, một nhóm cảnh sát xông vào giữa đám đông và đưa chúng tôi tới Đồn Công an Quảng trường Thiên An Môn, ở đây đã có rất nhiều học viên bị giam giữ.

Sau khi thẩm vấn, chúng tôi bị đưa tới văn phòng của các quan chức Quý Châu ở Bắc Kinh và bị nhốt dưới tầng hầm. Ba ngày sau, tôi bị đưa về Quý Dương và sau đó bị giam giữ thêm 15 ngày. Chồng tôi được thông báo rằng tiền lương hàng tháng của ông ấy sẽ bị khấu trừ với tổng số tiền là 6.000 nhân dân tệ cho chi phí đi lại của bốn cảnh sát đưa tôi từ Bắc Kinh về Quý Dương.

Thêm hai vụ bắt giữ và bị cưỡng ép ngủ gần nhà vệ sinh

Tôi bị bắt giữ và bị đưa đến một lớp tẩy não, tôi bị giam giữ ở đó từ tháng 3 đến tháng 4 năm 2001. Một nữ lính canh tên là Hồ Cử Chi đã tấn công tôi bằng những ngôn từ ngụy biện và dị giáo phỉ báng Pháp Luân Công. Cô ta ra lệnh cho tôi ký vào tuyên bố khẳng định rằng tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Công và đe dọa tra tấn tôi nếu tôi không tuân thủ mệnh lệnh của cô ta.

Vào tối ngày 9 tháng 6 năm 2001, một nhóm cảnh sát xông vào nhà con gái của tôi. Khi đó, tôi cùng cháu gái 7 tuổi đang ở nhà con gái. Họ đã còng tay tôi ra sau lưng và đá tôi ngã xuống sàn nhà. Họ lục soát nhà và lấy rất nhiều tài liệu Pháp Luân Công cùng ảnh chân dung của Sư phụ, khiến cháu gái tôi chết lặng người vì sợ hãi. Khoảng 2 giờ sáng, họ đưa tôi tới trại tạm giam Tuân Nghĩa. Họ cưỡng ép tôi cởi hai lớp áo ngoài và cởi giày, sau đó một cảnh sát nam đã khám người tôi, tịch thu chìa khóa cùng một số tiền của tôi.

Vào ngày thứ 2, khi tôi từ chối học thuộc quy định trại tạm giam, lính canh đã xúi giục tù nhân đánh đập và giật tóc của tôi. Họ ra lệnh cho tôi phải ngủ trên sàn bê tông gần nhà vệ sinh trong hơn một tháng. Tôi bị giam trong một phòng nhỏ chen chúc hơn 10 tù nhân. Khi họ sử dụng nhà vệ sinh vào ban đêm, đôi khi nước tiểu còn văng lên mặt và người của tôi.

Lính canh nhấn mạnh nhiều lần rằng tu luyện Pháp Luân Công là vi phạm pháp luật và bất kỳ ai phạm pháp sẽ bị đưa tới trại lao động. Họ nhiều lần ra lệnh cho tôi ký vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, nhưng tôi từ chối tuân thủ.

Ba năm lao động cưỡng bức

Tôi bị giam giữ trong trại tạm giam hơn một tháng và sau đó bị đưa tới một trại cai nghiện ma túy bỏ hoang. Đó là một căn nhà cũ gần rừng, căn nhà trống rỗng và không có đèn điện. Tôi bị giam giữ ở đó hai tuần và sau đó bị chuyển tới Trại Lao động Trung Bát Tỉnh Quý Châu để thụ án ba năm.

Tại Trại lao động Trung Bát, lính canh nỗ lực tận dụng cuộc hôn nhân của tôi và chồng để cưỡng ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Khi tôi không nhượng bộ, thì quả thực chồng tôi đã ly hôn tôi.

Tiếp tục sách nhiễu

Ngày 9 tháng 6 năm 2004, sau khi tôi được trả tự do, sự sách nhiễu vẫn không ngừng. Cảnh sát thường gõ cửa nhà tôi hoặc gọi điện thoại để “chào hỏi” tôi vào những ngày lễ và những ngày nhạy cảm hàng năm. Sau năm 2013, họ đã tới nhà tôi vài lần và cưỡng chế lấy mẫu máu của tôi.

Tôi đã liên tục bị sách nhiễu sau khi đệ đơn kiện cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân vào năm 2015.

Vào tháng 3 năm 2020, chính quyền phát động chiến dịch “Xóa sổ” ở Quý Dương với nỗ lực buộc tất cả học viên Pháp Luân Công trong danh sách đen của chính phủ từ bỏ đức tin của họ. Cảnh sát thường gõ cửa nhà tôi và yêu cầu tôi ký tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Họ còn thuê bốn người và trả cho mỗi người 80 nhân dân tệ một ngày để giám sát cuộc sống hàng ngày của tôi từ 9 giờ sáng tới 9 giờ đêm. Những người này theo dõi tôi khi tôi đi ra ngoài. Sự giám sát này kéo dài sáu tháng và kết thúc vào tháng 9.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/27/423841.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/21/193238.html

Đăng ngày 03-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share