Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Singapore

[MINH HUỆ 11-09-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) trẻ tuổi, bắt đầu tu luyện vào tháng 3 năm 2020. Bây giờ Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi vẫn cứu tôi, mặc dù đã gần cuối thời kỳ Chính Pháp. Vì vậy, tôi chỉ có thể tu luyện tinh tấn để không phụ công sức của Sư phụ.

Phát chính niệm

Một trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu các học viên làm là phát chính niệm. Vì tôi vừa mới bắt đầu tu luyện, tôi không thể cảm nhận được chính niệm của mình mạnh tới cỡ nào, do đó cảm thấy như mọi thứ đều trống rỗng. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng mình không có bất kỳ năng lực nào, thì làm sao mà suy nghĩ của mình lại có thể có sức mạnh kia chứ? Tuy nhiên, một trải nghiệm đã từng khiến tôi thực sự cảm nhận được năng lượng từ chính niệm của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Nghề nghiệp của tôi là quản lý nhân sự, chịu trách nhiệm giới thiệu người lao động cho một số doanh nghiệp của Singapore, đồng thời giúp người lao động tìm được việc làm. Trong số những người lao động này, có cả những người đến từ Trung Quốc. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu rằng những an bài này đều có mục đích.

Khi tôi bắt đầu tu luyện trong đại dịch Covid-19, tôi đã nghĩ rất nhiều về mục đích của cuộc sống trong thời gian chúng tôi được nghỉ phép. Có phải chúng ta sống chỉ để duy trì sự sống của thân thể con người này hay không? Những lời dạy của Sư phụ đã giúp tôi hiểu được mục đích thực sự của việc tồn tại trên Trái đất này.

Khi đại dịch bớt nghiêm trọng hơn, tôi bắt đầu làm việc trở lại và tôi cũng bắt đầu giảng chân tướng. Tôi đặt các tài liệu giảng chân tướng tại các vị trí bắt mắt trong xe nơi mà khi bước vào xe người ta sẽ có thể nhìn thấy ngay lập tức. Như vậy, tôi không chỉ thuận tiện phát tài liệu cho những người có duyên, mà tôi cũng sẽ thuận tiện đi thẳng vào vấn đề. Con đường của các học viên Đại Pháp là do Sư phụ an bài, do đó những người chúng ta gặp hằng ngày đều có duyên gặp chúng ta.

Một ngày nọ, tôi đưa một người lao động từ Trung Quốc tới một trung tâm kiểm tra thân thể để khám. Trên xe, chúng tôi đã nói chuyện về tình hình công việc hiện tại. Tôi nói: “Bạn đã nghe nói về Pháp Luân Công trước đây chưa?” Cậu ấy nói rằng cậu biết về Pháp Luân Công và lặp lại những lời nói dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phỉ báng Pháp Luân Công.

“Tất cả những tuyên truyền này là để bôi nhọ Pháp Luân Công” – tôi nói – “Pháp Luân Công dạy mọi người trở thành người tốt. Các Đảng viên ĐCSTQ ghen tị vì có quá nhiều người tập Pháp Luân Công. Do đó, họ đã khoanh vùng và bôi nhọ Pháp Luân Công. Vụ “Tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” là một trò lừa bịp của ĐCSTQ. Anh ấy nói: “Ồ, phải vậy không?”

Tôi tiếp tục: “Chẳng phải ĐCSTQ vẫn dựa vào những lời dối trá mà họ đã bịa ra trong suốt những năm qua để duy trì sự quản lý của họ sao? Họ cổ súy cho Chủ nghĩa vô Thần và bác bỏ quan điểm rằng con người ta sẽ nhận quả báo cho những việc làm xấu của mình. Có bao nhiêu người Trung Quốc đang bị tà đảng hãm hại rồi?!”

Cậu ấy trả lời rằng cậu không tin vào việc ai đó sẽ chịu quả báo do làm điều xấu của một người. Khi một người làm việc gì đó xấu, thì quả báo ở đâu? Không lâu sau đó, chúng tôi đến trung tâm kiểm tra sức khỏe. Tôi nói: “Bạn kiểm tra sức khỏe tại đây và đi ra ngoài sau khi kiểm tra xong. Tôi sẽ đợi bạn ở bên ngoài.”

Trên thực tế, tôi đã định tìm một nơi nào đó không quá đông đúc để phát chính niệm nhằm loại bỏ can nhiễu. Sau khi niệm khẩu quyết, tôi tập trung tư tưởng và hình dung phát một từ “Diệt” từ thiên mục. Chữ “Diệt” này phát ra những tia sáng vàng và chúng phóng ra vô số vào bầu trời, vượt qua hệ mặt trời và xuyên qua thiên hà. Các tia sáng này xuyên khắp vũ trụ và tiêu diệt những sinh mệnh tà ác đang cố gắng hủy diệt Đại Pháp. Khoảnh khắc đó giống như một tấm kính cường lực bị đập vỡ. Các ác thần và các linh hồn tà ác bị đập tan thành từng mảnh rơi khắp bầu trời trong vũ trụ và cuối cùng biến mất vô tận. Sau khi phát chính niệm, tôi lặng lẽ nhẩm “Luận ngữ” trong Chuyển Pháp Luân một lần và cầu xin Sư phụ cứu cậu ấy.

Một lúc sau, cậu ấy kiểm tra xong và bước ra. Tôi nói: “Cậu có phải là Đảng viên không?” Cậu ấy đáp rằng không phải. Tôi hỏi: “Trong trường hợp đó, cậu hẳn đã vào Đoàn?” Cậu ấy đáp đúng vậy. Vì vậy, tôi đã nói: “Cậu có nhớ lời thề mà cậu đã cam kết với ĐCSTQ khi gia nhập không?” Cậu ấy đáp: “Tôi nghĩ là điều gì đó về việc cống hiến cuộc đời mình cho ĐCSTQ và đất nước và dành cả đời đấu tranh cho đất nước và cho Đảng, một điều gì đó giống như vậy.” Tôi nói: “Con quỷ ĐCSTQ đến từ địa ngục.”

“Nếu Thần định tính sổ với ĐCSTQ trong tương lai, chẳng phải cậu sẽ xuống địa ngục với ĐCSTQ vì lời thề mà cậu đã cam kết với ĐCSQT sao?” Cậu ấy bị sốc và nói: “Tôi không muốn theo ĐCSTQ xuống địa ngục!” Tôi nói: “Như vậy, cậu nên thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ! Hãy xóa bỏ lời thề mà cậu đã cam kết với ĐCSTQ vào lúc này. Trong tương lai, khi Thần diệt ĐCSTQ, cậu sẽ không có gì liên quan đến nó!” Một cảnh tượng kỳ diệu đáng kinh ngạc đã diễn ra. Cậu ấy liên tục gật đầu và nói với tôi một cách chắc chắn: “Đúng đúng đúng, hãy thoái xuất khỏi tổ chức của ĐCSTQ!” Thái độ của cậu ấy thực sự thay đổi lớn. Chỉ hơn 10 phút trước, cậu ấy vẫn còn đang khen ngợi ĐCSTQ, mà giờ đây cậu ấy không còn muốn liên quan tới ĐCSTQ.

Tôi biết rằng điều này là do Sư phụ đã thức tỉnh lương tâm của cậu ấy. Tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ này của tôi được Sư phụ gia cường, có sức mạnh vô hạn chấn động thiên đàng và rung chuyển Trái đất. Tất cả những xáo trộn và tàn phá bởi tất cả các ác thần và linh hồn tà ác dường như không còn bất kỳ tác dụng nào.

Tôi đã giúp cậu ấy thoái ĐCSTQ, đưa cho cậu ấy tài liệu về Đại Pháp, và đặt một tấm bùa hộ mệnh “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” vào ví của cậu ấy. Trong khi chia tay, tôi nói: “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo để được an toàn và bình yên!” Cầm trên tay tập sách giảng chân tướng, cậu ấy mỉm cười và vẫy tay tạm biệt.

Cơ thể tôi được tịnh hóa

Tu luyện được vài tháng, tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Một đêm nọ, ngay trước khi đi ngủ, tôi đột nhiên có suy nghĩ này: “Là một học viên Đại Pháp, căn cơ của mình có lẽ khá tốt. Sau khi tu luyện được vài tháng, cơ thể mình đã không còn những phản ứng trong khi các học viên Đại Pháp khác đều cần Sư phụ giúp họ điều chỉnh cơ thể, một số sẽ nôn mửa, bị tiêu chảy, cảm thấy khó chịu hoặc yếu ớt, nhưng cơ thể mình không có những phản ứng này. Có lẽ mình không phải là một người bình thường, mình mạnh hơn họ, vì vậy mình không cần Sư phụ giúp mình điều chỉnh thân thể.”

Vào ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy thì thấy rằng phần lưng dưới của mình đau nhức đến mức tôi không thể dậy khỏi giường. Tôi nghĩ rằng tôi bị cảm lạnh nên đã nhờ vợ đốt giác hơi cho mình. Sau khi đốt giác hơi, tôi có thể ra khỏi giường. Tuy nhiên, nếu tôi cử động thì lưng dưới sẽ bị đau. Khi nhìn vào gương, tôi đã bị sốc. Trước đây, khu vực được làm giác hơi sẽ chỉ chuyển sang màu đỏ hoặc tím. Nhưng bây giờ, lưng dưới của tôi có màu đen như than. Tôi nghĩ: “Ồ không, ngày mai mình vẫn cần đến văn phòng Đại Kỷ Nguyên để lấy vài trăm tờ báo. Bây giờ mình nên làm gì?” Ngay sau đó, tôi hiểu rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi đã sai.

Sau đó, tôi đã luyện công. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ ba – Quán Thông Lưỡng Cực Pháp – trong khi tôi đang nhẹ nhàng lướt tay lên xuống, tất cả lông trên cơ thể tôi dựng đứng và khí lạnh bắt đầu phát ra từ cơ thể tôi. Mặc dù bên ngoài trời đang là 30 độ C (86 độ F), tôi cảm thấy mình như một tảng băng. Cơ thể tôi không còn kiểm soát được nữa, nhưng tay tôi vẫn thực hiện các động tác như bình thường. Tôi cảm thấy rằng có một lực vô hình đang nâng đỡ cơ thể mình. Sau khi tôi luyện xong bài công pháp thứ tư, cơ thể tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Đó là một cảm giác rất thoải mái và lưng dưới của tôi cũng không còn đau nữa. Toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng.

Tôi biết rằng đây là Sư phụ đang gánh nghiệp thay tôi và tịnh hóa thân thể tôi. Cảm ơn Sư phụ nhân từ!

Thực hành Chân-Thiện-Nhẫn trong công việc

Do dịch bệnh, chính phủ thông báo rằng tất cả người nước ngoài nhập cảnh vào Singapore sẽ phải được cách ly tại một khách sạn trong 14 ngày. Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc cho nhu cầu hằng ngày của họ sau khi họ nhập cảnh vào Singapore. Một ngày nọ, khi tôi đang chuẩn bị về nhà, sếp của tôi nói: “Anh Manuel (hóa danh), người phải cách ly, không biết cách cài đặt chương trình truy vết. Anh hãy giúp cậu ta thực hiện cài đặt.” Tôi tự nhủ: Minh có thể quay lại sau vì đó là cơ hội để mình giảng chân tướng.

Khi tôi đến khách sạn cách ly, tôi thấy anh Manuel đang có tâm trạng rất tồi tệ. Dường như hôm nay tôi sẽ không thể giảng chân tướng – tốt hơn là tôi sẽ đợi vài ngày. Tôi an ủi cậu ấy và nói: “Đừng căng thẳng, cậu cứ nghỉ ngơi và ở đây trong 14 ngày, sau đó tôi sẽ đến đón cậu. Có người sẽ mang đồ ăn đến cho cậu, và nếu cậu gặp vấn đề gì, cậu có thể gọi cho tôi. Tôi đã giúp cậu ấy hoàn thành việc cài đặt chương trình.

Khi tôi chuẩn bị rời khách sạn, sếp của tôi đã gửi một tin nhắn cho tôi nói rằng người cách ly, cô Rita (hóa danh) cũng không biết cách cài đặt chương trình truy vết và bảo tôi tới một khách sạn cách ly khác để giúp cô ấy cài đăt. Tôi tự hỏi tại sao không ai giúp Rita, vì cô ấy đã ở đây được một tuần. Tôi đoán rằng không ai sẵn sàng đến những nơi cách ly vì họ sợ bị nhiễm vi rút ĐCSTQ. Tôi nghĩ rằng vì mình là một học viên Đại Pháp đang được Sư phụ bảo hộ, nên virus ĐCSTQ thậm chí sẽ không thể đến gần tôi.

Tôi đã giúp Rita cài đặt chương trình trong vài phút. Cô ấy nói: “Nhanh đến vậy sao? Tôi đã cố gắng cài đặt trong vài ngày nhưng chỉ không thể hiểu được làm thế nào để làm được nó. Cảm ơn anh rất nhiều. Sau khi ở đây lâu như vậy, không ai buồn kiểm tra tôi. Anh là người duy nhất đến để giúp tôi giải quyết vấn đề.” Tôi cười và nói: “Đừng lo lắng. Lần sau, nếu chị gặp vấn đề gì, chị cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp chị.” Cô ấy rất vui. Tôi đã đưa cho cô ấy một tập tài liệu Đại Pháp và nói: “Hãy xem cái này khi chị có thời gian. Có nhiều thứ mà chị sẽ không thấy được ở Trung Quốc.”

Ngày hôm sau, tôi đưa Rita đi làm xét nghiệm SWAB. Dọc đường, tôi nói với cô ấy chân tướng về Pháp Luân Công. Vì cô ấy rất tốt bụng, chúng tôi đã nói chuyện rất tốt. Cô ấy cảm thông với Pháp Luân Công, nhưng cô ấy cảm thấy bất lực. Tôi nghĩ, vì cô ấy đã chấp nhận tài liệu, cô ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp. Tôi thuyết phục cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và cô ấy đã gật đầu đồng ý.

Cô ấy yêu cầu tôi đi cùng cô ấy về khách sạn của cô ấy. Cô ấy không thể hiểu được hiển thị trong điện thoại cầm tay của cô, thứ mà cho cô biết số tiền còn lại trong điện thoại di động của cô ấy. Vì các hiển thị đều bằng tiếng Anh, tôi nói rằng tôi sẽ giúp cô ấy cài đặt. Trên thực tế, trong các tình huống thông thường, nạp tiền cho một điện thoại di động chỉ mất vài phút. Tuy nhiên, lần này, tôi phải mất một giờ.

Trên đường về nhà, nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi. Sự từ bi vô hạn của Sư phụ, uy đức và năng lực vô biên đã cứu vô số sinh mệnh. Ngài đã cho mọi người một cơ hội để hiểu được chân tướng. Các học viên Đại Pháp tại Trung Quốc đang dùng chính tính mạng của mình để hoàn thành sứ mệnh của họ, giành lấy mọi người từ bàn tay của tà ác.

Tôi đã nhắc nhở bản thân phải tinh tấn hơn trong tu luyện, thực hành tu luyện trong thực tiễn nhiều hơn, và cố gắng bắt kịp các học viên Đại Pháp khác trên con đường tu luyện của tôi. Hãy để chúng ta cùng nhau bước tới giai đoạn tiếp theo của Chính Pháp dưới sự bảo hộ và chỉ dẫn của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/11/411325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/24/188966.html

Đăng ngày 28-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share