Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-09-2020] Nhìn lại hai thập kỷ tu luyện của mình, tôi cảm thấy mình chỉ vừa mới bắt đầu hiểu được tu luyện là như thế nào.

Mặc dù đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 10 năm, tôi vẫn trong trạng thái tu luyện lúc có lúc không. Tôi cư xử như một người bình thường trong một thời gian dài. Vào năm 2014, một học viên đã nhận ra tầm quan trọng của việc thanh lý các không gian khác trong khu vực địa phương của chúng tôi. Các học viên có thể phát chính niệm được đề nghị phát chính niệm gần các văn phòng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã tham gia. Kể từ đó, trạng thái tu luyện của tôi dần dần được cải thiện. Sau đó tôi bắt đầu trợ giúp liên lạc với các luật sư để giải cứu các đồng tu bị giam cầm. Tôi phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm nhiều lần với các học viên có nghiệp bệnh. Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một số kinh nghiệm tu luyện của tôi.

Chấp trước của tôi được phơi bày

Tôi dường như có nhiều vấn đề phức tạp trong cuộc sống hằng ngày của mình. Có nhiều lý do khiến tôi nhìn nhận các vấn đề này một cách tiêu cực và không coi trọng 100% các yêu cầu của Pháp. Tôi nhận ra rằng những “lý do” này chính xác là những chấp trước mà tôi cần phải buông bỏ. Con đường ở ngay đó và Sư phụ đã an bài mọi thứ. Tôi có chịu nhấc đôi chân nặng trĩu của mình lên hay không là do tôi lựa chọn.

Khi tôi bắt đầu cùng những người khác phát chính niệm, thời gian phát chính niệm và công việc của tôi luôn mâu thuẫn. Tôi có nên đi khi đến ngày đó hay không? Khi tôi quyết định buông bỏ công việc người thường của mình và đi phát chính niệm, tôi đã quyết định điều tôi ưu tiên là gì. Mọi việc hóa ra khá ổn bởi vì nơi làm việc của tôi đã thông báo ngày hôm đó là ngày nghỉ. Sau khi trải qua sự việc này nhiều lần, tôi không thể không cảm thấy rằng: “tướng tự tâm sinh.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên – Giảng Pháp tại các nơi X)

Một học viên ở quận lân cận đã đi phương tiện công cộng để tới đó phát chính niệm, ngay cả khi không có ai tới, dù trời mưa hay nắng. Người học viên này sẽ đứng cầm ô trong khi phát chính niệm. Sau đó, anh ấy nói với mọi người rằng anh ấy rất ngạc nhiên về mức độ đề cao của mình trong tu luyện. Đúng như lời Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ Nhất–Chuyển Pháp Luân)

Mọi thứ diễn ra trong cuộc sống hằng ngày đều liên quan đến tu luyện của chúng ta. Điều quan trọng là xem chúng ta có nhớ rằng chúng ta là học viên hay không.

Khi tôi làm bài kiểm tra lấy bằng lái xe, có bốn mục và tôi đã đạt điểm tuyệt đối ở ba trong số bốn mục đó. Điểm số của tôi là cao nhất. Tôi có nhiều chấp trước con người, và trong khi làm bài kiểm tra, các chấp trước của tôi đã nổi lên mạnh mẽ. Tôi cảm thấy bồn chồn và nhịp tim của tôi không ngừng tăng lên. Bài kiểm tra thứ hai được lên lịch vào buổi trưa. Không có nhiều người thành công trong bài kiểm tra buổi sáng và không khí đầy sự lo lắng. Trong khi ở phòng chờ, mọi suy nghĩ của tôi rối tung, nhưng khi đã gần 11 giờ trưa, tôi đột nhiên nhớ rằng mình là một người tu luyện. Tôi là một đệ tử Đại Pháp!

Trung tâm khảo thí gần với một tòa nhà chính phủ của ĐCSTQ. Đó là một cơ hội tuyệt vời để phát chính niệm ở cự ly gần. Tôi ngồi xuống và nhịp tim của tôi trở lại bình thường. Vào lúc đó, tỷ lệ đỗ được công bố và tôi đã có thể vượt qua vòng thứ hai.

Các yêu cầu của tu luyện Chính Pháp đang thay đổi nhanh chóng. Thông qua quá trình trợ Sư chính Pháp, vai trò của ô tô ngày càng trở nên quan trọng hơn. Hai học viên địa phương đã bị cảnh sát bắt cóc khi đang giảng chân tướng. Các điều phối viên quyết định thuê luật sư để bào chữa cho họ. Tôi nói rằng tôi có ô tô và sẵn sàng lái xe. Vào thời điểm đó, rất ít học viên có ô tô. Đây là cách mà tôi đã tham gia vào việc thuê và đưa đón luật sư.

Có những vấn đề an toàn cho cả các học viên và phương tiện của những người tham gia vào hạng mục. Nó đòi hỏi rất nhiều chính niệm. Xung đột đã nảy sinh do những chấp trước mà tôi vẫn chưa buông bỏ. Tôi chỉ giữ vững một niệm: Mình sẽ làm những gì cần phải làm.

Các luật sư cần đến tòa án. Một trong số các luật sư được một học viên ở vùng khác đưa đón và do thời gian hạn chế nên tôi lái chiếc xe còn lại. Tôi đỗ xe ở một nơi mà tôi tin là an toàn. Khi tôi nhìn thấy người học viên và vị luật sư kia ra khỏi xe của họ, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi chỉ lo cho sự an toàn của bản thân. Họ có an toàn không? Tôi chỉ nghĩ đến mình và tôi thấy mình thật ích kỷ.

Tôi có nhiều lý do để sợ hãi nhưng làm sao tôi có thể đặt những điều cần thiết trong Chính Pháp xuống thứ hai? Tôi phải loại bỏ tâm sợ hãi và ích kỷ này. Sư phụ đã giảng:

“không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)

Pháp đã thức tỉnh tôi một lần nữa.

Những chấp trước mà tôi không tu khứ được đã bị phơi bày và tâm vị kỷ của tôi đã rất rõ ràng. Tôi có tất cả “lý do” để né tránh vấn đề hoặc trốn tránh nó. Tuy nhiên, đây chính xác là những gì mà tôi cần phải vượt qua và những chấp trước mà tôi cần phải loại bỏ.

Đề cao và hoàn thành trách nhiệm của mình

Khi một trong những học viên lớn tuổi bị bắt cóc, chúng tôi cần phối hợp với con gái của ông ấy để giải cứu cho ông. Cô con gái không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô là một giáo viên vốn rất thông minh và hoạt ngôn. Khi cha cô bị bắt, cô rất lo lắng và tức giận. Cô đã đả kích các học viên. Chúng tôi cần phối hợp với cô để thuê một luật sư, vì vậy việc trao đổi với cô ấy là rất quan trọng.

Mọi người cảm thấy khó nói chuyện với cô ấy khi chúng tôi thảo luận về những gì chúng tôi cần làm. Ai sẽ là người nói chuyện với cô ấy? Trạng thái tu luyện của tôi không vững chắc và tôi không giỏi nói. Tôi cảm thấy mình không thể làm việc này. Sau đó, tôi nhớ ra một bài viết mà tôi đã đọc. Một học viên có một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Anh ấy làm các tài liệu giảng chân tướng cùng các bản tin hàng tuần. Anh ấy không chỉ in tài liệu và còn đi phát chúng. Đôi khi, anh không thể cung cấp tài liệu kịp thời. Anh đã có mâu thuẫn với các học viên khác và khổ nạn đã diễn ra trong một thời gian dài.

Sau đó, anh ấy mơ thấy rằng mọi thứ mà anh đang làm là những gì anh đã hứa với Sư phụ trước khi hạ xuống thế gian. Anh quá bận và mệt mỏi thế nhưng các học viên khác cũng không giúp đỡ! Từ giấc mơ của mình, anh nhận ra rằng đó thực sự là vì công việc này thuộc về anh chứ không phải của ai khác. Tâm anh lập tức bình tĩnh trở lại. Vì vậy tôi tự nhủ, tại sao các học viên khác đều im lặng? Đó có thể là điều mà tôi đã phát thệ sẽ làm không? Tôi tự hỏi mình nhiều lần, có gì khó khăn đến vậy khi Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi? Tôi nói: “Tôi sẽ đi. Xin hãy phát chính niệm giúp tôi.”

Khi tôi tới nhà của cô con gái, cô ấy đã tức giận và phàn nàn. Tôi giữ bình tĩnh. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân không được động tâm trước tâm thái của cô ấy và chỉ bình tĩnh lắng nghe và cố gắng hiểu những băn khoăn của cô ấy. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và mỗi câu tôi nói đều điểm trúng vấn đề. Tôi đã đột phá qua được sự tức giận và thất vọng của cô ấy khi tôi giải thích với cô về thiện tâm mà các học viên khác đã thể hiện khi giúp đỡ gia đình cô. Những hiểu lầm đã được hóa giải và cô ấy đồng ý phối hợp với chúng tôi để thuê luật sư. Người học viên này đã được thả sau khi vụ việc của ông được đưa ra xét xử.

Trải nghiệm này thực sự đã giúp tôi đề cao. Đối diện với những thử thách, tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, và rằng tôi phải sử dụng các Pháp lý chính diện để nhìn nhận vấn đề. Nếu Pháp nói rằng điều gì đó có thể làm được, vậy thì các đệ tử Đại Pháp nhất định có thể thành công. Tôi cần buông bỏ những phàn nàn và học cách khoan dung. Các học viên khác có thể không phải là thoái thác trách nhiệm vì nó không phải thệ ước của họ. Những người làm việc trên sân khấu và những người làm việc ở hậu trường tạo nên một chỉnh thể và họ bổ sung cho nhau. Tất cả là quá trình tu luyện và quá trình hòa hợp và phối hợp. Nên phối hợp nhiều hơn và bớt nhìn ngó hơn.

Chính niệm tạo nên sự khác biệt

Khi một trong các học viên địa phương bị giam cầm, các cai ngục sẽ không cho phép gia đình đến thăm với lý do các thành viên trong gia đình cũng là học viên. Sau khi chia sẻ thể ngộ, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi cần phối hợp và thay đổi tình trạng này. Chúng tôi phát chính niệm để thanh lý không gian khác đằng sau nhà tù cũng như các nhân tố can nhiễu khác.

Một học viên khác và tôi đã đi cùng người thân tới nhà tù để giảng chân tướng. Vào thời điểm đó, “Hội nghị Bắc Đới Hà” đang diễn ra nên ĐCSTQ điên cuồng kiểm tra an ninh. Tôi không biết nhiều về các trạm kiểm soát an ninh nên tôi lo lắng.

Tôi biết rằng chúng tôi không làm gì sai; chúng tôi phải tới nhà tù để tạo ra một môi trường tốt cho học viên đó. Khi chúng tôi tới nơi, tôi không còn sợ nữa. Kiểm tra an ninh là việc của người thường. Nó không liên quan gì đến các đệ tử Đại Pháp. Việc kiểm tra an ninh là đối phó với kẻ xấu và để đảm bảo an toàn cho những người đứng đầu ĐCSTQ. Các học viên là những người tốt. Vậy tôi lo lắng điều gì?

Trạm kiểm soát được dựng lên gần một quầy thu phí. Mọi phương tiện đều bị kiểm tra và các tài xế đều bị thẩm vấn. Từng đoàn xe xếp hàng dài đợi kiểm tra. Khi chúng tôi đến gần trạm kiểm soát, trong tâm tôi nói với lính gác: “Các bạn đến vì Pháp. Các bạn đến để ủng hộ Đại Pháp, không phải để làm tổn hại Đại Pháp. Bất chấp công việc của mình, bạn nên lựa chọn bảo vệ các đệ tử Đại Pháp.”

Chiếc xe trước mặt chúng tôi đã được kiểm tra giấy tờ tùy thân, giấy phép và hành khách bị tra xét. Đúng lúc đó, một phụ nữ bước ra khỏi xe và bắt đầu hét lớn: “Chuyện gì vậy? Tại sao các anh lại kiểm tra chúng tôi? Chúng tôi đã đợi rất lâu! Chúng tôi có việc khẩn cấp có xu hướng…”

Một người đàn ông có vẻ là người phụ trách tiến đến xe của chúng tôi. Anh ta nói gì đó với những người ở trạm kiểm soát. Chiếc xe tải phía trước chúng tôi cuối cùng cũng được phép đi qua và khi đến lượt xe của chúng tôi, một người lính nói với chúng tôi: “Chúng tôi không kiểm tra nữa. Đi nhanh lên và chú ý an toàn.” Một người lính khác ra hiệu cho chúng tôi đi qua. Người học viên lái xe nói: “Ồ, họ không kiểm tra nữa và họ còn lịch sự về việc đó.” Tôi nói: “Đi thôi. Chúng ta đã làm điều đúng đắn.”

Với sự phối hợp của mọi người, chúng tôi đã có thể thay đổi suy nghĩ của các nhân viên nhà tù và họ đồng ý cho phép người học viên bị giam giữ được thăm viếng. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với người đứng đầu và không khí khá tốt.

Trong một thời gian dài, đồn cảnh sát địa phương chúng tôi đã làm mọi cách để theo dõi chúng tôi. Họ cố gắng truy tìm các điểm in ấn tài liệu giảng chân tướng và thậm chí nhiều lần đến bắt cóc và đột kích nhà của các học viên. Sự khủng bố bao trùm chúng tôi và một vài nhóm học Pháp thậm chí đã ngừng hoạt động. Nhiều học viên bắt đầu giấu cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sau một số cuộc thảo luận, chúng tôi đã phối hợp nhiều lần để phát chính niệm và nhất trí rằng chúng tôi sẽ giải cứu các học viên bị bắt.

Chúng tôi cần đọc Pháp để chỉ dẫn cho tu luyện của mình và chúng tôi cần sử dụng máy in và vật tư in ấn để sản xuất tài liệu cứu người. Các nguồn tài nguyên của Đại Pháp bảo vệ người tu luyện và đóng vai trò thanh trừ tà ác, nhưng chúng đã bị vô hiệu hóa bởi tâm sợ hãi và các chấp trước khác của chúng tôi.

Chúng tôi cần loại bỏ hoàn toàn mọi điều tiêu cực trong suy nghĩ của mình. Khi các đồng tu bị bắt cóc, có nghĩa là nếu chúng ta ra ngoài giảng chân tướng, chúng ta cũng sẽ bị bắt không? Nhà của một số học viên đã bị đột kích. Điều đó có nghĩa là nhà của chúng tôi cũng sẽ bị đột kích không? Loại logic đó là gì vậy? Đây là vấn đề về thể ngộ của chúng tôi. Trước tiên, chúng tôi nên phủ nhận cuộc bức hại này, và không thừa nhận nó bởi vì nó thực sự không có quan hệ gì với chúng tôi. Từ phương diện của Pháp, chẳng phải cuộc bức hại này và nghiệp bệnh đều là giả tướng sao? Nếu không, chúng tôi đang thừa nhận và chấp nhận cuộc bức hại này.

Một học viên trở về nhà sau khi học Pháp nhóm. Khi anh ấy mở cửa tòa nhà anh thấy một thanh niên hốt hoảng chạy ra và lao vào một chiếc ô tô đang đậu bên ngoài. Các học viên khác cảnh báo anh ấy: “Nhà của bạn đang bị giám sát. Hãy cẩn thận.” Anh ấy trả lời: “Họ theo dõi tôi thì có quan trọng gì đâu.” Sau vài ngày, chiếc xe ở tầng dưới đã biến mất và sau đó họ nghe tin từ nguồn tin nội bộ rằng cảnh sát không còn theo dõi anh ấy nữa.

Mọi thay đổi trong môi trường bên ngoài đều là khảo nghiệm để xem liệu các chấp trước của chúng ta có xuất hiện không và liệu chúng ta có dính mắc tâm ích kỷ và tự ngã hay không. Cùng với những suy nghĩ tiêu cực khác hạn chế suy nghĩ của chúng ta, chúng ta có thể bị mắc kẹt trong những xung đột và khổ nạn.

Trong ấn bản thứ 754 của Tuần báo Minh Huệ, có một bài viết với tựa đề Cảnh tượng nhìn thấy qua Thiên mục: chặng cuối của cuộc hành trình. Bài viết này có tác động mạnh đến tôi. Tôi trích dẫn một đoạn ở đây để chia sẻ cùng các bạn: “Chúng ta cần phối hợp cho tốt mà không mang theo bất cứ quan niệm hay chấp trước người thường nào, để [có thể] bước [thật tốt] trên chặng đường cuối của cuộc hành trình. Chỉ khi mỗi người tu luyện đều có thể thuần tịnh và bền bỉ như kim cương, thì mới có thể đạt tới điểm này.”

Thể ngộ của tôi là, khi chúng ta rơi vào bất kỳ tình huống nào, miễn là phù hợp với Pháp và miễn đó là điều Sư phụ muốn, chúng ta cần làm những gì chúng ta nên làm. Chúng ta nên gạt bỏ cảm xúc, quan niệm sai lệch, và suy nghĩ tiêu cực sang một bên. Khi đó các học viên xung quanh chúng ta sẽ cố gắng hòa hợp như một chỉnh thể. Chỉ khi chúng ta tu khứ những thứ con người này, chúng ta mới có thể vượt qua những khác biệt của chúng ta. Thậm chí các học viên khác có chấp trước, dưới ảnh hưởng của chính niệm của chúng ta, họ sẽ quay trở lại con đường đúng đắn, và trở nên tinh tấn trong tu luyện. Đây là triển hiện của Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Bài giảng thứ Ba – Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy điều quan trọng nhất là: Chúng ta nên phối hợp cùng nhau với thái độ tích cực và hòa hợp như một chỉnh thể. Miễn là nó phù hợp với Pháp và đó là điều mà Sư phụ muốn, chúng ta nên làm điều đó. Đây là cách chúng ta tu luyện bản thân và ngộ ra các Pháp lý. Tôi cảm thấy đây là một phần trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta. Trong khi chúng ta thực hiện các công việc cụ thể, chúng ta cần chiểu theo các Pháp lý và nhìn mọi thứ từ góc độ của tu luyện và luôn nhớ hướng nội.

Nếu chia sẻ của tôi có điều gì còn chưa phù hợp với Pháp, xin vui lòng chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/5/410157.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/24/188973.html

Đăng ngày 26-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share