Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-09-2020] Khi lần đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã có một giấc mơ vào tối hôm đó. Trong mơ, một người đàn ông phương Tây trong bộ y phục thời Trung cổ đứng trước mặt tôi. Cả hai chúng tôi đều không cất lời. Tôi biết ông ấy muốn tôi đi cùng. Tôi nói với ông ta rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và nói ông ấy hãy rời đi nhưng ông ấy vẫn ở đó. Tôi nghĩ đến chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí trong cuốn Chuyển Pháp Luân và xin Sư phụ khiến người đàn ông này đi. Khi hình ảnh của Sư phụ trở nên rõ ràng hơn trong tâm tôi thì người đàn ông đó đã biến mắt.

Trong một giấc mơ khác, tôi đang đi bộ dưới núi. Có một dòng suối trong như pha lê chảy bên cạnh tôi. Những bông hoa màu hồng xinh đẹp bao phủ trên những tán cây rợp bóng ở hai bên đường. Sau đó, tôi bay đến những bông hoa trên cây. Đó là một trải nghiệm kinh ngạc.

Những trải nghiệm của tôi khi luyện công

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Trong khi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi nhìn thấy những bông hoa bay lơ lửng ở điểm luyện công của chúng tôi vào tháng tư năm ấy. Nó xuất hiện trong vài phút, cơ thể tôi tràn ngập sự ấm áp. Lúc đó bình minh chưa lên nhưng tôi có thể cảm nhận được thân thể mình như được đắm mình trong ánh nắng.

Tôi đã nói với chị gái mình về trải nghiệm này. Chị nói:“ Ồ! Đó là Pháp Luân, Sư phụ đang khích lệ em luyện công ngoài trời đó”.

Một lần khi tôi đang ngủ, tôi cảm thấy một làn gió nhẹ ở bên mắt trái. Mở mắt ra nhìn, tôi thấy một Pháp Luân đang nhẹ nhàng xoay gần khuôn mặt. Một Pháp Luân khác đang xoay gần đầu gối tôi. Tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi luyện công ngoài sân, thiên mục của tôi được khai mở và tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư Phụ Lý đang ngồi đả tọa trên không trung. Bầu trời phía trên là màu đỏ. Nó giống như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Vượt quan nghiệp bệnh bằng chính niệm

Một học viên mà tôi biết đã bị bắt giam vào tháng 7 năm 2004. Dưới sự bức hại cả về thể chất lẫn tinh thần, học viên này đã nói ra tên tôi và nói rằng cô ấy đã lấy các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp từ tôi. Sau khi cô ấy tỉnh lại và nhận ra những việc mình đã làm, cô ấy đã gửi tin nhắn cho tôi và nói rằng tôi cần cẩn thận hơn. Cô ấy tiếp tục phát chính niệm cho tôi.

Vào một tối vài ngày sau đó, tôi cảm thấy không khoẻ. Một lực trong ngực khiến tôi thấy khó thở. Đó là một tối nóng bức và ẩm thấp và tôi chìm sâu vào giấc ngủ ban đêm. Ngay khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy vô số con rắn lớn đang vây quanh tôi. Lúc đầu trông chúng hơi đáng sợ. Tôi đứng thẳng người và phát chính niệm. Một điều kỳ diệu rằng tôi đột nhiên trở nên cao lớn và không sợ nữa. Tôi gọi thầm: “Sư phụ, xin hãy giúp con!” và nhẩm từ “diệt”.

Những con rắn cuộn vào với nhau và tạo thành một mạng lưới mạnh mẽ. Tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm. Những chuyển động của con rắn này thay đổi từ mạnh mẽ đến yếu ớt và cuối cùng bất động. Các đường viền trên cơ thể của chúng mờ dần và thậm chí là biến mất. Mất khoảng nửa tiếng để tôi có thể loại bỏ chúng hoàn toàn. Trong khi phát chính niệm, một lực cường đại phát ra từ thân thể và tay tôi. Tất cả những trạng thái không thoải mái vào tối hôm đó đã biến mất cùng những con rắn này.

Sau khi học viên bị bắt giam đã được thả vào tháng 8 và cô ấy nói rằng tôi nên giữ an toàn. Người cảnh sát ở trại tạm giam nói rằng họ không thể tìm ra tôi sau khi tra xét toàn bộ thành phố. Với sự gia trì của Sư phụ và chính niệm, lạn quỷ đã bị tiêu hủy trước khi họ có thể gây ra bất kỳ thiệt hại nào.

Vào tháng 7 năm 2007, tôi đau đớn khắp người. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng đó chính là thế lực hắc ám đang cố gắng hủy hại tôi. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ hắc thủ lạn quỷ đằng sau Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) và xin Sư phụ giúp đỡ. Một lượng lớn lạn quỷ đã xuất hiện trước mặt tôi. Nó dài ra rồi biến thành một cục lớn với nhiều cánh tay cử động. Nhìn nó khá dị dạng. Sau khi phát chính niệm trong nửa giờ đồng hồ, lạn quỷ đã biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và bình hòa.

Sản xuất Tuần báo Minh Huệ

Sư phụ đã khích lệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền vẻ đẹp của Đại Pháp. Năm 2006, tôi mua một chiếc máy tính và máy in để sản xuất tài liệu.

Một lần, một cặp học viên và tôi không thể bắt tay vào làm tuần báo Minh Huệ trong vài tuần. Vì vậy, tôi tự hỏi rằng làm thế nào mình có thể tự tải tập tài liệu. Sau đó, tôi chỉ biết cách sao chép chúng. Tôi đã một lần nhìn thấy đồng tu khác tải các file từ Intertnet, nhưng không thể nhớ được các bước làm. Sau đó, một ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi, và tôi quyết định thử xem sao. Tôi đã có thể tải trơn chu năm chủ đề của tuần báo Minh Huệ. Sau đó, tôi tự hỏi rằng làm thế nào để in chúng ra. Tôi kích chuột ngẫu nhiên vào một biểu tượng trên màn hình. Đó là cách hướng dẫn in một tờ tài liệu nhỏ. Mắt tôi đẫm lệ! Tôi cúi đầu trước màn hình để bày tỏ lòng cảm ân trước sự gia trì của Sư phụ và sự chu đáo của các đồng tu làm việc cho trang web Minh Huệ.

Một tuần sau đó, tôi lại tải nhiều tài liệu hơn từ website Minh Huệ. Lần này, tôi làm kém thành thạo hơn. Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ là người đã hướng dẫn tôi làm lần đầu tiên. Lần thứ hai là tôi đang thật sự thực hiện.

Gia đình tôi thực hành Chân-Thiện-Nhẫn

Tôi lái xe ga từ chỗ làm về nhà vào tháng 8 năm 2013. Trời lúc đó tối om và tôi đi khá nhanh. Trên đường về, tôi nghe thấy một âm thanh lớn. Cái giỏ trước xe ga của tôi bay lên. Tôi ngã xuống đất và nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi nhận ra rằng mình đã va phải một chiếc xe ba bánh trước mặt. Một người đàn ông nhảy xuống và bế con anh ấy lên.

“Tôi xin lỗi! Rất xin lỗi”. Tôi xin lỗi khi đứng dậy khỏi mặt đất và khẽ nhẩm niệm Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Đứa trẻ đó đã không bị thương. Tuy nhiên, người đàn ông phàn nàn về chân của anh ấy. Tôi đề nghị đưa anh ấy đến bệnh viện. Anh ấy đáp: “Đừng rời đi. Tôi phải đưa con tôi về nhà trước đã. Sau đó, chị hãy đưa tôi đến bệnh viện”. Tôi nói với anh ấy rằng mình sẽ đợi.

Người đàn ông này sống ngay bên đường. Phải mất một lúc lâu sau anh ấy mới trở lại. Vì vậy, tôi đã đi tìm anh ấy. Anh ấy nhìn thấy xe ga của tôi và đề nghị chúng tôi cùng đi chung. Tôi nói với anh ấy rằng mình chỉ mới học đi xe ga và không tự tin chở anh ấy. Anh ấy nói: “Tôi sẽ lái xe, còn chị ngồi sau”.

Chúng tôi trò chuyện trên đường đến bệnh viện. Tôi hỏi thăm con của anh ấy. Anh nói: “Chị là một người thật thà. Tôi cứ nghĩ chị sẽ bỏ đi khi tôi đưa con mình về nhà. Tôi không thể tin được rằng khi tôi nhìn thấy chị vẫn ở đó và thậm chí còn tìm tôi. Tại sao chị không bỏ chạy?” Tôi đáp: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi dạy rằng chúng tôi cần làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn ở mọi lúc mọi nơi. Hôm nay, tôi đã đâm vào anh, nếu tôi không đưa anh đến bệnh viện, làm sao tôi có thể yên tâm được?”

Tôi đã giải đáp các thắc mắc của anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và nói thêm rằng: “Trông anh có vẻ là người tốt. Ngày nay có rất nhiều người thoát xuất khỏi Trung Cộng và các tổ chức liên đới của nó để tránh khỏi tai họa. Anh có muốn tôi thoái giúp anh không?” Anh ấy lập tức nói rằng sẽ dùng tên thật của mình để thoái.

Tại bệnh viên, bác sĩ đề nghị chụp MRI (chụp cộng hưởng từ). Xét nghiệm này đắt đỏ và người đàn ông này nói với tôi rằng: “Chi phí quá đắt, tôi không nghĩ mình bị thương nặng, tôi không cần chụp MRI”. Tôi cảm thấy chụp MRI an toàn hơn nên tôi đề nghị anh ấy làm vậy. Gia đình tôi mang tiền đến bệnh viện cho tôi. Kiểm tra cho kết quả rằng anh ấy không bị thương. Chúng tôi đưa anh ấy ra ngoài ăn tối rồi chở anh ấy về nhà. Anh ấy còn gọi tôi là “người tốt”.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến thăm anh ấy và mang quà đến cho con anh. Gia đình anh ấy nói:“ Các chị đúng là người tốt. Chúng tôi chưa từng gặp người nào tốt như chị”.

Làm theo các đệ tử Đại Pháp

Những thành viên khác trong gia đình tôi cũng đề cao Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ví dụ, chúng tôi sở hữu một tiệm thuốc nhỏ. Một ngày nọ, vài chục bao hàng rơi khỏi xe tải giao hàng khi nó đi ngang qua cửa hàng của chúng tôi. Những người qua đường thấy điều này và nhanh chóng lấy chúng đi.

Người chủ và tài xế xe tải không biết phải làm gì. Họ nhờ chồng tôi giúp đỡ, đề nghị mua lại số hàng đã mất với gia 50 tệ một túi. Chồng tôi đi khắp phố để thuyết phục những người đã lấy đi gói hàng trả lại cho họ. Tất cả các túi đồ đã được trả lại cho chủ sở hữu. Khi người chủ đưa tiền cho chồng tôi để trả ơn, chồng tôi đã lịch sự từ chối không nhận.

Một ví dụ khác là khi biên lai giao dịch ngân hàng của con gái tôi có thêm 4.000 nhân dân tệ trong tài khoản của cháu. Nhân viên giao dịch ngân hàng đã nhập lỗi. Con gái tôi ngay lập tức đề nghị giao dịch viên sửa lại.

Con trai tôi cũng là một người tốt. Cháu từ chối làm giả bằng chứng chống lại đồng nghiệp của mình khi những người khác gây áp lực buộc cháu phải làm như vậy. Hơn nữa, cháu mua một lượng lớn vật tư cho công ty của mình và chưa bao giờ nhận hoa hồng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/13/409531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/16/188813.html

Đăng ngày 18-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share