Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-07-2020] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm qua. Cho dù tôi đang ở đâu, hoàn cảnh có bị sách nhiễu như thế nào thì tôi vẫn luôn nhớ lời chỉ dạy của Sư phụ: “làm người tốt và làm người tốt hơn nữa” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Khi trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện, tâm và thân của tôi đã thay đổi rất nhiều. Từ chỗ bị đủ loại bệnh tật hành hạ đến trạng thái vô bệnh, từ chỗ tranh cãi từng li từng tí tới chỗ luôn nghĩ tới lợi ích của người khác, từ một kẻ yếu đuối, mê mờ thành một đệ tử Đại Pháp tinh tấn, sinh mệnh của tôi đã được tịnh hóa và tái sinh trong Đại Pháp. Tôi đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bệnh tim bẩm sinh, huyết áp cao, viêm đường tiêu hóa mãn tính, viêm phế quản mãn tính, viêm họng mãn tính, chóng mặt và nhiều chứng bệnh khác. Tôi không tin khí công bởi ảnh hưởng của một nền giáo dục vô thần. Khi chồng tôi phải nhập viện vì ung thư gan vào năm 1998, một bệnh nhân cùng phòng đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho anh. Tôi đã quyết định kiểm tra trước và đã tham gia một nhóm tu luyện ở gần nhà.

Hơn cả mong đợi, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất chỉ sau chưa đầy một tháng tu luyện. Tuyệt vời hơn nữa là, tôi bắt đầu sản sinh kháng thể viêm gan B. Mẹ con tôi đã được tiêm vắc-xin viêm gan B. Con tôi nhanh chóng sản sinh ra kháng thể viêm gan B, nhưng tôi thì không. Bác sỹ cho biết đó là bởi vì tôi là người trưởng thành, sức khỏe lại kém, nên khó mà sản sinh kháng thể viêm gan B trong người.

Sau khi trải nghiệm những gì đã xảy ra, tôi phải suy ngẫm lại quan điểm của mình về thế giới này. Thuyết vô thần vốn đã kìm hãm tôi trong nhiều thập kỷ qua đã không còn bám lấy tôi. Tôi khởi hành trên một hành trình quay trở về với bản nguyên của sinh mệnh.

Tự học và trở thành một nhân viên bán hàng ưu tú

Tôi là giám đốc điều hành kinh doanh của một công ty tài chính lớn trong nước. Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, ban quản lý của công ty đã chịu áp lực của chính phủ, vì vậy tôi đã bị loại khỏi vị trí quản lý và được chỉ định làm việc ở vị trí bán hàng.

Sự hỗn loạn của ngành tài chính Trung Quốc thì ai cũng biết. Doanh số tài chính đặc biệt rủi ro vì chu kỳ dài và không chắc chắn. Họ có yêu cầu cao về phẩm chất nghề nghiệp như kỹ năng bán hàng, độ bén nhạy trong nghề nghiệp, khả năng nghiên cứu và phán đoán thị trường. Thế nhưng, tôi không thạo những kỹ năng đó và phải bắt đầu từ con số 0.

Ban đầu, tôi lúng túng không biết phải làm sao, bởi tôi không có kinh nghiệm bán hàng, không giỏi xã giao và hay bối rối trước khách hàng. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi đã nhận được một số hợp đồng bán hàng mỗi ngày. Các đồng nghiệp hỏi tôi làm thế nào có thể bán hàng dễ dàng như vậy được. Tôi bảo họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chiểu theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và năng lượng tích cực của tôi có thể tác động tới khách hàng. Một số khách hàng nói với tôi rằng họ cảm thấy an toàn khi mua sản phẩm qua tôi.

Tôi là nhân viên duy nhất không có bằng cấp bán hàng chuyên nghiệp, vì vậy tôi đã tự học trong quá trình nói chuyện với khách hàng, tra cứu thông tin trên mạng, và tham gia các khóa đào tạo về kinh doanh. Khả năng giao tiếp của tôi với khách hàng dần trở lên trôi chảy hơn. Thỉnh thoảng, tôi ký được hợp đồng chỉ sau vài câu nói. Khách hàng rất tin tưởng tôi. Họ thường giới thiệu tôi với bạn bè của họ, vì vậy họ sẽ làm việc với tôi. Chỉ trong vòng ba tháng, tôi trở thành nhân viên bán hàng đứng đầu trong công ty. Tại cuộc họp của công ty, CEO của công ty đã khuyên mọi người học tập tôi.

Hướng tiếp cận mới trong thế giới bại hoại

Có câu nói trong giới bán hàng kiểu như: “Khách hàng là thượng đế… là người cho ta cơm ăn áo mặc”. Ai giành được khách hàng thì sẽ giành được thị trường. Vì vậy, một số công ty treo thưởng cho những nhân viên bán hàng giỏi để mở ra thị trường và phổ biến nhận thức về sản phẩm.

Tôi được tuyên dương là một hình mẫu kinh doanh trong mười năm liên tiếp, lọt vào top 100 nhân viên bán hàng hàng đầu quốc gia, và giành được nhiều giải thưởng từ các công ty cấp tỉnh và cấp hội sở. Nhờ thành tích bán hàng xuất sắc, tôi đã trở thành hình mẫu bán hàng của nhiều công ty cộng tác. Văn phòng của tôi giống như thị trường mà nhiều nhân viên bán hàng của các công ty khác nhau lui tới. Một số người đã mua tặng tôi hoa quả, một số khác mua đồ ăn nhẹ cho tôi. Họ lo tôi thiên vị công ty này hơn những công ty khác. Tôi đã gặp rắc rối với các món quà, bởi nếu nhận thì không đạt tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp, mà không nhận thì lại trở thành lập dị so với đồng nghiệp.

Ban đầu, cái gì tôi cũng từ chối nhận, nhưng người ta cảm thấy bị mất mặt khi tôi phản ứng như thế. Sau đó, tôi đã đồng ý nhận những thứ nhỏ như đồ ăn, rồi đem chia cho các đồng nghiệp. Tôi luôn từ chối những món quà đắt tiền. Nếu người đó vẫn cố nài, tôi sẽ tặng món quà đó cho khách hàng của chúng tôi.

Một số người không hiểu được tôi. Một nhân viên bán hàng ở một công ty khác một lần đã nhờ tôi quảng cáo cho một sản phẩm mới của họ. Tôi đã nói với anh ta rằng tôi không thể bán sản phẩm đó cho họ bởi nó có nhiều lỗi. Anh ta ngỏ ý sẽ chiết lại cho tôi “khoản tiền thưởng” hậu hĩnh. Tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không làm như vậy. Anh ta bỏ đi và không vui với câu trả lời đó.

Mấy hôm sau, tôi được thông báo có người tố cáo nhóm tôi “nhận khoản chiết khấu bán hàng rất lớn”. Chúng tôi lập tức bị kiểm tra. Họ kết luận tôi không những không nhận bất kỳ khoản khấu trừ nào, mà còn thường xuyên dùng tiền riêng để thúc đẩy kinh doanh và duy trì quan hệ khách hàng. Một trong những quản lý nói với tôi rằng hiện nay rất ít người kinh doanh như tôi, chỉ trong những học viên Pháp Luân Đại Pháp mới có thể tìm được một người như vậy. Ban quản lý công ty cũng đã cảnh báo các nhân viên bán hàng phải tuân thủ quy định, nếu không, họ sẽ bị trục xuất khỏi thị trường địa phương.

Trong suốt mười năm trong lĩnh vực bán hàng tài chính, tôi đã chiểu theo các yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp để làm một người tốt. Tôi không những trở thành nhân viên bán hàng tốt nhất mà còn mang đến một phương thức hoạt động mới mẻ cho ngành nghề này.

Điều này giống như Sư phụ đã giảng:

“Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì. Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: “mười người buôn chín kẻ gian”; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề ‘nhân tâm’.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/18/408292.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/29/186986.html

Đăng ngày 16-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share