[MINH HUỆ 19-12-2020] Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Công cách đây 20 năm vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, các học viên Pháp Luân Công đã bắt đầu tiến hành một nỗ lực trường kỳ, gian khổ để vạch trần những lời dối trá của ĐCSTQ và vạch trần sự tàn bạo của ĐCSTQ đối với những công dân vô tội vì đã giữ vững đức tin của họ đối với Pháp Luân Công.
Với toàn bộ bộ máy nhà nước được huy động để vu khống Pháp Luân Công, đó là một nhiệm vụ khó khăn cần phải làm, không chỉ bởi vì về cơ bản tất cả các kênh thông tin đều bị chặn, mà bất kỳ nỗ lực nào đưa ra quan điểm khác với tuyên truyền chính thức của ĐCSTQ đều bị coi là điều cấm kỵ và phải chịu sự trả đũa gay gắt. Các học viên đã phải sử dụng các phương pháp sáng tạo khác nhau để đưa thông điệp đến công chúng.
Một ví dụ là vụ chèn sóng truyền hình ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm vào ngày 5 tháng 3 năm 2002, nơi các học viên Pháp Luân Công đã phát sóng thành công một số chương trình vạch trần các sơ hở trong các video chính thức của ĐCSTQ về vụ tự thiêu. Việc chèn sóng truyền hình này cung cấp cơ hội cho gần một triệu cư dân tìm hiểu điều gì đã thực sự xảy ra. Tuy nhiên, sự trả đũa từ ĐCSTQ diễn ra ngay lập tức và hết sức tàn bạo.
Theo mệnh lệnh bí mật “giết người không khoan nhượng” từ Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ đã phát động cuộc bức hại vào năm 1999, hơn 5.000 học viên đã bị bắt trong vòng vài ngày. Ít nhất 6 học viên đã qua đời vì bị tra tấn từ ngày 11 đến ngày 15 tháng 3 năm 2002. Đến tháng 9 năm 2002, 15 học viên đã bị kết án từ 4 đến 20 năm. Trong số đó, Lưu Thành Quân qua đời vào tháng 12 năm 2003 sau khi phải chịu đựng những hình thức tra tấn dã man đau đớn đến tột cùng. Hầu Minh Khải, một học viên khác tham gia vào vụ chèn sóng, đã bị tra tấn đến chết hai ngày sau khi bị bắt vào ngày 21 tháng 8 năm 2002.
Các học viên ở các tỉnh khác cũng đã chèn tín hiệu sóng truyền hình để phát sóng các chương trình vạch trần sự dối trá của ĐCSTQ cũng bị trả đũa. Ông Hạ Vạn Cát, một cảnh sát và là học viên Pháp Luân Công ở thành phố Tây Ninh, tỉnh Thanh Hải, đã tham gia vào vụ chèn sóng truyền hình ở tỉnh Thanh Hải và tỉnh Cam Túc vào tháng 7 năm 2002. Ông bị kết án 17 năm tù vào ngày 30 tháng 12 năm 2002. Ông qua đời vì bị tra tấn tại Nhà tù Hạo Môn vào ngày 28 tháng 5 năm 2003 và qua đời ở tuổi 53.
Trong bài viết này, chúng tôi tập trung vào câu chuyện của Lưu Hải Ba, một bác sĩ làm việc ở Trường Xuân, người đã bị bắt và tra tấn đến chết vì cung cấp nơi ở cho các học viên khác tham gia vào vụ chèn sóng truyền hình. Hoắc Giới Phu, người làm cảnh sát vào thời điểm đó, đã chứng kiến cảnh bác sĩ Lưu bị tra tấn và cung cấp thông tin cho Minh Huệ.
Bác sĩ Lưu qua đời trong trại giam
Bác sĩ Lưu Hải Ba, 34 tuổi, là một bác sĩ làm việc tại Khoa soi chụp X quang của Bệnh viện Xuân Thành trực thuộc Bệnh viện quận Lục Viên. Ông và vợ là bà Hầu Diễm Kiệt bị Công an quận Khoan Thành bắt vào ngày 12 tháng 3 năm 2002.
Sau khi tra tấn dã man bác sĩ Lưu trong vài giờ, cảnh sát nhận thấy vào lúc 1 giờ sáng ngày hôm sau, tim của ông đã ngừng đập. Chỉ khi đó, họ mới dừng sự tra tấn tàn bạo.
Cảnh sát đã bí mật hỏa táng xác ông và phong tỏa thông tin. Gia đình ông đã mất một năm để tìm kiếm tung tích của ông, nhưng vô ích. Cho đến tận ngày nay, Công an quận Khoan Thành vẫn phủ nhận tội ác của họ đối với bác sĩ Lưu, khiến gia đình không có cơ hội để giải oan.
Cái chết của bác sĩ Lưu không được bên ngoài biết đến cho đến khi Hoắc Giới Phu đứng ra tố cáo. Hoắc, cùng tuổi với bác sĩ Lưu, trở thành cảnh sát vào năm 1993 và đã làm việc tại Đồn Công an Nam Quảng Trường, Công an Khoan Thành và Công an Trường Xuân trong nhiều năm. Sau khi chứng kiến cảnh bác sĩ Lưu bị tra tấn đến chết tại Công an Khoan Thành, ông đã từ chối việc giữ im lặng trái với lương tâm của mình. Vì vậy, ông đã bị giam giữ và sau đó bị sa thải.
Cuối tháng 6 năm 2002, Hoắc đã thành công trốn khỏi Trung Quốc và cung cấp lời khai bằng văn bản dưới đây. [Lưu ý: các tiêu đề phụ đã được người biên tập thêm vào. Tất cả các ngày đều trong năm 2002.]
Giang đã đưa ra mệnh lệnh trực tiếp để “Dập tắt vụ việc”
Ngày 5 tháng 3 năm 2002, sự cố chèn sóng truyền hình xảy ra ở Trường Xuân và gây chấn động thế giới. Các chương trình Pháp Luân Công đã được phát sóng trên kênh truyền hình cáp Trường Xuân vào ngày hôm đó. Cảnh sát đã bắt giữ hai học viên và hai người khác trốn thoát an toàn. Đó là trong thời gian diễn ra Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc [một sự kiện hàng năm thường diễn ra vào tháng 3]. Giang Trạch Dân đã rất tức giận và ông ta đã chỉ trích Bí thư Tỉnh ủy Cát Lâm Vương Vân Khôn, ra lệnh cho ông ta dập tắt vụ án càng sớm càng tốt. Vì vậy, vụ án này thuộc thẩm quyền trực tiếp của Bộ Công an.
Công an thành phố tuyên bố sẽ trừng phạt nặng đối với các học viên Pháp Luân Công; 6.000 sĩ quan đã được điều động
Lúc 7 giờ tối vào ngày 6 tháng 3, cảnh sát trưởng Khoan Thành Thiệu Khai Trung đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt về thông điệp từ công an thành phố. Ông đã thảo luận về tình hình “đáng lo ngại” và tính cấp bách của việc trấn áp đối với Pháp Luân Công. Theo công an thành phố, “ưu tiên hàng đầu là làm suy yếu Pháp Luân Công” và “dập tắt vụ việc xấu này”. Mọi người được huy động phải “trung thành với Giang và ĐCSTQ” và hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này với “tinh thần trách nhiệm chính trị cao độ”. Công an thành phố cũng thề sẽ trừng phạt nghiêm khắc các học viên Pháp Luân Công và chiến thắng Pháp Luân Công mà không cần phải tuân theo các thủ tục pháp lý. Hơn 6.000 cảnh sát đã được điều động để điều tra vụ việc và ngăn chặn các vụ chèn sóng truyền hình tương tự tái diễn.
Lưu Hải Ba và vợ của ông bị bắt và đánh đập vì cung cấp nơi ở cho học viên khác
Vào ngày 12 tháng 3, các nhân viên từ Đội Điều tra Hình sự số 2 thuộc Công an Khoan Thành đã bắt giữ Lưu Hải Ba và vợ là Hầu Diễm Kiện vì đã cung cấp chỗ ở cho những người khác liên quan đến vụ chèn sóng truyền hình. Ông Lưu là một bác sĩ tại bệnh viện Xuân Thành.
Một số nhân viên từ Đội Điều tra Hình sự đã đánh đập Lưu Hải Ba và Hầu Diễm Kiện trong một thời gian dài.
Vào khoảng 7 giờ tối. Vào ngày 13 tháng 3, trong khi đi qua tầng hai để đến văn phòng của tôi trên tầng sáu, tôi nghe thấy tiếng đánh đập và la hét từ một trong các phòng. Tôi mở cửa và thấy một số sĩ quan đang tra tấn Lưu Hải Ba. Ông ấy bị lột trần và bị cùm trong tư thế quỳ trên một băng ghế cọp. Đầu ông cũng bị kẹp. Hai sĩ quan đã sốc điện ông trong khi dí một dùi cui điện vào hậu môn của ông. Bên cạnh có một số mảnh gỗ hình vuông bị vỡ. Một vùng lớn trên cơ thể ông Lưu đã sưng tấy và ửng đỏ.
Ngụy Quốc Ninh từ phòng Điều tra Kinh tế cũng có mặt trong phòng. Ông ấy và tôi hỏi đội trưởng Ngải Lực Dân tại sao ông và người của ông ta lại tra tấn Lưu thậm tệ như vậy. Ngải nói rằng họ phải ép Lưu khai báo các học viên khác vì đây là lệnh của cấp trên. Ngải nói mọi thứ sẽ ổn và yêu cầu chúng tôi rời đi.
Tôi đã nghĩ đến việc gặp một đội trưởng khác, Tôn Lập Đông, để ngăn chặn việc đó, nhưng Ngụy nói rằng đó không phải việc của chúng ta. Tôi đã cố gắng nhưng không gặp được Tôn, vì vậy tôi quay trở lại văn phòng của mình. Nghĩ lại, lẽ ra tôi phải ngăn họ lại.
Chứng kiến cái chết của Lưu và sự che đậy của cảnh sát
Sau khi ở lại văn phòng khoảng 10 phút, tôi lên tầng ba tìm Tôn một lần nữa. Trên cầu thang, tôi nghe thấy Tôn hét lên ở tầng dưới: “Đừng đánh nữa!” Một người khác đến hỏi chuyện gì đang xảy ra, và Tôn nói: “Một người đã chết ở đây!”
Sau khi vào phòng, tôi thấy ông Lưu đã được đưa ra khỏi băng ghế cọp và đặt trên sàn, đã chết. Một số sĩ quan vội vàng mặc bộ quần áo lên thi thể, nhưng nó không dễ dàng. Ngụy cũng bước vào và nhìn thấy điều này. Trong khi yêu cầu chúng tôi rời đi và Ngải giữ im lặng về điều này, Tôn đã đến báo cáo sự việc với cảnh sát trưởng Chu.
Lo sợ cộng đồng quốc tế lên án, cảnh sát che đậy tội phạm bằng những lời nói dối
Thường Tiểu Bình, Phó bí thư thứ nhất của thành phố Trường Xuân, đã đến vào buổi tối và đưa cho cảnh sát trưởng Chu một số hướng dẫn về cách xử lý sự việc này: “Thứ nhất, chống lại Pháp Luân Công là một cuộc chiến chính trị, lâu dài và chúng ta không nên lo sợ về cái chết của các học viên Pháp Luân Công. Thứ hai, phải giữ bí mật và không để rò rỉ tin tức ra bên ngoài, đặc biệt là với cộng đồng quốc tế. Thứ ba, các bộ phận thanh tra và giám sát kỷ luật ở tất cả các cấp đã được chỉ đạo để tránh xa các vụ việc liên quan đến Pháp Luân Công”.
Đêm đó, thi thể của ông Lưu được chuyển đến nhà xác của Bệnh viện Xuân Thành.
Bị trừng phạt vì từ chối che đậy thông tin
Vào lúc 1 giờ 30 chiều ngày 16 tháng 3, cơ quan công an của chúng tôi tổ chức một cuộc họp với sự tham dự của Đội Điều tra hình sự và một số phòng khác, trong đó có phòng An ninh Nội địa do tôi làm phó trưởng phòng.
Chu Xuân Minh nói rằng Lưu Hải Ba đã chết vì một cơn đau tim và mỗi văn phòng sẽ cử người canh gác nhà xác [để ngăn gia đình và bạn bè của Lưu tìm thấy thi thể của ông]. Các nữ sĩ quan cũng được cử đến để canh giữ Hầu, vợ của ông Lưu, người đang nằm viện vào thời điểm đó.
Tôi không biết mình lấy đâu ra can đảm, nhưng tôi nói với Chu: “Văn phòng của tôi không thể giúp được việc này. Lưu chết vì bị tra tấn. Tôi đã nhìn thấy điều đó.“ Sau đó tôi được yêu cầu rời khỏi cuộc họp.
Chu và các sĩ quan phụ trách khác đã nói chuyện với tôi sau cuộc họp và tôi chia sẻ suy nghĩ của mình. Tôi nói rằng Pháp Luân Công đã chèn sóng truyền hình vì không có kênh nào khác để họ tự bảo vệ quan điểm của mình sau khi bị hiểu lầm. Ngoài ra, vì Lưu đã chết khi bị cảnh sát giam giữ, chúng ta nên bồi thường cho gia đình ông ấy theo Luật Bồi thường Nhà nước của Trung Quốc thay vì che giấu sự thật. Có gì để chúng ta phải sợ hãi? Bản thân việc cấm Pháp Luân Công đã thiếu cơ sở pháp lý, và việc gán cho nó là một tà giáo càng nực cười hơn. Hơn nữa, các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và họ rất cần thiết trong một xã hội đang suy thoái đạo đức.
Tôi đã nói rất nhiều và họ chỉ lắng nghe. “Công việc của anh đã bị đình chỉ”, một viên chức nói, “và anh sẽ bị điều tra.”
Vào ngày 19 tháng 3, tôi được biết từ một đồng nghiệp rằng cảnh sát ở quận Lục Viên cũng đã đánh chết một học viên Pháp Luân Công khác. Tôi đã hỏi về tên của nạn nhân, và đồng nghiệp đã không nói. “Tôi không muốn mất việc hoặc chết,” anh ta trả lời. “Tôi phải làm theo bất cứ điều gì các quan chức cấp cao hơn muốn chúng tôi làm.”
Những lời nói dối khủng khiếp từ ĐCSTQ
Trong quá trình điều tra tiếp theo, tôi đã nói với nhóm thanh tra kỷ luật rằng tôi là người theo đạo Công giáo từ năm 2001 và lương tâm của tôi không cho phép tôi đồng ý với một điều gì đó độc ác và vô nhân đạo như vậy.
Vì điều đó, tôi đã bị giam giữ, sau đó là 15 ngày giam giữ khác vì tội “ủng hộ Pháp Luân Công”. Trong khoảng thời gian từ ngày 29 tháng 3 đến ngày 12 tháng 4, tôi được tuyển dụng lại nhưng bị giáng cấp xuống làm việc tại Đồn Công an Hưng Nghiệp.
Sau đó, tôi được phân công làm ca đêm vào khoảng 10:30 tối và 3:50 sáng. Công việc của tôi là tuần tra khu vực mua sắm dọc theo đường Quang Phúc để ngăn các học viên Pháp Luân Công dán áp phích. Tôi làm công việc này từ cuối tháng 4 đến giữa tháng 5 năm đó.
Kinh nghiệm của tôi cho tôi biết rằng chính quyền ĐCSTQ đã nói dối từ trước đến nay và nó là một thể chế chính trị dựa trên sự giả dối. Cái gọi là “tin tức” là do chính quyền ĐCSTQ bịa đặt.
Tuy nhiên, những cảnh đẫm máu [từ vụ tự thiêu được dàn dựng và các hoạt động tuyên truyền thù hận khác] đã làm mờ mắt nhiều người và đánh lừa họ. Hitler từng nói: “Nếu bạn nói một lời nói dối đủ lớn và nói đủ thường xuyên, nó sẽ được cho là đúng.” Đó là điều đã xảy ra với ĐCSTQ.
Thời gian trôi qua và việc phong tỏa thông tin của ĐCSTQ đã bị phá vỡ, ngày càng có nhiều thông tin xuất hiện từ nhiều nguồn khác nhau, điều này cuối cùng sẽ phơi bày một bức tranh hoàn chỉnh và chính xác về cách ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công. Sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng. Như câu nói của người Trung Quốc: “Trên đầu ba thước có Thần linh”, nghĩa là Trời đang quan sát những gì con người làm. Tất cả những người đã tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công, nếu họ không bù đắp được những gì họ đã làm, cuối cùng họ sẽ phải chịu trách nhiệm về tội ác của họ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/19/416710.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/1/189450.html
Đăng ngày 24-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.