Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2020] Tôi là một giáo viên trung học đã về hưu, 81 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1997. Hồi đó, tôi bị rất nhiều bệnh mãn tính gồm có viêm dạ dày, hạ đường huyết, cao huyết áp, động mạch vành, và teo tiểu não mà vô phương cứu chữa. Thế nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất! Nói cách khác, Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời thứ hai.
Kể từ hồi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ về ý nghĩa của đời người. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp, giờ đây tôi hiểu rằng mục đích của cuộc đời là để quay trở về với chân ngã của mình. Đại Pháp ban cho chúng ta một cái thang lên trời; có thể tu luyện Đại Pháp là tôi đã quá may mắn!
Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp
Tôi học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 21 tháng 5 năm 1997. Ngày hôm sau, tôi tham gia một khóa học được xem băng hình Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp. Sư phụ mở thiên mục cho tôi sau bài giảng thứ hai. Tôi nhìn thấy điểm luyện công là một chiến trường thời cổ đại; tôi thậm chí còn nhìn thấy binh lính đang chiến đấu!
Một hôm, Sư phụ cho tôi nhìn thấy ba chữ “Chân, Thiện, Nhẫn” ở trên trời, là dấu hiệu mà tôi nên tuân theo những nguyên lý này. Một hôm khác, tôi nhìn thấy vụ nổ big bang vũ trụ. Sư phụ cũng cho tôi nhìn thấy vài lần chuyển sinh trong những kiếp trước của tôi – tôi đã từng là một cô bé, một cậu bé và là một con rùa.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang cho tôi biết rằng việc tôi học Đại Pháp trong đời này không phải là ngẫu nhiên. Thực ra, việc này đã được an bài từ hàng chục nghìn năm về trước rồi. Tôi đã chờ đợi thời khắc này hàng nhiều năm rồi và phải trân quý cơ duyên này!
Vợ tôi và tôi dạy cùng trường và học Pháp Luân Đại Pháp cùng thời điểm. Bệnh thấp tim nặng của vợ tôi và những căn bệnh của tôi, gồm cả bệnh tim mạch vành và bệnh teo tiểu não, tất cả đều biến mất trong hai tháng.
Tháng 7 năm đó, chúng tôi tham gia một chuyến thăm quan do nhà trường tổ chức. Đồng nghiệp của chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cả hai chúng tôi, những người đã từng thở không ra hơi sau khi chỉ bước vài bước, mà lại có thể leo lên đỉnh núi Diecai ở Quế Lâm. Họ thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp quả là thần kỳ!”
Trong những ngày đầu mới tu luyện, vợ tôi và tôi học thuộc một bài kinh văn mới của Sư phụ hàng đêm trước khi đi ngủ. Một đêm, bài kinh văn khá là dài, và vợ tôi nói rằng sẽ phải học lâu hơn mọi khi. Tôi nói rằng tôi sẽ ghi nhớ chỉ sau ba lần đọc mà thôi.
Sau khi chúng tôi đọc ba lần, vợ tôi bảo tôi đọc lại theo trí nhớ. Tôi đã đọc lại mà không sai lỗi nào. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên nói: “Em không hề biết trí nhớ của anh lại tốt đến vậy.”
“Đó không phải là trí nhớ của anh.” Mắt tôi ngấn nước: “Sư phụ đã triển hiện toàn bộ bài kinh văn đó cho anh ở không gian khác. Anh chỉ đọc thôi!”
Sư phụ sẽ luôn giúp chúng ta khi chúng ta đặt tâm cho chính!
Một đêm Hè, khi chúng tôi rời khỏi điểm luyện công sau khi học Pháp nhóm, có gì đó đột nhiên rơi nhẹ từ trên cây xuống trúng đầu của tôi, và lăn xuống đất. Tôi nhặt lên–đó là chìa khóa nhà tôi! Tôi đã quên chiếc chìa khóa này ở điểm luyện công, và Sư phụ đã gửi lại cho tôi!
Tất cả đồng tu mà chứng kiến sự việc đó đều chấn động: “Quả là thần kỳ! Sư phụ quá từ bi!”
“Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế!”
Sư phụ giảng:
“Tu trước, luyện sau, tu là thứ nhất, luyện là thứ hai.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)
Sư phụ cũng giảng rõ cho chúng ta rằng:
“Tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi muốn chia sẻ một vài sự việc khi làm theo lời Sư phụ dạy, tu bỏ chấp trước vào danh lợi:
Cuối năm 1997, trường của tôi thông báo rằng Sở Giáo dục sẽ tăng lương cho 12 giáo viên chủ chốt được chọn từ hơn 200 giáo viên trong trường. Tất cả các giáo viên đều đăng ký cho việc tăng lương này trừ tôi và vợ tôi. Hiệu trưởng hỏi tại sao chúng tôi không đăng ký khi cả hai chúng tôi gần như chắc chắn sẽ được chọn. Chúng tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi vô tư vô ngã và luôn nghĩ cho người khác trước. Vị Hiệu trưởng rất xúc động, nói với chúng tôi rằng ông ấy sẽ học Pháp Luân Đại Pháp sau khi nghỉ hưu.
Tháng 8 năm 1998, lũ lụt lớn xảy ra ở một số nơi ở sông Dương Tử. Vợ tôi và tôi đã quyên tặng tất cả số tiền kiếm được nhờ việc dạy Hè. Một công chức ở Trụ sở Kiểm soát Lũ lụt hỏi tên của chúng tôi khi chúng tôi quyên tặng. Chúng tôi chỉ đơn giản trả lời rằng:
“Tên của chúng tôi là Pháp Luân Đại Pháp!”
Trong đợt lũ lụt, các học viên ở điểm luyện công chúng tôi thay phiên nhau đến nơi chặn lũ, mang cho các công nhân đồ ăn thức uống. Nhân viên cứu hộ hỏi tên chúng tôi và chúng tôi nói rằng: “Tên của chúng tôi là Pháp Luân Đại Pháp!”
Họ hô lên rằng: “Pháp Luân Đại Pháp vạn tuế!”
Đề cao tâm tính
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trong một tiết học, tôi thấy một học sinh vùi đầu vào cánh tay để trên bàn và không chú ý nghe tôi giảng. Tôi nghĩ học sinh này ngủ gật nên cố tình gọi tên em ấy và hỏi em ấy một câu hỏi để đánh thức em ấy. Cả lớp choáng váng khi thấy em ấy thay vì cảm thấy xấu hổ hoặc xin lỗi tôi thì lại hét lên một cách giận dữ: “Em không hề nghe giảng. Em chẳng biết câu trả lời!”
Máu dồn lên mặt tôi. Tôi chưa từng thấy học sinh nào lại giận dữ như vậy trong suốt những năm dạy học. Em học sinh đó đáng nhẽ sẽ bị phạt rất nặng nếu tôi báo cáo với lãnh đạo của trường về vụ việc này. Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Chân, Thiện, Nhẫn.”
Đó là giọng của Sư phụ. Tôi ngay lập tức trùng xuống và nói nhẹ nhàng: “Em ngồi xuống đi. Hết giờ học thầy sẽ nói chuyện với em.”
Khi chuông reo, tôi tiến đến em học sinh đó. Cả lớp đứng lên, nín thở quan sát. Bạn cùng bàn với em đó nói nhanh: “Thưa thầy, sáng nay bạn ấy nghe tin rằng bạn thân của bạn ấy hồi cấp hai bị chết đuối ạ. Bạn ấy rất buồn ạ.”
Tôi rất sốc và cảm thấy xấu hổ vì tôi đã gọi em ấy để khiến em ấy cảm thấy ngượng.
Tôi nói: “Thầy xin lỗi. Thầy thấy em gục đầu trên bàn ngay khi thầy vào lớp. Đáng nhẽ thầy nên đến hỏi xem em có ổn hay không. Thầy đã không đủ quan tâm tới em.”
Cô bé khóc và đáp lại rằng: “Em xin lỗi thầy. Đáng nhẽ em không nên hét lên với thầy. Thầy không giận em chứ ạ?”
Tôi an ủi em ấy và bảo Lớp Trưởng cho em ấy mượn vở chép bài. Tôi cũng bảo cô bé đến gặp tôi nếu sau này có bất kỳ câu hỏi nào về tài liệu học trên lớp. Vài học sinh cảm động rớt nước mắt.
Sáng hôm sau khi tôi vào lớp thì nhìn thấy ba chậu hoa để trên bàn. Em học sinh gặp chuyện hôm qua đã đem tới. Khi thấy tôi, tất cả học sinh đều đứng lên và đồng thanh nói: “Thầy quá tốt ạ! Chúng em cảm ơn thầy!”
Tôi chưa bao giờ cảm thấy vinh dự như vậy!
Tôi đáp lại với cả lớp: “Nói thật với các em, hôm qua thầy đã sai rồi. Thầy đã không phát hiện ra vấn đề đúng lúc. Thay vì an ủi bạn của các em, thầy lại gọi bạn ấy để khiến bạn ấy xấu hổ. Thật là tồi tệ và thầy thực sự xin lỗi.”
“Em chỉ thấy thầy cô giáo chỉ trích học sinh thôi. Thầy là người đầu tiên mà em thấy xin lỗi học sinh đấy ạ.” Một học sinh nói khi đang đứng lau nước mắt.
Cả lớp hô to: “Thầy rất tốt ạ!”
Mắt tôi cũng đẫm lệ. “Thầy có thể làm vậy vì thầy của thầy dạy như thế. Thầy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn pháp tu luyện “Chân, Thiện, Nhẫn.” Tôi viết ba chữ lên bảng.
“Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” Tôi nói với cả lớp.
Sư phụ bảo hộ
Một ngày tháng 6 năm 1997, một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong khi tôi đang dạy trên lớp thì có một tia chớp lóe lên và sấm vang trời bên ngoài. Đột nhiên một tia chớp bắn vào lớp học xuyên qua cửa sổ thẳng vào tôi. Đó là đến để lấy đi sinh mệnh của tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Khi tia chớp chuẩn bị bắn trúng người tôi thì đột nhiên nó đổi hướng và nhắm vào một em học sinh. Nó bay vèo qua đầu em ấy và đi ra ngoài qua một cửa sổ khác. Ngay sau đó một tiếng sấm chớp nổ rất to ngoài cửa sổ. Các em học sinh hét lên. Tôi hợp thập tạ ơn Sư phụ đã cứu chúng tôi.
Tôi giải thích cho các em học sinh rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và rằng tất cả chúng tôi vừa được chứng kiến sự bảo hộ của Sư phụ. Chính Pháp Luân đã khiến cho tia chớp đó đổi hướng vào thời khắc cuối cùng đó. Các em học sinh cùng tôi thán phục huyền năng của Đại Pháp.
Mùa Xuân năm 1999, tôi tham gia buổi giao lưu chia sẻ tâm đắc thể hội. Buổi chia sẻ đó kết thúc lúc 11 giờ tối. Không còn chiếc xe buýt nào chạy muộn vào đêm khuya như vậy, và không có cách nào gọi taxi ở nơi hẻo lánh như vậy. Tôi phải mất 3 giờ đồng hồ để đi bộ về nhà. Cổng chỗ khu tôi ở sẽ đóng lúc 11 rưỡi vì thế tôi chỉ giữ một niệm đơn giản kiên định mà thôi: mình phải về nhà trong vòng 30 phút.
Tôi đi nhanh nhất như có thể. Tôi nhận thấy các tòa nhà xung quanh bên đường không giống với các tòa nhà mà tôi nhìn thấy khi đến bằng xe buýt. Không hề biết điều gì đang xảy ra, tôi đột nhiên thấy mình đã ở trước cổng khu nhà rồi. Tôi nhìn đồng hồ: 11:10. Ồ! Tôi chỉ mất 10 phút để đi bộ về nhà! Chính Sư phụ từ bi đã đưa tôi về nhà nhanh và an toàn như thế!
Miễn là chúng ta tu luyện, Sư phụ sẽ luôn chăm sóc và bảo hộ chúng ta từng thời từng khắc! Tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/24/410894.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/4/188569.html
Đăng ngày 10-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.