Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 08-10-2020] Tôi là một nữ học viên bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Năm nay tôi 54 tuổi.

Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi đã có trải nghiệm dứt bỏ nhân tâm của ngày 25 tháng 4 oan tâm thấu cốt và trải qua ngày 20 tháng 7 tối tăm không ánh mặt trời.

Suốt những năm qua, tôi đã nhiều lần bị bắt cóc, lục soát nhà cửa, bị đưa vào trại giam và trại lao động cưỡng bức. Đối với Đại Pháp, tôi đã thay đổi từ nhận thức cảm tính sang nhận thức lý tính, từ chưa thành thục đến thành thục, không bao giờ dao động niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Đệ tử Đại Pháp có sự tôn nghiêm

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và tuyên truyền bôi nhọ Đại Pháp và Sư phụ. Là một học viên, ngày 21 tháng 7, tôi đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn giải thích với chính phủ tình huống thật sự của Đại Pháp, tôi đã học cách trở thành một người tốt như thế nào và nhờ Đại Pháp tôi đã được thụ ích về cả sức khỏe và thể chất như thế nào.

Chỉ vì lý do này mà tôi bị bắt giam phi pháp ba lần và bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức hai lần, tổng cộng thời gian hơn bốn năm.

Tại đồn cảnh sát, các nhân viên ở đây đã gây áp lực buộc tôi phải cung cấp tên những học viên khác để họ có thể tiến hành cái gọi là “đại án.” Bởi vì tôi đã không hợp tác nên họ đã dùng bạo lực và tra tấn tôi.

Trong khoảng 8 ngày 9 đêm, tôi đã không được phép ăn, uống, hay ngủ. Họ đổ nước đá lên khắp người tôi rồi mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào thân thể đang ướt sũng nước của tôi. Họ dùng còng tay treo tôi lên rồi đổ nước giấm đặc vào mũi tôi, họ dùng cuộn nhang muỗi để đốt trên đùi tôi, nhúng đầu tôi vào xô nước bẩn, trùm túi nhựa lên đầu cho đến khi tôi ngạt thở, và bức thực tôi.

Những vết sẹo trên cơ thể do bị tra tấn đến giờ vẫn có thể nhìn thấy. Nhưng mặc dù bị tra tấn tàn khốc, tôi không hề “thú nhận” bất cứ điều gì. Sau đó tôi bị kết án hai năm trong trại lao động cưỡng bức.

Ngay khi bị chuyển tới trại lao động, tôi bị ép phải viết thư từ bỏ Đại Pháp. Trưởng phòng giam đã điên cuồng tát vào mặt tôi và dùng giày da đạp vào đùi của tôi cho đến khi chúng chuyển sang màu đen. Lúc đó tôi không hề cảm thấy đau đớn chút nào; chính Sư phụ đã chịu đựng cơn đau giúp tôi. Tôi nói với cô ấy rằng dù chết tôi cũng sẽ không viết lá thư này. Bỗng nhiên, cô ấy như một quả bóng xịt hơi, ngồi sụp xuống giường.

Do tôi không hợp tác với người giám sát và không từ bỏ tu luyện nên họ đã cưỡng chế đưa tôi đi cách ly khoảng 40 ngày mà không được ăn uống hay tắm rửa. Mỗi ngày họ đều chỉ định người đến nói chuyện với tôi. Từng đợt từng đợt những người tà ngộ đã tới để tìm cách tẩy não tôi. Họ sỉ nhục tôi, đe dọa sẽ tăng thời gian giam giữ tôi ở đây. Đến khi mọi cố gắng đều vô hiệu, họ lắc đầu tôi và quát: “Tại sao cô không chịu từ bỏ ?”

Đúng lúc đó, tôi kiên định một niệm: “Ta là một đệ tử Đại Pháp, ta là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng bị bức hại ở đây; Ta không cho phép bất cứ học viên nào bị bức hại ở đây.” Tôi đã dùng trí huệ, sự nhẫn nại và từ bi mà tôi có được nhờ tu luyện Đại Pháp để ngăn chặn việc bức hại này, kết quả là một số người bị tà ngộ trước đó viết bản cam kết bất luyện, giờ đã quay lại tuyên bố rằng những bản cam kết mà họ viết không có hiệu lực.

Một lần, ở trong xưởng lao động, nhân viên bắt đầu đọc to cuốn sách vu khống Đại Pháp và Sư phụ, tôi biết rằng tôi không thể cho phép cô ấy truyền bá những lời dối trá đó. Tôi liền cầm cây bút mà tôi đã giấu trước đó và viết cho cô ấy một mảnh giấy: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp,” “Sư phụ Lý vô tội,” “Đệ tử Đại Pháp bị bức hại” rồi đưa cho cô ấy.

Hai chân tôi lúc đó run rẩy vì tôi rất sợ, nhưng tôi biết chắc rằng đó chính xác là việc tôi cần làm để bảo vệ Đại Pháp. Người nhân viên đó đứng dậy, điên cuồng hét lớn và bảo tôi quay về chỗ ngồi. Sau đó cô ấy nói: “Hôm nay tôi sẽ dừng ở đây và ngày mai lại đọc tiếp.” Sau đó cô ấy không bao giờ đọc lại cuốn sách này nữa.

Vài ngày sau, một nhân viên cài đặt một chiếc TV chiếu những đoạn phim bôi nhọ Sư phụ.

Tôi ngăn cô ấy lại và nói: “Đây đều là những điều bịa đặt.”

Cô ấy vẫn khăng khăng mở tiếp, vậy nên tôi đã viết lên mảnh giấy khẩu quyết phát chính niệm: “Pháp chính càn khôn; tà ác toàn diệt” rồi đặt nó dưới chiếc TV với sự hỗ trợ của các đồng tu khác. Cuối cùng, chiếc TV đã ngừng hoạt động.

Tôi nhận thức được rằng đệ tử Đại Pháp không nên bị bức hại. Chúng ta đều nỗ lực trở thành những người tốt nhất. Chúng ta tu luyện Đại Pháp, đối với bản thân và với người xung quanh đều là trăm điều lợi, không điều hại. Đại Pháp là chính Pháp, và tất cả đệ tử đều mang một trường năng lượng chính diện có thể loại bỏ hết thảy những nhân tố không phù hợp với Pháp. Sư phụ đã dạy chúng ta phát chính niệm và bây giờ chúng ta có thể bảo hộ chính mình và cứu độ chúng sinh.

Chứng thực Đại Pháp trong gia đình

Thời gian đầu, mẹ chồng không ưa tôi, mỗi khi gặp tôi sắc mặt đều không vui. Một lần, khi tôi đi làm về, mẹ chồng đang nói chuyện cười đùa với em gái chồng tôi. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng tôi về, bà ngừng cười đùa rồi đóng cửa phòng lại. Vào mỗi dịp lễ tết tôi đều đưa tiền cho bà nhưng bà cũng không hề vui vẻ hơn. Vì vậy có một thời gian tôi vô cùng oán hận bà.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng Sư phụ đã trừ bỏ đi hầu hết nghiệp lực tích tồn trong rất nhiều đời trước của tôi. Phần nghiệp lực mà hiện giờ tôi phải chịu đựng là do Sư phụ an bài để tôi đề cao trong tu luyện. Tôi bắt đầu thiện đãi mẹ chồng mình và thực sự quan tâm tới bà. Thậm chí mỗi lần bà đi tắm tôi còn giúp bà kỳ cọ từ đầu tới chân.

Dần dần, bà đã thay đổi. Bà khen ngợi tôi trước mặt mọi người và bảo tôi giữ sổ lương hưu cho bà. Năm bà 70 tuổi, bà ra đi một cách nhẹ nhàng mà không phải chịu đựng chút bệnh tật nào.

Một người hàng xóm ở tầng dưới nhà chúng tôi nói rằng: “Tôi sống đến nay cũng hơn 80 tuổi rồi, tôi chưa bao giờ thấy ghen tị với ai ngoại trừ mẹ chồng cháu. Bà ấy đã làm gì mà lại có một cô con dâu tốt như cháu cơ chứ? Giữa hai người không hề có chút xích mích nào, còn quan tâm đến nhau như người nhà thực sự vậy.”

Tôi cũng thường quét dọn hành lang chung trong tòa nhà. Có một người hàng xóm của tôi nói: “Đúng là ở đây chỉ có chị là người tốt,” một người phụ nữ đứng đối diện anh ấy cũng nói: “Chị đúng là người mang phúc lành đến cho nhà mình đấy,” lúc đó tôi luôn luôn đáp lại bằng những điều như:

“Nhờ có Sư phụ Đại Pháp đã dạy chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Sư phụ đã dạy tôi tu luyện tâm tính và làm việc tốt. Chúng ta có duyên được làm hàng xóm của nhau. Hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và anh chị sẽ được ban phước lành.”

Một lần khác, chị cả của chồng tôi bị ốm và tôi đến thăm chị. Khi tôi vừa gặp chị, chị đã khóc. Chị nói với tôi: “Mẹ đến thăm chị mà chị còn không khóc. Em gái chị đến thăm chị cũng không khóc. Vậy mà vừa nhìn thấy em chị đã muốn khóc rồi.”

Tôi bảo chị: “Em biết giờ chị đang rất đau đớn nhưng rồi chị sẽ khỏe lại thôi. Chị đã thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Thành tâm niệm ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo,’ chị sẽ được ban phúc lành.”

Tôi hiểu rằng phần minh bạch chân tướng của chị ấy biết ơn Đại Pháp. Vậy nên sinh mệnh của chị có hy vọng.

Lại nói về chồng tôi. Anh ấy đã phải chịu đựng vô vàn áp lực từ ngoài xã hội đến trong gia đình khi tôi bị giam giữ phi pháp. Nhưng tôi biết rằng đổi lại anh đã nhận được phúc lành còn lớn hơn nhiều từ Sư phụ, những điều này ở bề mặt người thường không thể hiểu được.

Một lần, khi anh ấy đang cưa thì ống quần bị mắc vào răng cưa. Hai sợi gân lớn ở mắt cá chân của anh bị đứt lìa ra nhưng xương lại không hề bị thương. Hôm đó tình cờ con trai và cháu gái tôi lại ở nhà. Ngay lúc đó, chồng tôi ngay lập tức gọi cho con trai. Khi con trai tôi nhìn thấy, cháu liền bảo chồng tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu gái tôi dùng khăn quấn quanh mắt cá chân của anh. Sau đó mọi người đưa chồng tôi đến bệnh viện và chỉ báo cho tôi biết sau khi chồng tôi phẫu thuật xong.

Tối hôm ấy chồng tôi được về nhà mà không phải dùng đến một viên thuốc giảm đau nào, sau đó hằng ngày anh đều thầm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Có câu: “Thương cân động cốt nhất bách thiên.” (chấn thương xương cốt 100 ngày mới khỏi) Vậy mà chồng tôi đã khỏi chỉ sau 29 ngày. Tất cả những điều này minh chứng rằng Đại Pháp có uy lực vô biên.

Tôi thường nói với chồng mình rằng các bệnh viện Trung Quốc ngày nay không dùng để cứu người hay chữa trị vết thương nữa mà là để kiếm tiền. Không có tiền, không chữa trị; cuối cùng thì tiền cũng vẫn không thể cứu được mạng sống của họ. Nhưng nếu anh tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và giữ cho mình một trái tim thiện lương, anh sẽ được chứng kiến phép màu của Đại Pháp.

Chồng tôi đã nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng vì anh ủng hộ Đại Pháp, cuối cùng anh đều bình an. Sau khi phong trào kiện Giang Trạch Dân bắt đầu vào năm 2015, cảnh sát đã nhiều lần đến bắt tôi. Chồng tôi cố gắng hết sức để ngăn họ lại. Tôi bị đưa tới đồn cảnh sát hai lần và mỗi lần đều thoát khỏi nguy hiểm nhờ sự bảo hộ của Sư tôn.

Tại đây, con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo vệ con và gia đình con.

Không quên sứ mệnh cứu người

Năm 2017 con trai tôi lấy vợ và một năm sau, cháu gái tôi ra đời. Lúc đó tôi đã nghỉ hưu nên nghĩa vụ chăm sóc cháu gái tất nhiên rơi xuống đầu tôi. Lúc đó, tôi phân vân không biết có nên giúp con trai tôi hay không. Tôi sợ cháu và vợ sẽ không hiểu được tôi. Nhưng tôi cũng sợ việc chăm cháu bé sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của bản thân.

Tôi bình tĩnh lại để suy nghĩ kỹ về việc này. Có phải tôi ích kỷ quá không? Một vài học viên bảo tôi rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó để thu xếp, vậy nên tôi nghĩ: “Nếu tôi không thể hài hòa với con dâu mình thì chắc là vấn đề nằm ở tôi rồi. Và nếu có vấn đề ở đâu thì tôi phải tự mình sửa lại cho đúng! Tôi không thể tự an bài con đường tu luyện của mình.” Trong mọi việc thì đầu tiên tôi phải nghĩ cho người khác trước, hướng nội khi tôi cảm thấy khó chịu trước mỗi mâu thuẫn và chính lại lời nói và hành động của mình.

Mặc dù tôi nghĩ rằng mình đã làm được điều đó nhưng trên thực tế tôi đã miễn cưỡng thực hiện. Tôi cảm thấy mệt mỏi, cay đắng và bất lực. Ngoài ra, tôi luôn muốn làm tốt mọi việc. Tôi thích dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ và không thể chịu nổi sự bừa bộn. Tôi thà chịu đau khổ về thể xác còn hơn là tinh thần. Đó chẳng phải là chấp trước truy cầu danh tiếng đó sao? Tôi lo sợ mọi người không hài lòng về mình. Trên bề mặt nó có vẻ như để chứng thực Pháp, vì nếu như tôi làm không tốt, nó có thể ảnh hưởng tới việc cứu người. Tuy nhiên ẩn giấu đằng sau đó là tâm cầu danh, cố gắng chứng thực bản thân và chỉ muốn nghe những lời tốt đẹp về mình. Về chuyện tiền bạc, tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã tiêu tốn cho cháu rất nhiều tiền. Sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học, cháu mua một căn hộ ở tỉnh lị. Sau đó chúng tôi phải trả tiền để sửa sang căn hộ, tổ chức đám cưới, mua xe cho cháu, đã tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm của chúng tôi. Bây giờ tôi lại phải giúp chăm cháu. Tôi miễn cưỡng phải làm việc này, nhưng lại không thể tìm một lý do thích đáng để từ chối.

Đã hơn 20 tháng kể từ khi cháu gái ra đời, trong suốt khoảng thời gian này quả thực có rất nhiều nhân tâm được phơi bày như coi thường, đánh giá người khác và mong cầu được đền đáp khi làm việc tốt. Tôi không có thiện cảm với ông bà thông gia vì họ không hề giúp đỡ cả về tiền bạc hay việc làm thực tế nào. Tôi tức giận vì đứa con trai do tôi nuôi nấng lại không hiểu được tôi.

Trên thực tế, đây đều là những chấp trước nảy sinh từ tâm tật đố mạnh mẽ.

Sư phụ giảng:

“…người khác nếu [có điều gì] tốt, thì thay vì cảm thấy mừng cho họ, người ta lại thấy bất bình trong tâm.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi phải buông bỏ những nhân tâm này và buông bỏ quan niệm về việc muốn làm hay không muốn làm. Khi tâm tôi không còn ích kỷ, tôi có thể tự do tự tại và cảm thấy thoải mái bất kể là tôi đang ở đâu.

Từ nay trở đi, tôi sẽ tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều người hơn trong thời gian còn lại của Chính Pháp. Tôi sẽ tiếp tục kiên định bước trên con đường trở về nhà mà Sư phụ đã an bài cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/8/409715.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/28/189036.html

Đăng ngày 04-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share