Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 03-10-2020] Tháng 4 năm 2019, tôi chuẩn bị đưa chồng đi khám bệnh ở tỉnh lị. Trước đó một ngày tôi đã đi mua vé tàu. Khi tôi đưa tiền và thẻ căn cước cho người bán vé, cô ấy nhìn thẻ rồi hỏi tôi: “Sau khi đến tỉnh lị bác còn đi đâu nữa?” Tôi đáp mình chỉ lên tỉnh lị thôi.

Sau khi nhận vé, tôi thầm nghĩ: “Sao cô ấy lại hỏi mình như thế nhỉ? Có phải thẻ căn cước của mình đã bị theo dõi rồi không?” Nhưng tôi cũng không bận tâm nhiều về việc này nữa.

Ngày hôm sau, khoảng 1 tiếng sau khi tàu khởi hành, một viên cảnh sát ở trên tàu đến và yêu cầu tôi xuất trình vé tàu và thẻ căn cước. Anh ấy hỏi tôi đi lên tỉnh lị làm gì. Tôi chỉ vào chồng mình và nói rằng ông ấy cần đi khám bệnh.

Viên cảnh sát liếc nhìn chồng tôi và không nói gì cả. Sau đó dùng điện thoại chụp hình tôi, trả lại vé, thẻ căn cước rồi rời đi.

Chồng tôi sắc mặt rất không vui, ông ấy hỏi: “Tại sao cảnh sát này chỉ kiểm tra vé và thẻ căn cước của bà? Có phải vì bà là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi đáp mà không hề nghĩ ngợi: “Có thể.” Sau đó tôi chợt nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Ngay lập tức tôi phủ nhận suy nghĩ trước đó của mình và nói với chồng tôi rằng không phải vậy và anh ấy không nói gì thêm.

Tôi nhắm mắt lại và tự nhủ: “Thưa Sư phụ, hôm nay con có thể sẽ gặp phải việc phiền toái. Con cầu xin Sư phụ cứu người cảnh sát này và không để anh ấy phạm tội chống lại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp.”

Sau khi tôi thầm cầu xin Sư phụ 4 lần, tôi tiếp tục phát chính niệm cho tới khi tôi nghe tiếng loa trên tàu thông báo: “Đây là ga cuối cùng.”

Tôi mở mắt và trông thấy một người cảnh sát đang đứng cạnh lối ra để kiểm tra hành khách đang xuống tàu, anh ấy cầm điện thoại và kiểm tra từng người đang đi xuống.

Chồng tôi hỏi: “Có phải họ đang tìm bà phải không?” Tôi đáp: “Không thể nào.”

Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng đây là một giả tướng do cựu thế lực sắp đặt. Không ai có thể can nhiễu hoặc bức hại tôi. Tôi chỉ đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi mà thôi!

Sau đó tôi nhìn thấy viên cảnh sát đã nói chuyện với tôi trước đó vội vàng chạy đến nói gì đó với viên cảnh sát đang kiểm tra ở lối ra. Họ đều quay lưng rời đi, tôi cùng chồng mình đã xuống tàu an toàn. Chính Sư phụ đã bảo hộ tôi thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.

Cứu người trong một đám cưới

Tôi tốt nghiệp trường sư phạm và sau đó làm nghề giáo viên kể từ đó. Dịch virus Trung Cộng bùng phát vào đầu năm 2020 đã gây ra hoảng loạn, tất cả các thành phố phải đóng cửa trong một khoảng thời gian.

Một ngày sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, tôi tình cờ gặp lại một cô học trò mà tôi đã dạy 40 năm trước. Đã nhiều năm qua chúng tôi không gặp lại nhau.

Chúng tôi hỏi thăm nhau, cô ấy nói ngày mai con trai cô sẽ tổ chức đám cưới và mời tôi đến dự. Chúng tôi không kịp nói chuyện nhiều vì đều vội sang đường.

Về đến nhà, tôi đã suy nghĩ về lời mời đám cưới và phân vân liệu mình có nên đi hay không. Tôi có một lý do xác đáng để không đến, vì cô ấy không nói cho tôi thời gian và địa điểm chính xác, và cũng chẳng để lại số điện thoại liên lạc.

Thế nhưng khi nghĩ lại tôi nhận ra rằng đây có thể là một dịp tốt để giảng chân tướng và tôi không nên bỏ lỡ cơ hội này.

Tôi gọi cho các bạn học cùng lớp cô ấy và cuối cùng biết được địa điểm và thời gian diễn ra đám cưới. Tôi cũng nhờ một bạn học của cô để nhờ chuyển lời rằng tôi sẽ đến dự đám cưới.

Gặp lại các học trò cũ của mình sau rất nhiều năm, tôi và các em đều rất vui mừng. Hồi đó các em đều là những cô cậu học trò trẻ trung vậy mà giờ đây đều đã bước vào tuổi trung niên, trái tim tôi ngập tràn xúc động. Tôi thực sự cảm nhận được cuộc đời này thật trân quý biết bao. Khi tiếng nhạc vang lên, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Sau phần nghi lễ, chúng tôi cùng nâng ly chúc mừng cô dâu chú rể. Rất tự nhiên, cuộc nói chuyện chuyển sang vấn đề virus Trung Cộng. Trước tiên, tôi phát chính niệm để thanh lọc trường không gian. Sau đó, tôi đã gặp phải một sự can nhiễu lớn.

Những chấp trước sợ hãi, bảo vệ bản thân và lo sợ mất thể diện trỗi dậy. Tôi tự hỏi: “Liệu tôi có bị mất mặt nếu như họ không đồng ý với những gì tôi nói khi giảng chân tướng không; nếu có người lạ nào đó nghe được và báo cáo tôi thì sao?”

Khi tôi đang do dự, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Chư vị là hy vọng của chúng sinh, chư vị là hy vọng của chúng sinh một phương ấy!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Ngay sau đó một em học sinh gợi ý: “Chúng ta hãy để cô giáo nâng ly nào!” Tôi đứng lên và nói: “Được rồi! Sau 40 năm giờ cô trò chúng ta mới lại được gặp nhau, cô rất vui được gặp lại các em, dù cô thậm chí không còn nhớ được hết tên của các em…”

Rồi họ bắt đầu đọc tên từng người một, bầu không khí bỗng dưng vui vẻ hẳn lên. Sau đó tôi nói vài lời chúc mừng, rồi nhắc lại vấn đề virus Trung Cộng.

Tôi nói: “Chúng ta đều nghĩ rằng virus Vũ Hán rất đáng sợ, nhưng không có cách nào để phòng bị. Tại sao đại dịch này lại bùng phát? Bởi vì hầu hết người dân Trung Quốc bây giờ đều không có tín ngưỡng. Đạo đức con người đã rớt xuống đáy và người ta dám làm bất cứ điều ác nào. Họ dám bỏ chất độc vào sữa bột, sản xuất thuốc và vắc-xin giả, bán thuốc lá và rượu giả ở ngoài chợ. Chính con người đang tự đánh lừa lẫn nhau.“

“Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhiều lần tiến hành các cuộc vận động chính trị, khiến nhiều người chết oang uổng. Tham ô hủ bại ở khắp mọi nơi, cuộc sống hiện giờ rất khó khăn.”

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt, sống theo Chân, Thiện, Nhẫn, vậy mà hàng chục nghìn học viên đã bị bỏ tù và bức hại đến chết. Trung Cộng thậm chí còn thu hoạch nội tạng sống của những học viên.“

“Chính ĐCSTQ đã gây ra đại dịch. Vậy mà sau đó họ che đậy sự thật về nó để dịch bệnh phát tán ra khắp thế giới. Trời sẽ diệt Trung Cộng! Bất cứ ai đã từng gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó đều sẽ bị liên lụy. Chỉ khi các em thoái khỏi ĐCSTQ, các em mới được bình an.”

“Bằng việc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, các em có thể bảo vệ bản thân khỏi trận ôn dịch này. Hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Bởi vì tôi là cô giáo của họ, nên họ nghe lời tôi. Họ biết tôi quan tâm đến sự an toàn của họ và không làm gì tổn hại tới họ cả.

Sáu trong số học sinh liền bày tỏ mong muốn thoái đảng, tôi đưa giấy bút cho họ để ghi tên, sau đó đưa bùa hộ mệnh có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” tặng tất cả mọi người ngồi cùng bàn.

Ngoài 6 người đó ra, có vài người khác đã thoái đảng trước đó. Tổng cộng, có hơn 10 học sinh cùng bàn đã được cứu.

Một em học sinh đứng lên với ly trà thay vì ly rượu và nói: “Xin chúc mừng!”

Khi tất cả mọi người cùng nâng ly, cô ấy nói to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tất cả những người khác cùng đồng thanh: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Tôi vô cùng xúc động và cũng cầm ly của mình lên và nói tiếp: “Chúng ta làm lại một lần nữa nào!” Sau đó tất cả chúng tôi cùng cụng ly và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Khắp căn phòng tràn đầy năng lượng chính diện, và mọi người cười rất hạnh phúc. Sau khi bàn chúng tôi tan tiệc, tôi đi tới một bàn khác.

Mặc dù chỉ còn vài người khách ở lại, tôi vẫn giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và tại sao việc thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sẽ giúp họ bình an. Sau khi hiểu được chân tướng, hai người nữa đã thoái đảng. Tôi nhận ra rằng, Sư phụ vẫn luôn ở bên tôi.

Chính là Sư phụ đã cứu những học sinh này, và tôi chỉ là nói ra những gì Sư phụ muốn tôi nói. Con xin cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư tôn. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/3/师父就在我身边-411400.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/28/189037.html

Đăng ngày 04-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share