Bài viết của một đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 19-09-2020] Khi viết xuống hành trình tu luyện của mình trong những năm qua, tâm tôi tràn đầy cảm ân đối với Sư phụ. Sư phụ từ bi vĩ đại với sự phó xuất và chịu đựng cự đại đã bảo hộ tôi, nhờ vậy tôi mới có thể bước đến ngày hôm nay.

Khảo nghiệm đều là hảo sự giúp chúng ta tăng công

Tối ngày 29 tháng 4 năm 2017, tôi đang ngủ say thì một cơn đau dữ dội kéo đến khiến tôi tỉnh giấc. Cảm giác như có hai bàn tay khổng lồ, giống như chiếc kìm thép, đang kẹp chặt lấy bên trái cơ thể của tôi. Tôi bị đau đến mức không thở nổi. Phần thân trên của tôi ướt đẫm mồ hôi, đau không thể tả. Có lúc cơn đau ở chỗ này, có lúc lại ở chỗ khác. Ở phía trước và sau nửa thân trái của tôi xuất hiện nhiều mụn nước màu hồng, kích thước khác nhau. Có cái to bằng hạt đậu tằm, có cái như hạt đậu nành. Những vết phồng rộp này có màu sáng, nhìn rất ghê rợn.

Mọi việc xảy ra với người tu luyện đều không ngẫu nhiên. Sư phụ đã giảng:

“Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008, Giảng Pháp các nơi VIII)

Tôi bắt đầu hướng nội và tìm thấy rất nhiều chấp trước và quan niệm. Tôi đã phát chính niệm cả đêm, nhưng không có nhiều thay đổi trên thân thể. Khi phát chính niệm tôi cảm thấy rất đau đớn, thậm chí còn đau hơn khi không phát. Tôi biết rằng cơn đau đó là do nghiệp lực đã tích tụ lại từ nhiều kiếp trước, có lẽ tôi đã làm tổn hại quá nhiều sinh mệnh trong tiền kiếp. Bây giờ họ muốn tôi trả nợ bằng mạng sống của mình. Nhưng tôi không hề sợ hãi. Sư phụ giảng:

“Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, là không loạn nổi được đâu.” (Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần)

Lúc đó, tôi đã giữ tâm kiên định tín Sư tín Pháp. Tôi tự nhủ phải tin rằng Sư phụ đã an bài những điều tốt nhất cho mình. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên hành xử như một người tu luyện. Tôi đã nghĩ rằng nếu tất cả những giả tướng này là do ma quỷ gây ra, tôi sẽ thanh trừ chúng; nếu đó là do nghiệp lực của tôi, tôi sẽ trả nghiệp; nếu chúng được an bài bởi Cựu thế lực, tôi sẽ phủ nhận chúng bằng chính niệm. Tôi có một niệm đầu: Tất cả những biểu hiện này đều là hảo sự, công và tầng thứ của tôi đang đề cao lên.

Tôi đã không kể với các đồng tu về tình trạng của mình, vì họ đều bận rộn. Tôi đến nhóm học Pháp mỗi ngày. Không ai biết rằng tôi đang trải qua ma nạn. Tôi biết rằng Sư phụ đã loại bỏ rất nhiều vật chất xấu ra khỏi thân thể tôi và đã chịu đựng rất nhiều thay cho tôi. Lòng cảm kích của tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi thường rơi nước mắt khi nghĩ đến sự từ bi của Sư phụ.

Can nhiễu của giả tướng này khiến tôi chịu áp lực rất lớn. Lúc nào cũng cảm thấy sinh mệnh đang gặp nguy hiểm. Trong một thời gian dài, tôi đã làm ba việc dưới áp lực rất lớn này. Trong giấc mơ, tôi thường thấy những thứ liên quan đến đám tang và cái chết.

Một ngày đầu xuân năm 2018, tôi đi đón cháu ngoại đi học về. Khi đi qua một cây cầu, tôi nhìn thấy một căn phòng lớn, trên đó ghi ba chữ: “Thiên đường mộ.” Tại sao trên cầu lại có căn phòng như vậy được? Đây là hình ảnh diễn hoá. Tôi tự nhủ: “Tất cả đều là giả tướng. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi không thể bị can nhiễu bởi những giả tướng này.” Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó. Những thứ tồi tệ thường cố gắng xâm nhập vào tâm trí tôi, ngay cả khi tôi đang làm ba việc. Tôi nghĩ: “Đây không phải là suy nghĩ của ta. Nếu các ngươi bước vào tâm trí ta, các ngươi sẽ chết, ta sẽ loại bỏ các ngươi.” Cho dù nhìn thấy hay nghe thấy gì, tôi vẫn giữ tâm bất động. Tôi luôn tự nhắc mình:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đã khấu đầu trước ảnh Sư phụ nhiều lần. Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con là đệ tử của Ngài. Tâm kính Sư kính Pháp, tín Sư tín Pháp của con vĩnh viễn bất động. Con sẽ đi theo Ngài và hoàn thành tu luyện theo an bài của Sư phụ. Con sẽ không bao giờ lung lay ý chí tu luyện của mình.”

Nhiều người xung quanh tôi biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi tự nhủ rằng mình không thể hủy hoại danh tiếng của Đại Pháp hoặc tạo cho mọi người ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp. Sư phụ trân quý các đệ tử của mình và đã làm rất nhiều cho tôi. Nhiều lần, tôi cảm thấy rằng mình đã đến giới hạn chịu đựng cơn đau, và tôi nghĩ đến việc nhờ các đồng tu có thiên mục đã khai mở để xem xét tình hình của mình. Nhưng tôi luôn gạt bỏ những suy nghĩ như vậy ngay lập tức. Tôi chỉ tin vào Sư phụ.

Lúc đầu do đau đớn nên tôi không giữ thẳng lưng được, hơn nữa còn khó thở, đi lại khó khăn. Tôi không có cảm giác thèm ăn. Có lúc tôi đã không ăn uống trong sáu ngày liền. Tôi cũng bị táo bón suốt chín ngày và đi tiểu rất khó khăn. Tôi chỉ có thể nằm ngửa trên giường và không thể nằm nghiêng. Tôi đổ rất nhiều mồ hôi khi ngủ. Trong một khoảng thời gian, tôi cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên tim và bụng. Tôi không thể ăn và luôn cảm thấy muốn nôn mửa. Tôi rất đau ở xương sườn, ù tai và chóng mặt.

Điều kỳ lạ là cơn đau chấm dứt ngay khi tôi nằm xuống, hoặc khi tôi chợp mắt một chút. Nhưng cơn đau lập tức quay trở lại khi tôi thức dậy. Cơn đau kéo dài từ lúc tôi luyện công buổi sáng vào lúc 3 giờ 40 đến lúc phát chính niệm ban đêm lúc 12 giờ, nhưng tôi đã cố gắng không để nó ảnh hưởng đến mình. Tôi luôn thức dậy lúc 3 giờ 40 sáng để luyện công. Cựu thế lực đang cố gắng lợi dụng cơn đau này để làm suy yếu ý chí của tôi và cản trở tôi làm ba việc, nhưng tôi đã phủ nhận sự an bài của chúng.

Tôi luôn duy trì chính niệm và sự thanh tỉnh. Tôi không dám giải đãi và giữ nhất tư nhất niệm luôn ở trong Pháp. Tôi biết rằng chỉ cần có chút buông lơi, tôi có thể đi trên con đường do cựu thế lực an bài. Cựu thế lực không muốn tôi ăn uống hoặc làm ba việc, vì vậy tôi buộc bản thân phải làm tốt hơn. Tôi chỉ đi theo Sư phụ. Cựu thế lực đã cố gắng lấy đi sinh mệnh của tôi, và nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, chúng có thể đã thành công.

Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, thật thần kỳ, bất kể đau đớn hay đói khát thế nào, tôi vẫn có thể mỉm cười với tất cả mọi người. Mặc dù bị chóng mặt, tôi vẫn giữ đầu não thanh tỉnh, lý trí và cơ thể tràn đầy năng lượng. Mọi việc cần làm, tôi vẫn làm, bao gồm cả việc mang vác đồ nặng và phát chính niệm cho các đồng tu bị nghiệp bệnh.

Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua những người xung quanh. Hàng xóm của tôi thường nói với những người khác: “Trông bà ấy tràn đầy năng lượng.” Bạn bè cũng đều nói với tôi: “Trông chị trẻ hơn tuổi.” Một đồng tu nói với tôi: “Da của chị trông thật đẹp, hồng hào và mịn màng. Trông chị thật trẻ trung.” Tôi nói với cô ấy: “Đó là vì công và tầng thứ của tôi đang được đề cao.”

Bất kể đau đớn như thế nào, tôi vẫn học Pháp, ghi nhớ Pháp, phát chính niệm và hướng nội mỗi ngày. Tôi tham gia nhóm học Pháp mỗi ngày, mặc dù tôi sống ở rất xa điểm học Pháp. Trước khi học Pháp, tôi nhẩm thuộc các đoạn Pháp trong cuốn Chuyển Pháp Luân mà không có bất kỳ lỗi nào. Tôi thường ngồi song bàn trong 30 hoặc 40 phút khi đọc Pháp. Trong giai đoạn này, tôi đã cố gắng ngồi như thế trong một tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bốn thời điểm phát chính niệm. Tôi cũng tham gia phát chính niệm 30 phút cho địa phương. Tôi thức dậy lúc 3 giờ 40 sáng và luyện 5 bài công pháp mỗi ngày. Lúc 10 giờ 50 tối, tôi luyện bài công pháp thứ hai trong một tiếng và sau đó bắt đầu phát chính niệm lúc 12 giờ đêm. Tôi đọc trang web Minh Huệ và giảng chân tướng cho những người tôi gặp.

Tôi chưa bao giờ coi trải nghiệm này là một khổ nạn. Ngay từ đầu tôi đã nói với bản thân rằng đó chỉ là giả tướng, kể cả những cơn đau, các can nhiễu và khảo nghiệm tâm tính. Bây giờ nhìn lại, tất cả những thứ này không là gì cả. Sư phụ giảng rằng tất cả những ma nạn đều là hảo sự, đều là để chúng ta tăng công.

Cứu những người có duyên tiền định

Vào tháng 6 năm 2017, hàng xóm của tôi, một người phụ nữ lớn tuổi và cháu gái của bà, sắp chuyển đi nơi khác. Tôi tự nhủ không được bỏ lỡ cơ hội này, và dù cơ thể tôi có đau đớn đến đâu, tôi cũng cần phải cứu họ.

Tôi đã đến thăm họ để giảng chân tướng. Cô cháu gái nhỏ đã thoái khỏi đội thiếu niên, còn bà của cháu đã đồng ý niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Đứa cháu gái cho tôi xem cuốn sách giáo khoa có nội dung tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phỉ báng Pháp Luân Công. Cháu hỏi tôi về sự thật. Sau đó, tôi đã giải khai từng câu lừa dối trong đó, chẳng hạn như vụ tự thiêu được dàn dựng trên Quảng trường Thiên An Môn. Sau khi tôi nói xong, cháu gái vui mừng gật đầu và nói: “Bây giờ cháu đã minh bạch mọi thứ.” Kể từ đó cô bé luôn nhiệt tình chào hỏi tôi.

Vào tháng 11 năm 2018, một người bạn cũ nói với tôi qua điện thoại rằng ông ấy đang đến thị trấn của tôi để dự hội nghị. Tôi biết rằng đó là sự an bài của Sư phụ, và tôi không thể bỏ lỡ. Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho ông ấy nhiều năm trước. Ông ấy là một quan chức chính phủ, khi đó tôi không có đủ thời gian nên không thể giảng chân tướng cho ông ấy một cách thấu đáo. Bây giờ Sư phụ đã cấp cho tôi một cơ hội khác.

Tôi đến thăm ông ấy tại khách sạn. Tôi nói với ông ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Lúc đầu ông ấy không nói gì, sau đó ông ấy nói rằng khi đi công tác nước ngoài thường nhìn thấy có nhiều tài liệu Pháp Luân Công. Tôi hỏi ông ấy đã đọc những tài liệu đó và hiểu rõ về Pháp Luân Công chưa. Ông ấy chỉ nói: “Đó là tín ngưỡng của chị”, sau đó đổi chủ đề.

Lịch trình của ông ấy rất dày đặc, và ông ấy không có thời gian để ăn tối với tôi. Ngày hôm sau, tôi mua một số đặc sản của địa phương và gọi cho ông ấy. Ông ấy thực sự không có thời gian để gặp tôi. Tôi tự nhủ không được bỏ lỡ cơ hội: “Mình phải nói chuyện với ông ấy hôm nay, vì ngày mai ông ấy sẽ rời đi.” Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã gọi cho ông ấy nhiều lần, và cuối cùng ông ấy đã đồng ý cho tôi vài phút trước buổi họp tối của ông ấy.

Tôi gặp ông ấy ở sảnh khách sạn và nói chuyện với ông ấy. Ông ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi cười. Tôi đã nói rất nhiều, sau đó ông ấy hỏi: “Họ không kiểm soát Pháp Luân Công ở thị trấn này sao?” Ý của ông ấy là: “Sao chị dám nói về Pháp Luân Công giữa ban ngày.” Thời gian có hạn, và giờ ăn tối của ông ấy đang đến gần. Vì ông ấy vẫn chưa biểu đạt thái độ của mình về Pháp Luân Công, tôi tự nhủ rằng đây là cơ hội duy nhất để ông ấy được cứu. Tâm tôi xuất ra lòng từ bi và quyết tâm thuyết phục ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đã nói với ông ấy một cách chân thành: “Ông có biết rằng tôi luôn hối hận vì lần trước khi chúng ta gặp mặt vào năm 2013 đã không thực sự nói rõ với ông về chân tướng. Tôi thường tự trách mình. Nếu ông bỏ lỡ cơ hội được cứu chỉ vì nỗi sợ hãi trong tâm tôi, đó sẽ là việc đáng tiếc không thể bù đắp. Lần này, hãy để tôi giúp ông thoái đảng. Như vậy ông sẽ có một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc. Ông có thể thoái bằng cách sử dụng một hoá danh.“ Ông vui vẻ nói: “Được, được.” Hóa ra là ông ấy sợ sử dụng tên thật của mình, mặc dù ông ấy thực sự biết chân tướng và sẵn sàng thoái. Tôi nói: “Lần tới khi ông ra nước ngoài, ông hãy đọc các tài liệu về Pháp Luân Công. Ông hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn là hảo.” Ông ấy nói: “Đúng, đúng.” Với sự gia trì của Sư phụ, một sinh mệnh nữa đã được cứu.

Ngày hôm sau, ông ấy gọi cho tôi trên chuyến tàu trở về nhà. Ông ấy cảm ơn tôi đã nói cho ông ấy biết chân tướng. Tôi tự nhủ trong lòng: “Ông nên cảm ơn Sư phụ của tôi. Sư phụ đã an bài để tôi có thời gian nói chuyện với ông. Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này, tôi sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.” Tôi có thể cảm thấy niềm hạnh phúc trong tâm của ông ấy sau khi được cứu.

Vào tháng 5 năm 2019, một người bạn cũ thời học sinh đã đến thị trấn của tôi cùng với em trai và em dâu của bà ấy để dự đám cưới của cháu trai. Khi bà ấy gọi cho tôi, đám cưới đã kết thúc và họ sẽ rời đi lúc 8 giờ tối hôm đó. Tôi biết gia đình em trai bà ấy đến đây để được nghe chân tướng nên tôi đã đến nơi họ ở, đó là căn hộ của người em dâu, nhưng gia đình cô ấy vẫn chưa về. Tôi đợi đến 6 giờ tối, sau đó về nhà để phát chính niệm. Sau khi phát chính niệm, tôi tự nhủ sẽ không bỏ lỡ cơ hội, vì vậy tôi đến đó một lần nữa với hai con gà quay là đặc sản của địa phương chúng tôi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình rất nặng khi leo cầu thang trong khu chung cư. Tôi không thể nhấc chân lên được. Đó là sự can nhiễu từ không gian khác. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó. Tôi cảm thấy khó thở khi lên đến tầng bốn. Sau một lúc nghỉ ngơi, tôi thấy gia đình cô vừa bước ra đến cửa. Họ chuẩn bị di chuyển đến ga xe lửa. Nếu tôi chậm hơn một vài phút, tôi đã bỏ lỡ cơ hội. Họ ngạc nhiên khi thấy tôi.

Tôi đi thẳng vào chủ đề. Tôi nói với gia đình em trai bà ấy rằng tôi đến vì họ, vì họ chưa thoái đảng. Em trai bà ấy nói rằng vợ ông ấy theo đạo Thiên chúa. Tôi nói: “Chúa Jesus cũng là một vị thần. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Hai tín ngưỡng tin này không ảnh hưởng đến nhau. ĐCSTQ là vô thần. Chỉ bằng cách thoái khỏi nó, bạn mới có thể thực sự làm theo lời dạy của Chúa Jesus.” Bạn tôi nói: “Hai vợ chồng em nên thoái. Tôi đã thoái rồi.” Hai vợ chồng vui vẻ đồng ý. Nhìn họ rời đi đến ga xe lửa, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn lại hành trình tu luyện của mình trong vài năm qua, tôi đã hoàn toàn vượt qua khảo nghiệm với sự bảo hộ và gia trì từ bi của Sư phụ. Tôi đã tuân theo lời dạy của Sư phụ và luôn giữ mọi suy nghĩ của mình ở trong Pháp mọi lúc mọi nơi. Tôi đã tiêu nghiệp, tịnh hoá cơ thể, và đề cao tâm tính, đề cao công và tầng thứ của mình. Mọi thứ đều do Sư phụ ban cho. Sư phụ thật từ bi vĩ đại. Con xin cảm tạ Sư phụ một lần nữa.

Thời kỳ Chính Pháp sắp kết thúc, và tà ác sẽ sớm bị tiêu trừ hoàn toàn. Tôi phải đi theo Sư phụ và hoàn thành đoạn đường cuối trong quá trình tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/19/411574.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/28/189049.html

Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share