Một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2006] Trong nửa năm sau của năm 1998, tôi ở cùng với một người bạn trong một phòng của trường đại học dành cho sinh viên nữ. Mỗi buổi sáng tôi tham gia một nhóm tập luyện Pháp Luân Công ở sân trường. Tôi vẫn nhớ rất rõ môi trường rất hoà bình và đẹp. Sau buổi tập, tôi trở về phòng và đọc sách Pháp Luân Công một giờ. Sau những hoạt động thường ngày này, tôi cảm thấy thật là tốt. Thân thể và tinh thần của tôi trở nên sạch sẽ và rõ ràng, và tôi có một ngày thật tốt. Tôi cũng học được nhiều điều rằng khi những mâu thuẫn xung đột xẩy ra xung quanh tôi, tôi nên nhìn vào trong chính mình để tìm xem tôi đã làm sai chỗ nào. Tôi học được cách biết nghĩ tới người khác trước. Tôi biết rằng tôi nên đề cao tâm tính từ bên trong và trở thành một người tốt và chính trực, lương thiện.

Một đôi vợ chồng đều là giáo sư đại học nghỉ hưu cũng tập Pháp Luân Công với tôi tại điểm tập. Mỗi buổi sáng, họ đều mang máy phát thanh đến nơi tập luyện trong trường đó. Mọi người theo sự êm ái của âm nhạc luyện Công và hoàn thành 4 bài động tác đầu tiên cùng nhau.

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi đến thăm nhà của đôi vợ chồng đó. Khi tôi thấy làn da rất mịn của Bà W, tôi không thể tin được vào mắt mình. Bà đã hơn 60 tuổi, nhưng làn da của bà giống như da của em bé. Mặc dù tôi biết tại sao Bà có như thế, tôi vẫn không ngừng được luôn miệng hỏi, “Bà W, da của bà đẹp quá!”, BÀ mỉm cười và nhìn vào đôi mắt của tôi, “Cô gái ơi, da của tôi trở nên mịn màng và sáng sủa hơn sau khi tôi luyên tập Pháp Luân Công. Cô cũng nên học Pháp Luân Công.” Rồi Bà rỉ tai tôi, “không chỉ là da dẻ của tôi trở nên đẹp, mà tâm hồn tôi cũng quay về thời trẻ!” hàng ngày, người ta thấy Bà W rất trẻ trung và khoẻ mạnh, và nhiều người biết được sự kỳ diệu về Pháp Luân Công.

Vào mùa đông năm 1998 tôi rời thành phố và trở về quê. Tôi không được thấy Bà W suốt thời gian dài. Sau khi cuộc khủng bố diễn ra vào ngày 20-7-1999, tôi nghe nói rằng thành phố nơi ông và bà W ở là một trong những nơi khắt khe nhất của sự khủng bố Pháp Luân Công. Tôi rất lo về các học viên ở đó. Năm 2001, tôi lại có cơ hội lên thành phố đó. Tôi mang theo nhiều hoa quả và đi đến trường nơi mà hai vợ chồng vị giáo sư đã sống. Tuy nhiên, họ đã chuyển chổ. Sau khi hỏi nhiều người mà không để lộ thân phận, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà mới của họ.

Sau khi tôi đi vào trong nhà của họ, Ông W chào tôi. Ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, mắt ông nói với tôi rằng ông ta rất ngạc nhiên. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, ông ta nói, tất cả sách của chúng tôi đã bị tịch thu. Bà W bị quấy nhiễu và bị suy sụp tinh thần. Bà không còn nhận ra ai nữa và bây giờ bà nằm liệt giường.”

Ông W dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ. Tôi rất bị sốc khi thấy Bà W nằm trên dường. Mắt của bà thật trống rỗng, mặt của bà trông xanh xao và ốm yếu.

Nhìn bà W tôi rất buồn, và tâm tôi đang khóc. Tôi nắm tay bà. Bà ngước lên và nhìn mặt tôi. Đột nhiên mắt bà lờ đờ, nước mắt bắt đầu chảy xuống hai má bà. Tôi hỏi, “Bà W, bà còn nhớ tôi không?” Bà gật đầu. Trước khi tôi có cơ hội để nói thêm, Ông W kéo tôi ra khỏi phòng và nói, “Bà ấy ở trong tình trạng tâm thần như thế đã lâu rồi và Bà không thể nhận ra ai. Bà ấy thậm chí không thể nhận ra con trai chúng tôi. Tôi không biết bà ấy làm sao mà nhớ cô.” Tôi im lặng. Tâm tôi rất đồng cảm với bà. Tôi biết vì sao bà ấy vẫn nhớ tôi. Là Bà ấy vẫn nhớ Pháp Luân Đại Pháp, và Bà ấy vẫn nhớ rằng Bà ấy và tôi đã từng là những Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Một vài phút sau, Ông W nhắc nhở tôi: “Hãy cẩn thận sau khi cô rời khỏi đây. Đừng nói chuyện một cách tình cờ. Cô nên đi sớm đi. Tôi không giám giữ cô ở đây thêm nữa.” Ông chỉ cho tôi cái cửa. Tôi cảm thấy rằng Ông không còn tiếp tục luyện tập Pháp Luân Công nữa.

Sau khi tôi rời đi, tôi lên một cái xe buýt, và cảm thấy chút hối tiếc. Chúng tôi không thể ở cùng nhau lâu hơn? Tại sao tôi không nói chuyện với họ thêm nữa? Tôi nghĩ rằng từ khi Pháp Luân Công làm cho Bà W trẻ hơn và khoẻ hơn trước đó, bây giờ Pháp Luân Công cũng có thể giúp Bà lấy lại sức khoẻ. Tôi biết rõ ràng Đại Pháp như đã thấm vào tâm Bà, Pháp Luân Đại Pháp là cơ sở trong cuộc sống hàng ngày của Bà. Từ Pháp Luân Đại Pháp, bà học trở thành một người rất tốt và không ích kỷ.

Tôi nhớ rằng trên truyền hình, chính phủ tuyên truyền rằng, “Pháp Luân Công làm hại xã hội và làm hại tâm thần và sức khoẻ của các học viên, chúng ta phải nhổ rễ Pháp Luân Công trong 3 tháng.” ở Trung Quốc trong những năm cuối cùng, những bị kịch như trường hợp này đã xảy ra cho gia đình này đến gia đìng khác. Nhưng mọi người nên tự hỏi chính trong tâm khảm mình, “Ai đang làm hại xã hội? Cái gì là làm hại sức khoẻ của học viên? Một học viên Pháp Luân Công khoẻ mạnh bị bức hại trở thành bệnh nhân tâm thần không thể tự chăm sóc mình. Làm sao họ có thể bôi nhọ Pháp Luân Công là làm hại cho sức khoẻ nhân dân? Nhiều học viên Pháp Luân Công bị chấn thương tâm thần sau khi chính quyền bắt đầu khủng bố, và thân thể họ bị tiêm thuốc không rõ tên. Và bây giờ Trung cộng nói rằng Pháp Luân Công làm cho học viên trở thành như thế! Mọi gia đình đều trở nên hài hoà sau khi thành viên trong gia đình tập luyện Pháp Luân Công và nay bị chia lìa. Và Trung Cộng bôi nhọ Pháp Luân Công làm hại cho xã hội Trung Quốc?

Trung Cộng che dấu bóp méo sự thật. Tà linh Trung Cộng đang làm mọi mánh khoé thủ đoạn dơ dáy người không thể tưởng tượng được. Tôi đang hỏi mọi người, “Ai đang làm hại thân thể và tinh thần của nhân dân? Ai làm mất ổn định xã hội? Ai phải bị hoàn toàn nhổ rễ?!

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/16/133082.html

Bản tiếgn Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/9/76556.html

Đăng ngày: 28-8-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share