Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-11-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Đại dịch virus Trung Cộng (coronavirus) xảy ra đã làm biến đổi hình thế trên thế giới – đồng thời cảnh tỉnh mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp rằng thời gian cứu độ chúng sinh đã không còn nhiều nữa. Chúng ta là đang chạy đua với Cựu thế lực!
Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện về cách mà các học viên ở huyện của tôi đã cứu độ chúng sinh kể từ tháng 4 năm nay.
Loại bỏ chướng ngại và cứu nhiều người hơn
Vào năm 2017, tôi bị bắt giữ phi pháp khi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng ở vùng nông thôn. Sau khi tôi rời khỏi trại giam, cảnh sát địa phương đã nỗ lực truy tìm tôi vì nhiều người trong số họ biết mặt tôi trong những lần tôi bị giam giữ trước đó nên tôi quyết định rời quê hương để tránh bị bắt lại lần nữa.
Sau khi dịch bệnh bùng phát vào tháng 4 năm 2020, một điều phối viên ở huyện tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng chúng tôi đã không làm tốt việc cứu người ở huyện mình. Anh ấy hy vọng rằng các học viên địa phương sẽ cùng nhau giao lưu trao đổi về những việc mà chúng tôi cần phải làm. Tôi đã quay trở lại và gặp vài học viên ở đó. Chúng tôi đều thống nhất rằng, vì tình hình phong toả đã được nới lỏng nên đây chính là cơ hội mà Sư phụ cấp cho chúng tôi để cứu nhiều người hơn nữa.
Sư phụ giảng:
“Nhưng mà ôn dịch “virus Trung Cộng” hiện nay (viêm phổi Vũ Hán) như thế này là có mục đích, là có mục tiêu nhắm vào. Nó đến để đào thải phần tử của tà đảng, và những ai cùng đứng với tà đảng Trung Cộng”. (Lý tính)
Thể ngộ của tôi là tình hình dịch bệnh ở Trung Quốc sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, bởi huyện chúng tôi không có nhiều học viên nên sẽ tốn rất nhiều thời gian nếu chúng tôi chỉ giảng chân tướng trực diện. Chúng tôi cần phân phát tài liệu xung quanh huyện và các khu vực lân cận. Có nhiều người bao gồm cả các thành viên trong gia đình của các học viên đều tin vào những tin tức mà truyền thông của tà đảng đăng tải. Thông tin của chúng tôi đã phơi bày chân tướng và nói với mọi người cách để bảo toàn sinh mệnh trong đại dịch.
Chúng tôi đã đi tới vài thị trấn lân cận và nói chuyện với các học viên ở đó. Chúng tôi không có đủ nhân lực để đi đến nhiều thôn làng và thị trấn như vậy và một số học viên lớn tuổi còn gặp khó khăn trong việc lái xe máy.
Sau khi cân nhắc việc này trong vài ngày, tôi đã quyết định trở lại và giúp các đồng tu phân phát tài liệu. Mặc dù một số nhân viên cảnh sát địa phương đã biết tôi, nhưng tôi cảm thấy vấn đề an toàn không phải là một việc gì đó lớn lắm vì hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang.
Vào buổi tối ngày mà tôi đưa ra quyết định quay trở lại, tôi đã nằm mơ thấy anh họ và ông tôi. Anh họ quỳ trước mặt tôi và giơ ngón tay cái lên. Tôi nắm lấy tay họ và nghĩ: “Đây chính là những chúng sinh trong thiên thể của tôi!”. Tôi biết là Sư phụ đang khích lệ tôi quay trở về huyện và tiếp tục cứu người!
Giữa tháng 4, tôi trở lại và thuê một căn nhà để ở. Ban ngày, tôi chuẩn bị tài liệu; đến tối thì tôi ra ngoài để phân phát. Mỗi bộ tài liệu bao gồm một cuốn sách nhỏ, một lá thư, và một thẻ chứa mã vạch để giúp mọi người đột phá phong toả Internet của ĐCSTQ.
Đồng tu điều phối ở huyện tôi đã sắp xếp một buổi gặp mặt địa phương. Các học viên đã minh bạch được tính trọng yếu và khẩn cấp của việc phân phát thông tin chân tướng đến toàn huyện. Các học viên lớn tuổi không thể ra ngoài thì sẽ ở nhà và phát chính niệm. Chúng tôi thống nhất rằng toàn bộ học viên trong huyện sẽ phát chính niệm trong khung giờ từ 7 giờ đến 7 giờ 10 phút và từ 8 giờ tới 8 giờ 30 phút.
Ngày đầu tiên vì tôi mang theo một túi lớn đựng tài liệu trên xe máy, tôi đã nghĩ rằng: “Mình phải thanh lý toàn bộ tư tưởng phụ diện được tạo thành từ khi trải qua vụ bắt giữ và bức hại trước đây. Các học viên chỉ chiểu theo lời Sư phụ để cứu người. Chúng ta không thể bị cựu thế lực can nhiễu!”
Sau buổi họp, tôi đã mở cuốn Hồng Ngâm V và nhìn thấy bài thơ:
“Đại Pháp đồ đái trước Thần đích chỉ ý
Hiệu độ chúng sinh tại tận toàn lực”. (Nhân Lai Thế Đích Bí Mật, Hồng Ngâm V)
Diễn nghĩa:
“Đồ đệ Đại Pháp mang theo ý chỉ của Thần
Đang dốc toàn lực cứu độ chúng sinh”. (Bí mật của con người tới thế gian, Hồng Ngâm V)
Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta, bảo hộ và gia trì cho chúng ta. Việc mà chúng ta cần làm là dốc toàn lực để cứu độ chúng sinh.
Tôi đã ra ngoài cùng một học viên khoảng 60 tuổi có xe máy, vào đêm đầu tiên thời tiết vô cùng lạnh giá. Khi tôi trở về nhà và đi lên cầu thang, tôi cảm thấy chân mình toả ra hơi lạnh. Còn người học viên đi cùng tôi thì bị can nhiễu, biểu hiện là cơn đau khắp toàn thân nhưng ông ấy vẫn hứa sẽ ra ngoài cùng tôi. Sau một tháng, tôi khuyên ông nên ở nhà và nghỉ ngơi.
Hiện tại tôi phải đối mặt với vấn đề di chuyển, tôi tiếp tục ra ngoài bằng chiếc xe máy đi mượn trong khi nghĩ tới việc mua một chiếc xe mới. Mọi việc diễn ra suôn sẻ trong vài ngày, sau đó tôi bắt đầu nhận được tin nhắn trên điện thoại với nội dung là việc điều khiển một chiếc xe máy trên 50 phân phối sẽ cần phải có bằng lái. Một học viên nói với tôi rằng người họ hàng của anh ấy mới bị bắt và bị phạt vì lái xe mà không có bằng lái.
Nếu tôi mua một chiếc xe máy, tôi sẽ không thể thi lấy bằng lái vì tôi nằm trong danh sách “truy nã” của cảnh sát. Tôi phải làm sao đây? Khi tôi suy nghĩ về điều này, tôi nhớ đến Pháp lý Sư phụ giảng:
“[Đối với] phần con đường còn lại, hãy dùng chính niệm chính hành của chư Thần mà viên mãn đại nguyện từ tiền sử của chư vị!” (Lời Sư phụ chúng mừng năm mới, Tinh Tấn Yếu Chỉ III
Tôi chợt nhận ra rằng sự lo lắng của tôi là chỉ là nhân tâm, đó không phải chính niệm của Thần!
Tôi đã đi tới một cửa hàng bán xe máy. Thật tình cờ, một mẫu xe máy điện mới có sẵn – nó rất phù hợp cho lái xe đường dài và có kích cỡ hoàn hảo. Tôi biết rằng, Sư phụ đã an bài mọi việc cho tôi!
Tôi đi phát tài liệu chân tướng một mình vào lúc 2 giờ sáng, một tay tôi cầm định vị GPS còn tay kia thì lái xe. Đột nhiên tôi nhận thấy con đường phía trước rất xấu, khi tôi cố gắng giảm tốc độ nhưng cả người và xe tôi đã ngã ra đường. Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực và đầu gối, tôi kiểm tra chiếc xe và thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó không bị hỏng. Tôi đứng lên đi lại mặc dù gặp chút khó khăn nhưng tôi vẫn có thể lái xe và tôi vẫn tiếp tục đi phát tài liệu.
Đêm đó tôi liên tục gặp phải can nhiễu, những con chó trong làng cứ sủa khi tôi đi ngang qua. Một người nông dân dậy sớm đã trông thấy tôi và cố gắng ngăn cản tôi. Tôi đã tăng tốc và vượt qua anh ấy. Đến khi trời hửng sáng thì tôi về đến nhà.
Về đến nhà, tôi đã hướng nội nhưng tôi lại không nhận thấy việc tu luyện cá nhân của mình có vấn đề gì lớn, một việc mà tôi nghĩ đến là các học viên ở hai trong số các thị trấn đã không tới giúp. Họ vẫn không bước ra ngoài phát tài liệu, làm sao tôi có thể làm việc đó một mình đây? Chỉ khi tất cả chúng tôi phối hợp thì việc cứu người mới có thể hiệu quả hơn. Tôi đã quyết định tới thăm và đề xuất mong họ giúp đỡ.
Tôi đã mang một túi đựng 800 cuốn tài liệu và đi tới một trong số các thị trấn. Các học viên ở đó rất có tiềm năng làm tốt việc phát tài liệu nếu chúng tôi phối hợp cùng nhau thì chúng tôi có thể sử dụng đến bốn chiếc xe máy.
Tôi trở về nhà một điều phối địa phương của thị trấn, tôi đề xuất rằng hãy ra ngoài cùng nhau để phát tài liệu. Anh ấy lưỡng lự và nói: “Ngày hôm nay có lẽ không được rồi”. Anh ấy nói mình đang phải đóng gói một số tài liệu, tôi có thể nhìn ra anh ấy đang cảm thấy áp lực về việc đi ra ngoài phát tài liệu.
“Hãy làm việc đó vào tối nay nhé” – tôi khích lệ anh ấy: “Anh hãy lái xe của mình và tôi sẽ lái cùng anh”.
Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Con xin Sư phụ giúp chúng con hoàn thành nhiệm vụ tối nay mà không gặp trở ngại gì”. Sau đó, mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi vào tối hôm đó. Chúng tôi đã nhanh chóng phát được 300 cuốn tài liệu!
Đêm hôm đó vào lúc đi ngủ, tôi cảm thấy ngực mình rất đau, di chứng từ vụ ngã lúc trước. Người điều phối tìm thấy một miếng bọt biển lớn mà tôi có thể nằm lên đó. Tôi nghĩ: “cựu thế lực muốn ngăn mình lại nhưng mình sẽ không dừng lại cho dù có đau đớn cỡ nào!”
Chúng tôi đã lên kế hoạch đi thăm hai vợ chồng một học viên, người vợ từng là một điều phối viên địa phương nhưng sau đó cô ấy quá bận rộn kiếm tiền và không còn tu luyện tinh tấn như trước nữa. Thậm chí cô ấy còn không tham dự các buổi giao lưu chia sẻ ở địa phương nhưng trong những năm cuộc bức hại diễn ra khốc liệt nhất thì cô ấy đã làm rất tốt.
Ngay khi chúng tôi dắt xe máy ra ngoài, trời bắt đầu mưa. Người điều phối gợi ý chúng tôi sẽ không ra ngoài tối hôm đó nữa.
“Đây chính là can nhiễu”, tôi nói: “Khi các học viên hải ngoại tổ chức diễu hành và trời đổ mưa, họ vẫn tiếp tục diễu hành trong vài giờ đồng hồ nhưng không một ai lùi bước. Cơn mưa này sẽ không thể ngăn cản chúng ta”. Tôi ngồi lên ghế sau xe máy và thầm nghĩ: “Con cầu xin Sư phụ giúp chúng con!”
Sau khi chúng tôi tới căn nhà của vợ chồng học viên đó thì cơn mưa còn lớn hơn trước. Đây là trận mưa lớn nhất trong năm nay. Hai vợ chồng học viên nói: “Cơn mưa này quả là lớn! Chị không thể quay về tối nay được, chị hãy ở lại đây đêm nay nhé!”. “Tôi sẽ ổn thôi”, tôi trả lời một cách đầy tự tin.
Tôi đã không gặp nữ học viên này trong một khoảng thời gian nên tôi không biết chướng ngại của cô ấy là gì. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đêm đó chúng tôi đã chia sẻ rất nhiều.
Sư phụ giảng:
“Thật sự vào giai đoạn cuối cùng của lịch sử, có thể làm việc này, ấy là đệ tử Đại Pháp. Từ nguồn gốc của đệ tử Đại Pháp, một mạch đến quá trình đệ tử Đại Pháp trong lịch sử kiến lập uy đức, thì đều đảm đương lớn hơn so với các thánh nhân kia trong lịch sử, bởi vì thời khắc cuối cùng này mới là việc chân chính phải làm. Tự cổ chí kim, từ khi vũ trụ bắt đầu cho đến [lô] nhân loại cuối cùng của vũ trụ vào 60 năm trước đây, đều là đang không ngừng đặt định cơ sở cần có của Chính Pháp, tích luỹ kinh nghiệm, đào tạo ra quá trình tư tưởng và hành vi sinh mệnh của những sinh mệnh tham dự vào thời kỳ lịch sử cuối cùng này, đó chính là quá trình lịch sử của nhân loại. Cho nên các đệ tử Đại Pháp cũng vậy, tất cả các sinh mệnh có quan hệ với họ cũng vậy, đều là vì việc này, trong luân hồi vẫn thử và tích cóp những gì mình cần có”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Tôi nói với các đồng tu: “Đệ tử Đại Pháp chúng ta là do Đại Pháp tạo thành, chúng ta đã chờ đợi hàng ức vạn năm cho tới khi Đại Pháp khai truyền ngày hôm nay. Chúng ta nên hoàn thành thệ ước và không bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ trân quý này!”. Thông qua việc chia sẻ trực tiếp cùng nhau này, trạng thái tu luyện của nữ đồng tu ấy cũng đã trở nên tốt hơn. Chúng tôi đã cùng phát chính niệm từ 8 giờ tới 8 giờ 30 phút tối. Khi chúng tôi bắt đầu lúc 8 giờ, trời vẫn mưa to đến khoảng 8 giờ 25 phút thì cơn mưa đã dừng lại, 5 phút sau đó khi chúng tôi ngước lên thì đã thấy bầu trời trong trở lại.
Trên đường về nhà, người điều phối địa phương nói rằng: “Trước đây khi tôi ra ngoài phát tài liệu hoặc nói chuyện với mọi người, tôi luôn lên kế hoạch mọi thứ để đảm bảo an toàn. Tôi còn đặc biệt lưu tâm tới những chiếc camera giám sát nhưng lần này tôi đã minh bạch một điều: vấn đề quan trọng nhất không phải là xem xét chu toàn mọi việc, mà là phải bảo trì chính niệm!”
Hai ngày sau, một số học viên có kinh nghiệm phát tài liệu đã tới thị trấn và giao lưu chia sẻ với các học viên địa phương. Về sau, hai vợ chồng học viên kia đã chủ động đề xuất lấy 400 cuốn tài liệu. Toàn bộ học viên địa phương cũng yêu cầu tài liệu và 2.000 cuốn đã được giao cho các học viên. Vài ngày sau đó, họ lại yêu cầu thêm 2.000 cuốn nữa; họ thậm chí còn phát tài liệu đến cả thị trấn lân cận.
Tôi đã tới thăm điều phối địa phương ở thị trấn thứ hai nơi mà các học viên vẫn chưa chịu bước ra. Tôi đề nghị nữ điều phối sắp xếp một cuộc gặp mặt vào ngày tiếp theo. Cô ấy nhanh chóng nói rằng không có nhiều học viên có thể tham dự vì một học viên phải chăm sóc cho người thân bị bệnh, một học viên khác phải ở nhà nấu ăn vì chồng cô ấy đi làm về muộn, v.v.
Tôi nhắc cô ấy: “Cứu người mới là sứ mệnh quan trọng nhất của chúng ta, Sư phụ đang trợ giúp chúng ta”. Tôi nói với cô ấy rằng, tư tưởng cho rằng những học viên khác không thể tham gia không phải là chính niệm và niệm đầu của học viên chúng ta có mang theo năng lượng. Tôi nói tiếp: “Đừng khiến tư tưởng của mình cản trở các học viên khác, bạn hãy thông báo về cuộc gặp mặt và họ sẽ là người tự quyết định việc có thể đến tham dự hay không”.
Tối ngày kế tiếp, mỗi học viên nhận được thông báo đều đã tới tham dự. Người điều phối cũng hiểu ra rằng cô ấy đã sai khi dùng nhân tâm và quan niệm người thường, chúng tôi đã có một buổi chia sẻ rất thành công. Các học viên đã nhận toàn bộ tài liệu mà tôi đem tới và nói rằng họ sẽ tự mình phát tài liệu mà không cần sự trợ giúp nào. Vài ngày sau, họ lại yêu cầu thêm 1.000 cuốn tài liệu khác.
Bài trừ can nhiễu và cứu độ nhiều chúng sinh hơn
Vào một buổi tối khi tôi đang ở nhà một đồng tu thì có một học viên trẻ bước vào. Cô ấy muốn ra ngoài phát tài liệu và đang tìm kiếm một người đi cùng với cô. Cô ấy kể rằng có hai học viên lớn tuổi đã bắt taxi đến vùng nông thôn lân cận để phát tài liệu và họ dự định đi bộ trở về sau đó. Vì thế cô ấy cảm thấy xấu hổ nếu bản thân cứ ở trong nhà. Lúc đó đã khá muộn và ý định ban đầu của tôi là học Pháp nhưng khi thấy cô ấy đặt tâm cứu người thì tôi đã nói: “Tôi sẽ đi cùng cô”.
Một học viên khác bị bắt cùng thời điểm năm 2017 với tôi đã chia sẻ những suy nghĩ của cô ấy với tôi. Cô ấy biết việc phát tài liệu giảng chân tướng là vô cùng trọng yếu, nhưng cô ấy lại vừa khởi nghiệp kinh doanh nhỏ và quỹ thời gian cũng như kinh tế của cô ấy trở nên rất eo hẹp.
Sau đó cô ấy nói với tôi rằng: “Tối hôm trước tôi đã nằm mơ thấy tôi và chị cùng một vài học viên khác, chị đã rời đi trước những người còn lại trong chúng tôi và bay qua hai con mương lớn. Chúng tôi chuẩn bị hồi gia thì được thông báo rằng cần có một tấm bằng tốt nghiệp mới có thể trở về nhưng giờ đã quá trễ để lấy được bằng. Tôi đã cầu xin để có được một tấm bằng bởi tôi phải trở về nhà ngôi nhà thật sự của mình. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một tấm bằng, tôi nghĩ Sư phụ đang điểm hoá cho tôi! Tôi sẽ không thể trở về ngôi nhà chân chính của mình nếu không tu luyện tinh tấn!”.
Sau đó cô ấy đã tạm ngừng kinh doanh và bắt đầu phân phát tài liệu cùng tôi. Có thêm hai học viên nữ tham gia cùng chúng tôi và bốn người chúng tôi đã đi đến các vùng nông thôn lân cận. Với những thị trấn ở xa, chúng tôi để lại xe máy của mình ở nhà một học viên gần địa điểm đó; chúng tôi lái xe đi và về cùng nhau. Hiệu suất phát tài liệu chân tướng tại các vùng xa xôi hẻo lánh của chúng tôi nhờ đó mà được đề cao lên đáng kể.
Tôi cũng gặp phải các can nhiễu phát sinh trong quá trình này, tôi đã bị cảnh sát theo dõi nhiều lần. Mỗi lần xảy ra sự việc như vậy thì tôi đều tăng cường học Pháp. Khi chính niệm của tôi mạnh mẽ, tôi tự tin hơn và cảm giác mình giống như một chiến binh có thể càn quét cả một đội quân. Đôi lúc tôi vẫn còn tâm sợ hãi nhưng bất kể tâm thái của tôi ra sao thì tôi cũng không dừng lại. Miễn là tôi ra ngoài và bắt đầu phát tài liệu, thì nỗi sợ hãi đều biến mất. Mỗi lần hoàn thành xong công việc, tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Tôi hướng nội và học Pháp nhiều hơn mỗi khi gặp can nhiễu, việc phát chính niệm hướng đến các địa khu trước khi phát tài liệu là rất quan trọng. Khi tôi học Pháp tốt, trạng thái tu luyện của tôi cũng trở nên tốt hơn. Khi lực phát chính niệm mạnh, tâm trí của tôi bình ổn và khó bị làm phiền, các chủng can nhiễu giả tướng cũng biến mất.
Có lần một học viên khác và tôi đang trên đường phát tài liệu trở về thì bị một chiếc xe cảnh sát bám theo và ra hiệu cho chúng tôi tấp vào lề đường. Học viên cầm lái không dừng lại ngay vì cô ấy sợ rằng cảnh sát sẽ nhận ra tôi nhưng tôi đề xuất cô ấy nên dừng xe lại.
“Ngay khi tôi dừng xe lại, chị hãy mở cửa và chạy luôn đi nhé” – cô ấy nói. Tôi bình tĩnh đáp rằng mọi thứ sẽ ổn thôi! Sau đó, bốn nhân viên cảnh sát đi tới, kiểm tra giấy phép lái xe và thẻ căn cước rồi kiểm tra xem cô ấy có uống rượu không. Họ cũng mở cốp xe ra để kiểm tra, sau đó họ đã để chúng tôi đi.
Học viên đó và tôi cùng hướng nội, cô ấy nói cô vẫn ôm giữ tư tưởng phụ diện từ sau lần bị bắt trước đó. Cô ấy đã cố gắng phóng hạ tâm sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục cho rằng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Còn tôi thì thường lo lắng mỗi khi đi qua trạm kiểm soát nhưng ngày hôm đó tôi đã rất bình tĩnh. Tôi nghĩ đó là do tôi đã phát chính niệm với cường độ mạnh nhiều lần vào trước ngày chúng tôi đi ra ngoài.
Một đêm sau khi tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng về, tôi nằm mơ thấy mình đang tổ chức một bữa tiệc. Trong mơ tôi thấy mình đang nấu một nồi bánh bao, chiếc nồi to như phòng khách nhà tôi và bánh bao tràn cả ra mép nồi. Nhiều người đứng xung quanh chiếc nồi và ăn bánh một cách ngon lành và tôi cũng vậy! Hai hàng người đứng theo dõi chúng tôi từ phía xa, tôi biết họ đến từ bên ngoài thị trấn. Họ cũng muốn ăn những chiếc bánh bao do tôi nấu. Tôi ngộ ra rằng, họ là những chúng sinh đang mong được đắc cứu!
Gần đây tôi bắt đầu nhận thấy rằng, chỉ có bốn người chúng tôi thường xuyên ra ngoài phát tài liệu. Những học viên khác đang ở đâu? Tôi cảm thấy không vui vì những người khác dường như không khẩn trương hoàn thành sứ mệnh. Sau đó tôi cảm thấy xấu hổ: Làm sao tôi có thể đi cứu người khi mang theo tâm bất thuần oán trách mọi người? Tại sao tâm tôi lại không nhẫn đến như thế? Tôi đã quá truy cầu việc viên mãn. Tôi đã khuếch đại sự khoan dung của bản thân. Sau đó tôi đã không còn cảm thấy lo lắng hoặc muốn đổ lỗi cho người khác nữa.
Khi chỉ còn lại ba thị trấn cần phát tài liệu, tôi đã mơ thấy một siêu thị mới. Nó to và sạch sẽ với các kệ hàng chứa đầy thực phẩm, duy chỉ còn ba khu vực nhỏ cần lát gạch để hoàn thiện. Đến giữa tháng 8, chúng tôi đã hoàn thành việc phát tài liệu cho toàn bộ hàng trăm ngôi làng trong huyện. Chúng tôi cũng có một học viên đứng ra phụ trách điều phối việc phát tài liệu ở các thị trấn.
Những đồng tu tuyệt vời
Hai vợ chồng học viên khoảng 60 tuổi đã phân phát tài liệu tới toàn bộ hơn 20 ngôi làng trong thị trấn của họ. Sau đó họ muốn phát tài liệu tới cả các thị trấn khác. Khu vực chúng tôi đã gặp phải một trận đại hạn và nhiều vùng núi có khả năng sẽ bị mất mùa thu hoạch. Khi tôi chuyển tài liệu tới cho vợ chồng học viên nọ, tôi đã hỏi người chồng về trận hạn hán. Ông ấy cho biết mọi thứ trong khu vực của ông đều ổn: “Chúng tôi mới có một trận mưa lớn”. Kỳ thực, toàn bộ huyện của chúng tôi đều trải qua trận hạn hán, ngoài trừ khu vực của ông ấy!
“Sư phụ đang khích lệ chúng tôi” – người chồng nói.
Hai vợ chồng học viên rất nỗ lực làm tài liệu giảng chân tướng, họ làm tài liệu cho tất cả ngôi làng và các thị trấn xung quanh. Cho tới 8 hoặc 9 giờ tối, họ mới trở về nhà. Sau đó họ sẽ tiếp tục nấu ăn, làm việc nhà và học Pháp. Họ cũng thường xuyên không đi ngủ trước 2 giờ sáng.
Hai vị đồng tu này đã âm thầm làm việc như vậy trong hơn mười năm qua vì họ thuê căn nhà có giá rẻ nhất nên nó thường nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông. Vào một mùa hè, tôi đã tới đó giúp họ chuẩn bị tài liệu. Để giảm thiểu tiếng ồn nên chúng tôi đã đóng các cửa sổ lại. Trong nhà nóng tới mức tôi gần như không thể làm việc, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi suốt từ sáng đến tối. Trong thời kỳ tà ác bức hại nghiêm trọng nhất, các học viên ở điểm sản xuất tài liệu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để di chuyển tới nơi khác bất cứ lúc nào.
Điều phối viên địa phương của huyện phụ trách lên kế hoạch các tuyến đường, phân chia tài liệu, nói chuyện với những học viên vẫn chưa bước ra, v.v. Anh ấy bận rộn tới mức hiếm khi ăn uống, nhiều khi anh ấy chỉ ăn mỳ gói.
Vững bước tiến về phía trước
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm qua, trải qua những trở ngại, sóng gió, và đối mặt với những khảo nghiệm sinh tử, tôi có thể tự hào nói rằng bản thân mình đã bước trên con đường trợ Sư chính Pháp. Sư phụ từ bi vô lượng luôn dõi theo và bảo hộ cho tôi. Từ nội tâm tôi tràn ngập sự cảm ân đối với Sư phụ tôn kính mà không một ngôn từ nào có thể biểu đạt thành lời.
Tôi muốn chia sẻ lại bài thơ của Sư phụ để cùng khích lệ các đồng tu:
“Lộ mạn mạn dĩ tận
Vụ mê mê tiệm tản
Chính niệm hiển Thần uy Hồi thiên bất thị phán”. (Lời Sư phụ chúc mừng năm mới, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Diễn nghĩa:
“Con đường dần dần kết thúc
Sương mê mờ [cũng] dần dần tản đi
Chính niệm hiển lộ ra uy [đức] của Thần
Không [còn phải] trông ngóng về trời nữa”. (Lời Sư phụ chúc mừng năm mới, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc trực tuyến lần thứ 17 trên Minh Huệ Net)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/13/414812.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/18/188312.html
Đăng ngày 27-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.