Bài viết của Hoằng Lượng, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-09-2020] Tôi là một họa sĩ ngoài 70 tuổi. Tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện khi tôi nằm viện năm 2008. Tôi xin chia sẻ con đường tu luyện của mình với tất cả các bạn.

Một mối quan hệ nhân quả

Cuối năm 2007 tôi ở tuổi 60 và mắc một căn bệnh lạ. Tôi sốt nhẹ, toàn thân vô lực, mất vị giác và sụt cân. Hàng ngày, tôi đi khám bác sỹ tại một cơ sở điều trị địa phương và phải tiêm nhiều loại thuốc. Bác sỹ không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của tôi. Tôi đau lưng, đau chân và đau thần kinh tọa, càng lúc càng tệ. Tôi không thể ngủ ngon. Cuộc sống với tôi mà nói quả thực là quá nhọc nhằn.

Tôi đến khám tại bệnh viện thành phố. Kết quả khám cho thấy tôi mắc bệnh thoát vị đĩa đệm nặng, tăng sản xương và đau thần kinh tọa. Sau đó, tôi nhập viện và được hai người học trò chăm sóc. Bác sỹ nói rằng bệnh tôi không có thuốc chữa và phẫu thuật có thể khiến tôi bị tàn tật.

Tôi lặng người, đây đúng là một cú sốc với tôi. Tại sao số phận lại bất công với tôi như thế này?

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần minh bạch ra lý do tại sao mình mắc nhiều bệnh tật.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì xã hội nhân loại ngày nay, người ta đều đã đến bước nghiệp cuộn lấy nghiệp, nghiệp lực đã tương đối lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Tôi hiểu rằng mình phải chịu nhiều bệnh tật là do bản thân mang một lượng lớn nghiệp lực.

Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Một cặp vợ chồng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến làm việc tại xưởng của tôi và bắt đầu sinh sống nơi thành phố tôi ở. Tại quê nhà, họ bị bức hại rất nghiêm trọng vì đức tin của mình và phải đi về phía Nam để tránh bức hại. Thoạt đầu, họ không để lộ họ là học viên Đại Pháp. Người chồng yêu thích mỹ thuật và chúng tôi có cùng sở thích. Chúng tôi trở nên thân thiết như anh em một nhà. Nhưng trước thời điểm tôi nhập viện, anh ấy và vợ đã quay lại quê nhà của họ.

Khi quay lại, họ đến thăm tôi trong bệnh viện. Nhìn thấy tôi nằm liệt giường, người chồng nói to: “Anh trai, em đã quay lại. Anh nhất định sẽ hồi phục.”

Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó. Sau đó, cậu ấy thì thầm vào tai tôi: “Anh trai, tốt nhất là anh nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hãy niệm nhiều lần ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Em đảm bảo rằng anh sẽ hồi phục nếu anh làm như thế. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Nếu anh không tin, anh sẽ không khỏe lại. Nếu anh chỉ tin một nửa, sức khỏe của anh chỉ cải thiện một nửa. Nếu anh tin tưởng 100% anh sẽ hoàn toàn hồi phục. Chắc chắn là như thế.”

Tôi nhận ra rằng cậu ấy đang nói về Pháp Luân Đại Pháp. Thời điểm đó tôi không hiểu nhiều về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cảm giác trong lòng tôi là tôi tin tưởng Chân-Thiện-Nhẫn đương nhiên là tốt. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi tin tưởng 100% và đồng ý tam thoái. Tôi nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Đột nhiên, một luồng nhiệt ấm thông thấu toàn thân tôi. Tâm trí tôi trở nên khoáng đạt. Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi; tôi đã bước bước đi đầu tiên trên con đường tu luyện.

Huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp

Tôi vẫn đang nằm trên giường, trong tâm niệm chân ngôn. Cùng lúc đó tôi nhìn vào đồ hình mà người học viên này mang đến. Nửa giờ trôi qua.

Cậu ấy hỏi tôi có muốn đi vệ sinh không. Tôi nói có. Các học trò của tôi đến giúp tôi. Câu ấy nói: “Không cần, bác ấy có thể tự ngồi dậy được.” Tôi quả thực đã ngồi dậy. Các em học sinh định giúp tôi mang giày. Cậu ấy lại nói: “Không cần. Thầy giáo của các em sẽ tự mang giày.” Tôi thực sự đã có thể lấy được giày và mang vào chân. Các học trò lại muốn giúp tôi đi vào nhà vệ sinh. Cậu ấy lại nói: “Không cần. Thầy giáo của các em có thể tự đi vào đó.” Thực sự là tôi đã bước đi mà không có vấn đề gì. Tất cả đều rất bình thường.

“Không đau! Không đau! Thực sự mình không còn đau nữa.” Tôi hét to lên vì sung sướng sau khi đi tới đi lui vài vòng. Mọi người trong phòng vỗ tay hoan hô. Vợ tôi thì mừng phát khóc.

Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Pháp Luân Đại Pháp! Thật là kỳ diệu!

Trước kia tôi là một kẻ vô Thần và bị đầu độc bởi văn hóa đảng rất nặng nề; tôi quá ngu muội, ngông cuồng và bị ĐCSTQ tẩy não. Nếu tôi không tự mình trải nghiệm thần tích này, tôi sẽ tiếp tục bị ĐCSTQ lừa dối.

Thân thể được tịnh hóa

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi vợ chồng người học viên ấy ra về, tôi đã vui mừng đi tới đi lui ngoài vườn, nghĩ rằng mình có thể được xuất viện vào hôm sau. Nhưng đột nhiên vào lúc 9 giờ tối tôi bị tiêu chảy. Tôi liên tục chạy vào nhà vệ sinh và tiêu ra toàn là đờm và máu. Tôi không thể nghĩ được lý do là gì, vì tôi ăn đồ ăn của vợ tôi nấu và nó khá là vệ sinh.

Bác sỹ, điều dưỡng và cả các sinh viên của tôi đều bận rộn giúp tôi. Tôi được uống thuốc, tiêm thuốc và truyền dịch, nhưng vô hiệu. Tôi cứ chạy vào nhà vệ sinh cho đến 4 giờ sáng thì thần tích xảy ra: tôi đột nhiên phấn chấn, hai gò má hồng hào như thể một người khác.

Hai vợ chồng người học viên kia đến thăm tôi vào 9 giờ sáng hôm sau. Họ để ý thấy tôi đã tươi tắn hơn và hỏi tôi đã bình phục chưa. Tôi kể cho họ nghe chuyện xảy ra vào tối qua. Họ giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi và nói rằng đó là việc tốt vì Sư phụ đã bắt đầu chăm sóc cho tôi, gỡ bỏ nghiệp lực cho tôi và nhận tôi làm đệ tử của Ngài. Họ giải thích với tôi vì sao con người có bệnh và mối quan hệ giữa nghiệp bệnh và hoàn trả nghiệp.v.v…

Ngày hôm sau tôi được xuất viện. Tôi bỏ hết thuốc men. Với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cuộc đời của tôi đã hoàn toàn thay đổi từ khi đó.

Một cuộc sống tươi đẹp

Vợ tôi chứng kiến toàn bộ quá trình này và cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi. Chúng tôi cùng nhau luyện công và học Pháp. Chúng tôi biết cách làm người tốt và phản bổn quy chân như thế nào. Chúng tôi nỗ lực tu bỏ chấp trước và những quan niệm ích kỷ. Tâm tính của chúng tôi dần dần đề cao. Chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Chúng tôi đã vượt qua một số khảo nghiệm to lớn về nghiệp bệnh. Sư phụ đã giúp chúng tôi tịnh hóa thân thể và tiêu nghiệp cho chúng tôi. Chúng tôi không còn uống thuốc từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi sống hạnh phuc. Một số thần tích đã xảy ra với chúng tôi. Chúng tôi xin được chia sẻ sau đây.

1. Vợ tôi có vấn đề về phổi, gan và tim cũng như máu huyết và xương trước khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã đến khám ở những bệnh viện nổi tiếng tại Bắc Kinh nhưng các bác sỹ không thể điều trị khỏi bệnh cho cô ấy. Cô ấy trông già như đã 80 tuổi, mặc dù chỉ mới hơn 60. Hiện nay cô ấy vô bệnh và nhanh nhẹn. Cô ấy thậm chí còn leo lên được đỉnh núi Thiên Môn ở thành phố Trương Gia Giới, tỉnh Hồ Nam.

2. Hoa ưu đàm đã khai nở ở cửa ra vào, cửa sổ, tường, ly uống nước và cây cối ở nhà tôi trong suốt năm 2011 và năm 2013.

3. Năm 2007, một công nhân ngã từ mái nhà cao 7 mét khi sửa nhà cho chúng tôi nhưng cậu ấy không bị thương gì cả. Mọi người đều ngạc nhiên và nói rằng cậu ấy chắc hẳn là được Thần Phật bảo hộ. Đó thực sự là một thần tích. Sư phụ đã bảo hộ cậu ấy!

4. Một ngày khi tôi đang cầm máy cắt bằng tay để đánh bóng một bức tượng điêu khắc cao 2 mét ở ngoài trời, tôi đột ngột bị trượt khỏi thang và ngã đập lưng xuống đất. Đầu tôi đập vào sàn xi măng và máy cắt vẫn còn đang hoạt động, nhưng tôi hoàn toàn không bị thương. Thật là kỳ diệu! Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Pháp Luân Đại Pháp! Con sẽ tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ để phản bổn quy chân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/24/411221.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/15/187825.html

Đăng ngày 26-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share