Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-06-2020] Tôi là một nông dân sống tại miền núi Tây Nam tỉnh Tứ Xuyên, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2002. Vào thời điểm đó, cuộc bức hại của ĐCSTQ với học viên Đại Pháp vô cùng tàn khốc, những người tu luyện liên tục bị các phương tiện truyền thông của chính phủ dán nhãn là tà giáo. Vậy vì sao tôi lại bước vào tu luyện?

Chờ chết

Tuổi 40, tôi mắc bệnh viêm đa khớp dạng thấp. Cả hai đầu gối của tôi bị biến dạng và tôi thường xuyên cảm thấy chóng mặt. Tôi cũng bị thoát vị đĩa đệm và phẫu thuật xong cũng không thể phục hồi. Hệ thống y tế nơi tôi sống không tốt cho lắm, và tôi cũng không có đủ tiền để đi bệnh viện lớn điều trị. Vùng hạ vị của tôi thường sưng phồng và đau đớn, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Tôi phải lấy hai cây gỗ làm nạng để đi, và tôi chỉ có thể chậm chạp lê từng bước một. Sau đó, tôi phải nằm liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân.

Tôi có năm đứa con. Khi đó, đứa nhỏ nhất mới bốn tuổi, và đứa lớn nhất thì chưa trưởng thành, nhưng chúng phải gánh vác cả công việc gia đình. Sức khỏe của tôi càng xấu đi, và bác sỹ nói rằng tôi chỉ còn chút ít thời gian. Gia đình thậm chí đã chuẩn bị áo quan cho tôi.

Năm 2002 một người bạn cũ đến thăm tôi, và mang cho tôi một quyển sách Chuyển Pháp Luân. Khi đó tôi 58 tuổi. Anh ấy nói với tôi rằng đó là một quyển sách rất hay: “Hãy đọc và học luyện công nhé.”

Khi đó Pháp Luân Đại Pháp chưa được phổ truyền đến địa phương chúng tôi nên tất cả những gì tôi biết về Đại Pháp đều thông qua tuyên truyền của Chính phủ.

Tôi nằm trên giường đọc sách, và đọc xong quyển sách trong bảy ngày. Vào ngày thứ tám, khối u ở bụng tôi đã biến mất và tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi đã bị bệnh tật dày vò trong tám năm và nằm liệt giường trong hai năm; vậy mà vào ngày đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đã ra khỏi giường.

Tu luyện

Một vài ngày sau, dường như bệnh cũ tái phát, và tôi cảm thấy còn khó chịu hơn trước. Tôi lại nằm trên giường và không thể di chuyển được, nhưng rồi tôi đã nhớ đến Pháp của Sư phụ Lý:

“Chư vị không được lo sợ mắc bệnh; lo sợ bệnh cũng là một tâm chấp trước, nó mang đến phiền phức cho chư vị cũng như thế. Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ!” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

Người nhà muốn gọi cho bác sỹ nhưng tôi không đồng ý. Tôi cũng không uống thuốc nữa. Ngày hôm sau khối thoát vị cũng biến mất. Thân thể của tôi vô cùng nhẹ nhàng và tươi tỉnh–Sư phụ đã tịnh hóa cho tôi! Tôi đã chịu đựng những căn bệnh này trong nhiều năm nhưng tất cả đã được chữa lành chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi.

Đã 18 năm trôi qua, và đến ngày nay khối thoát vị kia đã không tái phát, và tôi cũng không còn bị bệnh viên khớp hay chóng mặt nữa.

Sau khi nghe câu chuyện của tôi, ngay cả những người cứng đầu nhất cũng tin tưởng vào huyền năng của Đại Pháp và nhiều người trong số họ đã đồng ý làm tam thoái.

Trong những ngày đầu tu luyện, tôi đã gặp một khổ nạn giúp mình tu khứ chấp trước vào tiền bạc. Một công ty muốn mua gỗ của tôi và họ đồng ý lo hết thủ tục giấy tờ. Nhưng sau khi chở gỗ đi, họ đã không làm việc này. Khi nhân viên kiểm lâm phát hiện ra chuyện này họ đã phạt tôi 800 Tệ, bằng với số tiền mà tôi có được từ vụ mua bán này.

Vì thế mà tôi vừa mất gỗ vừa mất tiền, đó là một khoản tiền không nhỏ với tôi trong thời điểm đó. Gỗ được lấy từ những cây mà tôi đã trồng từ lúc còn là cây non, mất thời gian dài để sinh trưởng, cũng mất nhiều công chăm sóc. Nếu việc này xảy ra trước khi bắt đầu tu luyện, với chấp trước người thường mạnh mẽ, tôi chắc chắn sẽ trả đũa.

Sư phụ giảng:

“ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghe theo lời Sư phụ dạy, bỏ ý định đòi tiền lại, vốn là việc tôi không thể nào làm được trong quá khứ. Kết quả là tôi đã có một bước tiến trên con đường tu luyện và đề cao tâm tính của bản thân.

Sư phụ luôn bảo hộ tôi

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng vì sao tất cả các học viên đều đang giảng chân tướng về Đại Pháp–đó là trợ giúp Sư phụ thức tỉnh thế nhân. Tôi hiểu rằng nhiều người trước đây từng là những vị thần và đã hạ thế để chờ đợi Đại Pháp. Tuy nhiên, vì những hoang ngôn và tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ mà nhiều người đã bị lừa dối và đánh mất con đường của họ. Nếu họ vẫn cứ mãi chìm trong mê, họ sẽ không những mất đi cơ hội biết về Đại Pháp mà còn sẽ bị đào thải cùng với ĐCSTQ. Vì thế, học viên Đại Pháp phải giảng chân tướng nhằm thức tỉnh phần biết của họ.

Tôi cũng hiểu rằng học viên Đại Pháp chắn chắn có thệ ước với Sư phụ, và phải hoàn thành thệ ước để đạt viên mãn.

Nhận thức được điều này, tôi bắt đầu ra ngoài và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ trong khoảng 40 ngày kể từ khi bệnh tật của tôi biến mất, tôi đã đi được khoảng 30 dặm một đêm và dán những băng rôn nhỏ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên đường. Tôi trở về nhà vào lúc trời vừa rạng sáng.

Năm 2003, tôi bị báo cáo với chính quyền. Thời điểm đó tôi chỉ học Pháp được một năm và không có nhận thức vững chắc về Pháp lý. Hai lần đầu tiên bị báo cáo, với suy nghĩ của người thường rằng “người đàn ông khôn ngoan thì nên biết rút lui đúng lúc,” tôi đã bỏ nhà lang bạt mỗi lần khoảng nửa năm để tránh bị cảnh sát quấy nhiễu. Tôi đã đi hơn một nửa Trung Quốc và đôi khi chỉ một chai nước và ăn một cái bánh mì mỗi ngày. Tôi phải chịu khổ rất nhiều và đã phung phí thời gian quí báu để giảng chân tướng cho mọi người.

Lần tiếp theo bị báo cáo, tôi đã có nhận thức tốt hơn về Pháp và quyết định sẽ không đi trốn nữa. Sư phụ giảng:

“Hãy cứu và thu [thập] những chúng sinh mà chư vị cần cứu độ. Hãy chính niệm chính hành, giải thể hết thảy chướng ngại, truyền rộng chân tướng, ‘Thần tại nhân trung’.” (Gửi Pháp hội Stockholm tại Châu Âu [2005]-Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi đã nghĩ rằng người tu luyện đang làm công việc thần thánh nhất, tại sao tôi lại đi trốn nếu tôi không làm việc gì sai. Tôi minh bạch rằng nếu cảnh sát đến, chỉ là vì họ muốn nghe chân tướng về Đại Pháp.

Một người đàn ông đã báo cáo tôi với cảnh sát khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp tại một địa điểm gần nhà ông ta. Tình cờ khi đó một nhóm người đến định trả thù ông ấy vì ông ấy đã làm điều gì đó với họ. Họ đập vỡ cửa sổ nhà ông ấy và đánh đập ông ấy tàn nhẫn. Khi ba cảnh sát đến họ nói với ông ấy: “Ông đã bị đánh đấy. Tại sao ông không đổ cho Pháp Luân Đại Pháp đi?” Cảnh sát từ chối xử lý báo cáo của ông ta về tôi và bỏ đi.

Tôi nhận ra rằng khi trong tâm tôi có Pháp, Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Đó cũng là một báo ứng đối với người đã báo cáo tôi. Từ đó về sau, ông ta không báo cáo tôi nữa.

Mất hai con trai trong 10 ngày

Con trai út của tôi mắc bệnh nặng trong thời gian cháu đang làm việc tại tỉnh Quảng Đông, và cháu đã trở về nhà vào ngày 21 tháng 4 năm 2018. Tôi đã tiêu hơn 100 nghìn Tệ và đưa cháu đến bệnh viện thành phố điều trị. Tuy nhiên, cháu đã qua đời vài ngày sau khi xuất viện. Rồi 10 ngày sau, con trai lớn của tôi mất vì tai nạn xe gắn máy.

Mất đi hai đứa con trai trong 10 ngày đối với hầu hết mọi người là điều thống khổ nhất, nhưng tôi biết rằng là một học viên, tôi phải dùng Pháp đo lường mọi việc và làm theo lời Sư phụ dạy.

Sư phụ giảng:

“chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

Sinh tử của một cá nhân đã được đặt định và mọi việc đều có an bài của nó. Tôi đã tiêu tốn 100 nghìn Tệ cho con trai út và rồi cháu ra đi; và món nợ của chúng tôi đã được trả xong. Con trai lớn chết trong một tai nạn và tiền duyên của cha con tôi đã chấm dứt. Mỗi người đều có số phận của riêng mình.

Vậy thì sao tôi hãy còn bối rối, buồn bã và tức giận về sự ra đi của hai đứa con ấy? Một lượng lớn chúng sinh đang chờ được cứu. Nếu tôi mãi chìm đắm trong nỗi đau này, tôi sẽ không thể hoàn thành thệ ước tiền sử của mình. Hơn nữa, hai con tôi đã chứng kiến thần tích triển hiện với tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chúng thực sự kính trọng Đại Pháp và vì thế Sư phụ đã an bài một nơi tốt đẹp cho chúng.

Cháu nội tôi về nhà để lo đám tang cho bố cháu. Nhiều người giục cháu đòi người lái xe mô tô bồi thường vì đã gây ra tai nạn chết người và nói rằng ít nhất cũng là chi phí tang lễ. Tôi nghĩ rằng là một học viên, tôi nên tuân theo tiêu chuẩn tâm tính ở tầng thứ cao hơn và nói với cháu nội: “Mọi người đều đau buồn với sự việc này. Người lái xe mô tô cũng không cố ý. Tất cả chúng ta đều là người cùng một làng và đều gặp nhau mỗi ngày. Tốt nhất là không nên hình thành oán hận giữa hai gia đình. Hãy tử tế với người khác, về lâu về dài sẽ tốt hơn.”

Không tranh giành lợi ích cá nhân

Sau khi hai con mất, tôi đối mặt với hai ma nạn khảo nghiệm chấp trước của tôi đối với lợi ích. Tôi đã bảo trì tâm tính của mình và cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Ngay trước khi con trai út qua đời, cháu đã mua một mảnh đất để xây nhà. Sau khi cháu mất, người bán đã lấy lại và trồng cây lên đó mà không trả tiền lại cho chúng tôi. Mấy người bạn của tôi đã mắng họ và nói rằng tôi phải lấy lại tiền. Từ giác độ của người thường mà nói, đó là việc làm đúng, nên trong tâm tôi đã đồng tình.

Tuy nhiên, đêm đó hai chân tôi đau nhức và tôi không thể đứng được. Tôi hướng nội và tìm xem tâm tính của mình đã bị rớt ở đâu. Tôi nhận ra việc rằng người bán đất lấy lại mảnh đất không phải là ngẫu nhiên.

Sư phụ giảng:

“Nợ thì phải hoàn [trả]” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)

Con trai út chắc hẳn đã nợ người đó trong kiếp trước và cháu phải trả nợ trong kiếp này. Nếu tôi đi tranh giành mảnh đất thì chẳng phải tôi đang gánh món nợ đó hay sao? Tôi có thể trở về nhà với Sư phụ như thế nào đây? Khi minh bạch Pháp lý này, hai chân tôi đã cảm thấy tốt hơn.

Tôi hùn vốn với một người khác và mua một con trâu to để cày ruộng. Sau khi cho trâu cày xong, ông ấy đã lẳng lặng bán với giá 16 nghìn Tệ và không đưa đồng nào cho tôi. Người làm của tôi rất tức giận. Anh ta nói: “Họ biết rằng con trai của bác vừa mất, và họ nghĩ rằng hiện giờ họ có thể ức hiếp bác!”

Cậu ấy rủ vài người bạn và lên kế hoạch đi đến gia đình ấy để cưỡng đoạt vài con bò và lợn về để bán. Từ góc độ của người thường, người hùn vốn với tôi đã thực sự không đúng khi làm việc này và đã lợi dụng tôi. Tôi đã không thể giữ được bình tĩnh và đã không phản đối ý kiến này của người làm.

Nhưng hai ngày sau, trước khi họ đi làm việc đó, hai chân tôi đột nhiên sưng to. Nó đau đến nỗi tôi không thể bước xuống giường. Lập tức tôi hướng nội và dùng Pháp Pháp cân nhắc mọi việc.

Tâm tôi trở nên minh bạch. Tôi xem xét lại mọi việc từ trong Pháp và không làm theo cách của người thường. Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã nợ người hùn vốn với mình trong kiếp trước và tôi cần phải hoàn trả cho ông ấy. Nếu tôi lấy lại tiền, nghĩa là tôi sẽ từ chối không trả nợ và chẳng phải là tôi dã hành xử như một người thường sao?

Khi tâm tôi ngay chính, cơn đau ở chân đã biến mất. Vì thế tôi đã ngăn không cho người làm của tôi thực hiện kế hoạch của họ.

Khi còn trẻ, tôi phải tiếp thụ sâu sắc giáo dục ý thức hệ của ĐCSTQ và đã hình thành nhiều thói quen xấu, có tâm tranh đấu và buông thả bản thân. Tôi bốc đồng, thường xuyên đánh nhau, có xu hướng cực đoan và chỉ làm những gì tôi thích. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chắc chắn tôi sẽ đánh nhau khi phải chịu tổn thất như vậy.

Nhưng với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đang chú ý hơn đến suy nghĩ và hành vi của bản thân vào mọi lúc. Khi nói chuyện, tôi chú ý đến lời ăn tiếng nói và đảm bảo không nói những lời có tính sát thương. Điều này khác biệt hoàn toàn so với trước kia, khi tôi thường xuyên làm tổn thương người khác bởi vì tôi chỉ lo trút giận mà thôi.

Hiện nay tôi có thể hòa ái với mọi người xung quanh. Tất cả họ đều nói: “Tâm tính của bác đã cải biến hoàn toàn. Giờ đây bác thật là trầm tĩnh và tốt bụng.”

Họ kính trọng gọi tôi là “bác”, như cách họ gọi người thân. Tôi nói rằng tôi sẽ không thay đổi như thế nếu không có Sư phụ trợ giúp.

Mọi người đang chờ được cứu

Đầu năm nay, do sự bưng bít thông tin của chính quyền ĐCSTQ mà virus Trung Cộng đã bùng phát khắp nơi trên thế giới. Anh rể tôi đã qua đời vào tháng 02 và tôi cần đến nhà anh ấy để lo tang lễ. Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội tốt cho tôi giảng chân tướng vì có ít học viên Đại Pháp ở khu vực đó.

Tôi dán tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp trên một cột điện gần nhà anh rể, nơi đó rất dễ nhìn thấy. Ngay sau đó có vài người đến đọc và gọi cho những người xung quanh: “Đến đây đi! Ở đây có bí quyết tránh dịch này.”

Thế là những người xung quanh đến đó, và một số người đọc to, “Bí quyết để tránh dịch bệnh: chân thành niệm chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’”

Sau đó, càng lúc càng có nhiều người đến xem. Tôi rất xúc động và cảm thấy chúng sinh đang háo hức chờ đợi để được thức tỉnh như thế nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/7/407387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/23/186896.html

Đăng ngày 21-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share