Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2020] Con gái tôi sau khi được sinh ra đời đã rất ốm yếu và thường xuyên phải nằm viện điều trị. Tôi thay đổi công việc của mình để có thể ở bên cháu vào ban ngày, và đi làm vào ban đêm. Chồng tôi thì bận công việc và không bao giờ chăm lo cho gia đình.

Những bất hạnh của con gái tôi tiếp diễn trong suốt cuộc đời của cháu. Cháu bị gãy ngón chân khi lên hai tuổi, lên ba tuổi thì gãy tay, rồi mắc bệnh quai bị và viêm màng não lúc năm tuổi.

Trong những năm đầu đời, cháu đã gặp khó khăn trong học tập và họ hàng bên chồng tôi thường nói những điều không mấy tốt đẹp về cháu. Tôi lại thay đổi công việc để có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc học của cháu. Tôi chỉ muốn chứng tỏ với gia đình chồng rằng con gái tôi thông minh và có thể thành đạt.

Nhờ đạt thành tích cao trong môn toán mà cháu đã được trao một suất học bổng tại một trường trung học cấp tỉnh. Cháu đã giành giải nhất trong cuộc thi cấp thành phố, việc đó giúp tôi tiết kiệm được 12.000 Nhân dân tệ tiền học. Tuy nhiên, sức khỏe của con gái tôi lại không được tốt.

Cháu đã bị gãy xương đùi trong khi chơi ở trường. Thầy cô giáo và bạn học đều đến thăm cháu, nhưng không ai trong gia đình chồng tôi đến thăm. Tôi chưa từng xích mích với mẹ chồng mình.

Con gái tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Vào tháng 4 năm 1998, một người hàng xóm đã cho tôi mượn cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi thích đọc cuốn sách này vì nó dạy người ta trở thành người tốt, nhưng tôi chưa bao giờ đọc xong cuốn sách vì tôi phải vội về nhà cha mẹ đẻ để chăm sóc họ. Tuy nhiên, tôi đã luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp trước khi tôi đi.

Tôi luyện công lúc rảnh rỗi, và chẳng bao lâu sau tôi cảm thấy bệnh tim của mình đã được cải thiện và tôi không còn cảm thấy mệt mỏi khi đạp xe đi làm nữa.

Điều này giống như Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

“…chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy”. (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Sau việc trải qua những cải thiện đáng kể về sức khỏe của mình, tôi vội vã về nhà và hỏi người hàng xóm rằng tôi có thể mua cuốn Chuyển Pháp Luân ở đâu. Sau khi tôi có được báu vật này, tôi đã học Pháp và luyện công bất cứ khi nào tôi có thời gian.

Con gái tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã khai mở trí huệ của cháu, và cháu đã được nhận vào trường đại học của tỉnh. Đại Pháp cũng đã ban cho con gái tôi một cơ thể khỏe mạnh, và cháu không còn cần bất kỳ loại thuốc nào nữa. Pháp Luân Đại Pháp đã thấm sâu trong trái tim của cháu.

Buông bỏ tâm oán hận

Bố chồng tôi chiêu đãi họ hàng của ông ở một nhà hàng sang trọng để chứng tỏ ông có một sự nghiệp thành công và một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng được mời. Con gái tôi nói với tôi phải kìm chế sự oán giận của tôi đối với bố mẹ chồng cho dù có chuyện gì xảy ra. Tôi đã miễn cưỡng đồng ý.

Khi chúng tôi đến đó, họ hàng nhà chồng tôi vẫn chưa đến. Tôi và con gái ngồi ở một góc. Hai cô em dâu của tôi đến cùng với họ hàng nhà chồng tôi. Con gái tôi nắm lấy tay tôi bước đến gần mẹ chồng tôi. Tôi thừa nhận sự hiện diện của bà và chào bà.

Mẹ chồng tôi đi lướt qua tôi, suýt nữa thì xô ngã tôi. Con gái tôi nắm lấy tay tôi và đưa tôi về chỗ ngồi.

Ý nghĩ về việc bị làm bẽ mặt trước đám đông đã khiến tôi rơm rớm nước mắt. Tôi biết rằng mình nên kìm lại, vì vậy tôi lau nước mắt và đi vào phòng tắm.

Tình cờ mẹ chồng tôi cũng đi đến đó. Tôi mở cửa cho bà và làm như vậy một lần nữa khi bà bước ra. Sau bữa tối, mọi người đề nghị chúng tôi chụp ảnh chung. Tôi đang đứng ở cuối thì mẹ chồng tôi đi qua. Bà bị vấp và suýt ngã, vì vậy tôi đã đưa tay ra và kịp đỡ bà.

Sau khi chụp ảnh xong, mẹ chồng tôi gọi chồng tôi qua và bảo chúng tôi mang về nhà một ít đồ ăn thừa. Con gái tôi nhìn tôi và mỉm cười.

Kể từ đó, tôi thường xuyên đưa con gái về thăm mẹ chồng tôi và bà đã không còn nói bất kỳ điều xấu nào về cháu nữa.

Giúp đỡ họ hàng nhà chồng

Vào mùa xuân năm 2002, bố mẹ chồng tôi được thông báo rằng họ phải dỡ bỏ một công trình xây dựng trái phép. Họ không phải là những người duy nhất nhận được thông báo này. Mẹ chồng tôi lo lắng vì việc này phải làm trong ba ngày mà không tìm được ai giúp.

Chị gái của chồng tôi sống với bà nhưng một tay của chị bị tàn tật. Các con trai và con dâu khác của bà thì không có thời gian. Chỉ có chồng tôi là có thể phụ giúp sau giờ làm việc, nhưng anh ấy phụ trách hậu cần chung của công ty và luôn bận rộn.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ đi. Bố mẹ chồng tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm việc đó nhưng họ đã rất vui khi nghe tôi nói vậy.

Bố chồng tôi gần 86 tuổi, dù phải chống nạng nhưng vẫn đi siêu thị để mua cho tôi ít trái cây. Mẹ chồng tôi nấu bữa trưa cho tôi.

Căn nhà nhỏ đó không dễ phá bỏ, và nơi này chứa đầy vật liệu xây dựng như gạch lát sàn và gỗ. Tôi đã dành cả một ngày để dọn sạch chỗ đó.

Những người khác đều thuê những người lao động khỏe mạnh và họ được trang bị tốt cho loại công việc này. Tôi đã 50 tuổi và vẫn hoàn thành công việc này đúng hạn.

Chồng tôi và tôi dùng xe đạp để chở một số đồ gỗ từ nhà của mẹ chồng tôi mang về nhà. Khi chúng tôi đến một khúc quanh, một chiếc xe ô tô phía sau đang bấm còi. Tôi nhanh chóng chuyển tay lái sang một bên để anh ta vượt qua, nhưng tôi đã tông vào lề đường và ngã xe. Ghi đông xe đạp đã đâm vào xương sườn của tôi.

Chiếc xe ô tô dừng lại để xem tôi có sao không, nhưng tôi nói rằng tôi ổn và bác tài có thể đi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy khó thở. Chồng tôi đỡ tôi dậy, và chúng tôi đạp xe xuống đồi..

Sau khi về đến nhà, tôi thấy xương sườn và mông của mình bị bầm tím nghiêm trọng. Chồng tôi đi ngủ trong khi tôi thức để luyện các bài công pháp. Sau khi hoàn thành chúng, tôi đã có thể thở bình thường.

Tôi đã thức dậy sau khi ngủ chỉ một giờ và cảm thấy hoàn toàn ổn. Sau đó, tôi nấu bữa trưa cho mẹ chồng và đạp xe đến nhà bà.

Mẹ chồng tôi rất hài lòng khi nhìn thấy tôi: “Mẹ đã nghĩ rằng con sẽ không đến nữa vì ngày hôm qua con đã kiệt sức rồi. Mẹ đã gọi cho con để nói con đừng đến nữa, nhưng không ai bắt máy. Mẹ thực sự vui vì con đã đến”.

Mẹ chồng tôi lấy ra một chiếc túi vải nhỏ và đưa cho tôi. Đó là số tiền để phá bỏ công trình xây dựng. Tôi đã nói rằng tôi không thể nhận nó.

“Con tốt hơn con gái của mẹ đấy”, bà trả lời. “Con là con gái cả của mẹ. Tất nhiên mẹ nên đưa cho con số tiền này”.

Từ đó, mẹ chồng tôi luôn dặn dò chồng tôi phải chăm sóc tôi. Khi mẹ chồng tôi ốm nặng, tôi và chồng hầu như ở bên cạnh bà mọi lúc.

Một hôm, tôi về nhà làm bánh bao cho bà. Khi tôi vừa làm xong, chồng tôi gọi cho tôi và chúng tôi mang bánh bao sang nhà mẹ chồng tôi. Ngay khi tôi bước vào phòng, mẹ chồng tôi đang nằm trên giường, nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tôi sửng sốt vì bà không quan tâm đến những gì tôi phải nói về Pháp Luân Đại Pháp trước đó.

Bà nói tiếp: “Pháp Luân Đại Pháp đã khiến con dâu tôi chăm sóc tốt cho đứa con trai ngớ ngẩn của tôi. Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt!” Mẹ chồng tôi đã trao cho tôi một chiếc nhẫn của bà và tôi đã rất vui khi nhận lấy.

Đại Pháp đã hóa giải nỗi oán hận hơn 10 năm của tôi với gia đình chồng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/3/407479.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/18/186821.html

Đăng ngày 25-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share