Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2020] Nhiều học viên tại địa khu chúng tôi đã bị cảnh sát sách nhiễu trong sáu tháng qua. Đối mặt với can nhiễu, một vài học viên đã rơi rớt. Tuy nhiên, những học viên kiên định trong tu luyện đã không động tâm bởi hoàn cảnh này và đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những ai đến sách nhiễu họ.

Đối mặt với sách nhiễu

Một học viên đang bị giam giữ trong tù vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Chỉ vài tháng sau khi cô ấy được thả ra thì một cảnh sát và hai người phụ nữ (họ không nêu rõ danh tính) đến nhà học viên này. Bà mời những người này vào nhà và họ hỏi bà có còn tu luyện Pháp Luân Công không.

“Vâng, dĩ nhiên là có chứ,” bà đáp. “Chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và cố gắng làm người tốt. Chúng tôi không phạm tội như trộm cắp, đánh bạc hoặc mại dâm. Nhưng chúng tôi lại bị giam giữ trong trại cưỡng bức lao động, trong nhà tù và bị ngược đãi. Ông trời sẽ không dung thứ việc này. Hiện nay những quan chức cao cấp đã bức hại Pháp Luân Công như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai đều đã gặp quả báo.”

Cảnh sát yêu cầu bà không nói những điều này cho hàng xóm hoặc những người khác.

Nhưng bà nói: “Trước khi diễn ra bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, đâu đâu cũng có người tu luyện Pháp Luân Công. Ông Kiều Thạch, nguyên chủ tịch Quốc hội, đã tiến hành một cuộc khảo sát lớn. Họ kết luận rằng: “Pháp Luân Công chỉ có trăm điều lợi cho dân cho nước mà không có một điều hại.” Giang Trạch Dân vì đố kỵ mà phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công mất lý trí này.”

Họ cố gắng ngắt lời bà, nhưng bà kiên quyết nói những gì cần nói. Bà nói về vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn, vốn được dàn dựng để lừa dối mọi người và làm cho họ có ác cảm với Pháp Luân Công. Họ đã bỏ đi khi bà bắt đầu nói về việc thoái ĐCSTQ.

Khi học viên này ở nhà một mình, có ai đó đã gõ cửa nhà. Bà mở cửa và thấy hơn mười người đang ở bên ngoài. Họ đi trên ba chiếc ô tô. Bà nhận ra mục đích của họ. Bà tăng cường chính niệm và tự nhủ: “Mình có Sư phụ và Đại Pháp. Vì sao mình lại sợ?” Bà biết rằng họ đến từ Ủy ban các vấn đề chính trị và pháp luật của thành phố và quận, cảnh sát địa phương và Ủy ban nhân dân.

Người đến từ Ủy ban các vấn đề chính trị và pháp luật thành phố nói: “Chúng tôi đến xem bà thế nào rồi.”

“Anh có biết,” bà nói, “rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp? Chân-Thiện-Nhẫn là Pháp căn bản của vũ trụ. Ai phản đối thì sẽ bị đào thải trong thời kỳ Chính Pháp.”

Sư phụ giảng:

“Sinh mệnh trong vũ trụ đều đang sắp đặt vị trí lại từ đầu, con người không xứng khảo nghiệm Pháp này, Thần cũng không xứng, ai động vào thì người đó có tội.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000])

Sau khi bà nói từ “Pháp của Sư phụ” những người của Ủy ban các vấn đề chính trị và pháp luật thành phố trông rất sợ hãi. Người của Ủy ban quận bắt đầu nói những lời phỉ báng Sư phụ. Học viên này phát chính niệm trong tâm để thanh lý tà linh phía sau ông ấy và nói: “Ông đừng nói những lời như thế. Nó không tốt cho ông. Hãy nghĩ một chút, một người phản đối Pháp của vũ trụ thì điều đó có tốt không?” Người đó rời đi, và sau một lúc tất cả bọn họ đều rời đi.

Ví dụ bên trên cho chúng ta thấy rằng khi chúng ta gặp những tình huống tương tự, chúng ta không nên xem đó là bức hại. Sư phụ không thừa nhận cuộc bức hại này, và học viên Đại Pháp cũng nên làm như thế.

Trong thời khắc khó khăn, học viên này chỉ nghĩ đến việc chứng thực Pháp và phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Những kẻ bức hại người tu luyện kỳ thực là đang bức hại chính mình. Học viên này đã không chút sợ hãi, nắm chắc cơ hội ngăn chặn kẻ hành ác với Sư phụ và Đại Pháp, cũng là một cách giảng chân tướng và thức tỉnh lương tâm. Uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện.

Nói lời cuối cùng ở đồn cảnh sát

Một học viên lâu năm đã bị năm cảnh sát chặn lại khi ông ra khỏi nhà vào ngày 13 tháng 5 năm 2020. Sau đó họ lục soát nhà ông. Khi cảnh sát định xông vào căn phòng mà ông đang giữ Pháp tượng của Sư phụ, vợ của ông–cũng là học viên–khóa cửa phòng và ông ấy đã nói với chính niệm mạnh mẽ: “Các anh không thể vào đó. Tôi sẽ không mở cửa cho các anh.”

Hai vợ chồng bị đưa đến đồn cảnh sát địa phương. Cả hai đều không sợ hãi. Họ bị giam riêng rẽ. Người chồng phát chính niệm thanh lý tà ác trong không gian khác ở đồn cảnh sát. Sau khi phát chính niệm, ông cảm thấy trong tâm tràn đầy từ bi. Ông trầm tĩnh lại và không còn ôm giữ oán hận với cảnh sát nữa. Ông chỉ cảm thấy rằng họ đang bị lừa dối và đáng thương. Họ bị ĐCSTQ thao túng và đang hành ác. Ông hy vọng sẽ thức tỉnh lương tri của họ.

Ông nói với họ về sự trân quý của Đại Pháp. Khi được hỏi rằng liệu ông có còn tu luyện Pháp Luân Công hay không, ông không muốn họ hành ác với học viên Đại Pháp.

“Đó là quyền cá nhân của tôi,” ông nói, “trước năm 1999, Pháp Luân Công được nhà nước khuyến khích. Vì sao Giang Trạch Dân quyết định bức hại Pháp Luân Công chỉ sau một đêm? Anh có nghĩ điều này kỳ lạ không? Hãy nghĩ một chút đi. Pháp Luân Công đề cao Chân-Thiện-Nhẫn và dạy người ta làm người tốt. Có bao nhiêu người đã đề cao tiêu chuẩn đạo đức và trở nên tốt hơn?”

Ông nói về lợi ích của Đại Pháp đối với gia đình và xã hội. Một số cảnh sát yên lặng lắng nghe, còn một số bỏ đi mà không nói lời nào. Người học viên này giảng chân tướng cả ngày hôm đó. Sau đó, người cảnh sát ghi lại cuộc thẩm vấn nói: “Ông lão, đã xong rồi. Ông có thể ký vào bản ghi chép này không?” Ông ấy trả lời: “Tôi không thể ký. Nếu tôi ký thì cũng đồng nghĩa rằng anh dính líu vào việc bức hại học viên chúng tôi và hành ác với Đại Pháp. Anh sẽ phải chịu quả báo sau này. Vì sự an toàn của anh mà tôi sẽ không ký.” Cảnh sát nói: “Được rồi, quên nó đi.” Anh ta lấy giấy tờ và báo cáo lên trưởng đồn cảnh sát.

Trưởng đồn cảnh sát đến và nói: “Ông lão, nếu ông muốn tu luyện ở nhà thì cứ việc, tôi không quan tâm. Nhưng ông không được gây rối trong hai kỳ Đại hội Đảng sắp tới.” Người học viên nói: “Tôi gây rối cho anh à? Mấy người các anh trói tôi lại và lôi tôi đến đây mà không có lý do nào. Anh không có lời giải thích nào ư? Anh không sợ phải lãnh trách nhiệm trong tương lai hay sao?” Trưởng đồn cảm thấy có đôi chút hổ thẹn trước mặt các cảnh sát khác, và các học viên đã được thả.

Trận chiến giữa chính và tà

Có một đồng tu chưa hề trải qua tình huống nào như thế trong hơn hai mươi năm tu luyện. Tháng 6 năm 2020, chồng bà gọi điện và nói rằng có một cảnh sát địa phương hỏi số điện thoai của bà và sắp đến nhà.

Nghe điện thoại xong, người học viên này phát triển tâm sợ hãi. Sau khi bà đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, chồng bà nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát. Khi đó bà không cảm thấy quá sợ hãi. Tuy nhiên, lần này, bà cảm nhận được áp lực của tà ác từ không gian khác. Bà ngồi xuống, phát chính niệm giải thể đám hắc thủ lạn quỷ và tà linh ĐCSTQ. Bà vẫn không thể trầm tĩnh xuống được. Khi con trai bà đề nghị bà giấu tất cả sách Đại Pháp, bà đã không nói không. Bà biết trạng thái của mình không tốt, nhưng bà chưa bao giờ trải qua những sách nhiễu như vậy và không biết phải đối đãi như thế nào.

Vài ngày sau, cảnh sát gọi điện thoại cho bà. Sau khi xác nhận tên và địa chỉ của bà, cảnh sát chỉ nói Ok và gác máy. Cuộc gọi này đã làm bà lo sợ đến mức bà thậm chí không muốn trả lời điện thoại nếu không biết người gọi là ai.

Ngày 11 tháng 6 là một ngày mưa rả rích. Có ai đó gõ cửa nhà lúc khoảng 10 giờ sáng. Bà mở cửa mà không nghĩ ngợi gì. Vị quản lý khu vực và một người đàn ông bước vào. Họ nói rằng họ cần bà ký vào một giấy tờ, và một khi bà ký, họ sẽ xóa tên bà trong danh sách và sẽ không đến nhà bà nữa. Chồng bà lo sợ và giục bà ký. Bà kiên quyết từ chối. Tuy nhiên, chồng bà quyết định ký thay cho bà. Bà trở nên tức giận và lớn tiếng với vị quản lý: “Ông phân biệt đối xử tôi–đó là hạch sách tôi. Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Vì sao ông lại đến nhà tôi? Đó là một sự xúc phạm chúng tôi. Một cuộc điện thoại của ông làm chúng tôi không yên ổn được. Tôi không ký tờ giấy đó.” Chồng của bà cố gắng ngăn bà lại và đưa họ đi.

Sau đó người học viên này hướng nội và chia sẻ với các đồng tu. Bà nhận ra rằng bà đã thiếu từ bi. Thực ra, học viên này ngày thường làm các việc rất thận trọng và làm ba việc rất tốt. Sau khi đối mặt với sự việc này, bà càng thêm thực tu, học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng tốt hơn.

Một buổi chiều, sau khi giảng chân tướng, bà trở về nhà và nhìn thấy em gái mình đang ngồi trên ghế sofa. Chồng của bà đã gọi dì ấy tới khi cảnh sát đến nhà bà lần nữa. Bà được thông báo sẽ phải chụp ảnh với cảnh sát và ký vào một biên bản. Chồng của bà biết rằng bà sẽ không ký nên đã nhờ cậy đến em gái bà.

Người học viên này nói với em gái của mình rằng bà không thể làm việc đó. “Đó là phản đối Đại Pháp và không tốt cho em.” Người em gái bắt đầu khóc lóc và nói những điều đại khái như, “Em chỉ có một người chị gái. Nếu có chuyện gì xấu xảy ra cho chị thì em sẽ ra sao? Chị đã lớn tuổi rồi. Vì chuyện này mà anh rể ly hôn với chị thì sao?” Học viên này nói với em gái: “Em biết Đại Pháp là tốt. Đừng lo lắng, những chuyện em nói sẽ không bao giờ xảy ra. Em về nhà đi.” Cô em gái từ chối đi về. Người học viên đề nghị: “Chị không thể yên tĩnh để phát chính niệm khi có em ở đây. Sau khi em về, em có thể giúp chị bằng cách nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và cầu xin Sư phụ bảo hộ cho chị.” Em gái tin tưởng bà và đi về. Bà cũng bảo con trai mình làm như thế.

Chồng của bà đã trở về nhà sau khi cô em rời đi. Ông ấy nói rằng vị quản lý khu vực vừa gọi cho ông và họ sẽ đến vào khoảng 6 giờ tối. Ông ấy nói ông ấy sẽ ký thay bà nếu bà từ chối. Học viên này nói: “Không, ông không thể làm việc này. Đó có nghĩa là ông đang phản đối Đại Pháp. Đó là một việc tồi tệ. Ông không được ký. Đừng lo lắng! Đó là việc của tôi. Tự tôi sẽ lo liệu.” Chồng bà bắt đầu la hét và dọa sẽ ly hôn. Bà nhận ra rằng cựu thế lực đang cố lợi dụng bà bằng tình thân quyến. Bà không động tâm khi nghe những gì ông chồng nói. Bà liên tục trấn an ông và khuyên ông ấy nên đi ra ngoài để bà một mình gặp những vị khách kia. Bà không muốn bị cưụ thế lực lừa dối và đi vào phòng để phát chính niệm.

Năm phút sau, vị quản lý khu vực và cảnh sát đến, họ hỏi bà liệu họ có thể vào nhà không. Bà nói: “Đương nhiên rồi. Ai tới nhà tôi đều được chào đón. Xin mời ngồi.” Sau khi họ ngồi xuống, học viên này nắm thế chủ động và nói: “Chủ nhiệm, tôi xin lỗi vì thái độ lần trước của tôi khi ông đến đây. Tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn nhưng tôi đã không tử tế khi nói chuyện với ông. Xin hãy thứ lỗi.” Vị quản lý này nói: “Tôi có thể thấy bà rất tử tế. Không cần phải xin lỗi.”

Học viên này tiếp tục: “Ông cũng trông rất thiện lương. Ông thấy đó, nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn là quá tốt. Tất cả chúng ta nên tuân theo nguyên lý này để làm người tốt. Ông biết rằng thiện ác hữu báo. Con người không nên làm điều ác. Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang đều là cán bộ cấp cao như thế. Họ chẳng phải đang ở trong tù sao? Tôn Lực Quân cũng là một trong những quan chức chủ chốt đã đàn áp Pháp Luân Công. Ông ta cũng đã rớt đài đó sao?

Vị quản lý nói rằng cảnh sát địa phương yêu cầu có chữ ký của bà. Bà nói: “Chủ nhiệm, đó là việc không thể. Ông thấy đó, Đại Pháp là tốt và trong tương lai sẽ được trả lại thanh danh. Nếu tôi ký, điều đó sẽ có hại cho ông. Đó là bằng chứng về tội ác của ông đối với Đại Pháp. Tôi không muốn làm hại ông. Ông hiện giờ có lẽ không hiểu những lời tôi nói nhưng tương lai ông sẽ hiểu rằng đó thực sự là vì sự an toàn của ông.” Sau khi nhận thấy không thể thuyết phục được bà, họ đã bỏ đi.

Dường như học viên này không nói nhiều. Kỳ thực, đây chính là một trận chiến giữa chính và tà. Học viên liên tục hướng nội, liên tục phát chính niệm và không bị chấp trước vào tình thân quyến dẫn dắt. Bà tín Sư tín Pháp và thanh lý tà ác.

Khi đối mặt với can nhiễu điên cuồng của tà linh vào giai đoạn cuối cùng này, là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải càng tinh tấn hơn và càng dũng mãnh hơn khi trợ Sư chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/1/411240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/22/186889.html

Đăng ngày 06-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share