Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2020] Khi tôi đang trong trại cưỡng bức lao động, một lính gác đã từng hỏi rằng tôi được gặp Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp hay chưa. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm nhưng chưa được gặp Sư phụ. Mặc dù tôi chưa trực tiếp gặp Ngài, Sư phụ đã ban cho tôi quá nhiều–điều gì đó rất chân thực và vô cùng ý nghĩa.

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không biết bất kỳ học viên nào. Khi tôi đọc Bài giảng thứ tư trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy một bàn tay vô hình gỡ bỏ thứ gì đó trong dạ dày tôi và các cơ quan nội tạng khác. Tốc độ và lực mạnh đến mức cơ thể tôi bị đẩy về phía trước. Từ đó, căn bệnh viêm phần phụ và nhịp tim nhanh vốn hành hạ tôi thừa sống thiếu chết trong một thời gian dài hoàn toàn được chữa khỏi. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính. Sư phụ đã chấp nhận tôi là đệ tử của Ngài.

Trong 20 năm qua, tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Tôi đã chứng kiến uy lực phi thường của Pháp Luân Đại Pháp. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời.

Giảng chân tướng tại các khu vực dân cư trong đại dịch

Vào đêm giao thừa Tết Nguyên đán, thành phố bắt đầu phong tỏa. Cổng vào các khu dân cư đều bị chặn, chỉ mở một lối vào duy nhất. Mọi người bị kiểm tra nhiệt độ, và quét camera để nhận diện khuôn mặt mỗi khi ra vào khu chung cư. Bị giam hãm lâu trong nhà, ai cũng cảm thấy mờ mịt.

Việc này mang đến nhiều khó khăn cho các học viên chúng tôi khi chúng tôi cố gắng thức tỉnh chúng sinh. Tôi bắt đầu học Pháp và phát chính niệm thật nhiều. Tôi tự nhủ mình là đệ tử của Sư phụ và sẽ không thừa nhận bất cứ an bài nào của cựu thế lực. Sư phụ sẽ có an bài tốt nhất cho tôi.

Lần đầu tiên tôi ra ngoài giảng chân tướng sau khi thành phố bị phong tỏa là vào giữa trưa. Không một bóng người trên đường phố. Tôi cầu xin Sư phụ đưa những người có tiền duyên đến với mình. Đột nhiên có một người xuất hiện trên đường. Anh ấy mở cửa sau nhà, dán lên tường một tấm biển “Vui lòng gọi trong trường hợp khẩn cấp“, rồi đi vào trong, để mở cửa sau.

Tôi rất vui đã gặp được anh ấy và treo một túi tài liệu giảng chân tướng vào cái đinh trên tường, trong túi có phần mềm vượt phong tỏa internet. Vài ngày sau tôi lại đi qua nơi này. Cửa hàng đang mở cửa kinh doanh. Đó là cửa hàng duy nhất trên phố và còn kinh doanh thuận lợi thời điểm đó.

Cửa sổ của một hiệu thuốc mở cách đó không xa. Ở đó treo một biển báo “Xin vui lòng nhấn chuông nếu cần mua thuốc.” Tôi treo một túi tài liệu lên cửa sổ. Tôi nhắn nhủ trong tâm: “Đây là thuốc giải bệnh dịch. Xin hãy nhận nó.”

Tôi tới một khu chung cư cao cấp. Nhiều nhân viên của các cơ quan công-kiểm-pháp địa phương sống ở đây. Khu chung cư này sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt ở lối vào. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Một thanh niên trẻ tiến đến cổng và hệ thống nhận diện cậu ấy. Cánh cổng mở ra. Thế là tôi theo cậu ấy vào bên trong.

Khu chung cư được bảo vệ nghiêm ngặt. Bảo vệ đứng gác ở mỗi tòa nhà. Một số tòa nhà có hệ thống kiểm soát ra vào điện tử. Cứu người thật không dễ. Tôi tiến đến một tòa nhà. Người bảo vệ nhìn thấy tôi. Tôi thầm nói với anh ấy: “Hãy tiếp tục chơi điện thoại di động và đừng nhìn lên.” Anh ấy có vẻ thuận theo như vậy và tiếp tục chơi trên điện thoại. Tôi mở cửa và phát chính niệm: “Không ai sẽ ra ngoài cho tới khi tôi phát xong tài liệu.” Tôi dán những tấm áp phích và để lại tài liệu bên ngoài mỗi căn hộ.

Sau khi tôi phát xong tài liệu bên trong tất cả các tòa nhà, tôi nhận ra rằng mình không biết lối ra ở đâu. Tôi đi lòng vòng rồi thấy ba cô gái trẻ đang ra ngoài để mua đồ. Tôi đi theo họ và tìm thấy lối ra phía sau một căn nhà một tầng trông bình thường. Rất khó để tìm được lối ra đối với người mà không quen thuộc khu vực này. Hệ thống nhận diện khuôn mặt cũng được lắp đặt ở đó. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và rời đi mà không gặp vấn đề gì.

Một Bí thư Đảng đã nghỉ hưu thoái ĐCSTQ

Hàng xóm của tôi, ông Lý là một cựu Bí thư Chi bộ trong một doanh nghiệp nhà nước đã nghỉ hưu. Hàng ngày, ông ấy đều xem CCTV, kênh thông tin và tuyên truyền chính thức của ĐCSTQ. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và cố gắng thuyết phục ông thoái ĐCSTQ trước đó. Ông ấy nói tôi là một người phản cách mạng mỗi khi tôi nói chuyện với ông ấy.

Trên thực tế thì chúng tôi có quan hệ tốt đẹp với nhau. Khi ông ấy vui vẻ, tôi đã nói với ông hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và ông ấy sẽ được cứu nếu ông ấy niệm những từ này khi gặp nguy hiểm.

Người hàng xóm của tôi đã trải qua nhiều chiến dịch chính trị của ĐCSTQ. Trong tâm, ông ấy biết rằng ĐCSTQ không tốt, mặc dù ông không thừa nhận điều này một cách công khai. Tôi đã đưa ông ấy đọc Cửu Bình. Ông ấy nói rằng cuốn sách này không phải do con người viết mà do Thần viết, vì nó thẳng thắn chỉ ra đúng bản chất của Cộng sản.

Tôi nói với ông ấy rằng hẳn là khó cho ông ấy bởi vì ông ấy phải giả vờ ủng hộ ĐCSTQ. Ông nói với tôi: “Ngay khi gia nhập ĐCSTQ, người ta sẽ trở nên bất bình thường và phải chịu chứng tâm thần phân liệt.”

Vợ ông nói với tôi rằng ông đã đọc Chuyển Pháp Luân ở nhà do đó ông có thể thảo luận cùng tôi và rằng trong mơ, ông ấy đã thấy một vị Đại Kim Phật tới gặp ông, ông ấy đã cười nhiều đến nỗi tỉnh giấc. Ông ấy nói rằng đó là một dấu hiệu tốt cho ông. Một buổi sáng, ông Lý cảm thấy mệt sau khi thức giấc. Ông ấy không thể đứng lên hay ngồi xuống. Vợ ông nói với ông: “Bây giờ chỉ có Sư phụ Lý mới có thể cứu anh, vị Phật mà anh thấy trong mơ ấy. Hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Đây là hy vọng duy nhất cho anh. Chúng ta hãy cùng niệm hai cụm từ này nhé.”

Con trai ông ấy gọi xe cứu thương đưa ông tới bệnh viện. Ông ấy phải trả 10.000 Nhân dân Tệ trước khi được bác sỹ điều trị. Điều đó khiến ông tức giận đến mức ngất đi. Vợ ông thì thầm bên tai ông: “Nếu anh nghe thấy em nói, xin hãy niệm hai cụm từ đó trong tâm và cầu xin Sư phụ giúp anh.”

Con trai ông về nhà lấy tiền, do đó bác sỹ đã khám cho ông và nói ông bị đột quỵ.

Ngày hôm sau ông ấy nhất quyết về nhà bởi vì ông sợ rằng các bác sỹ sẽ lấy nội tạng của ông.

Ngay khi về đến nhà, ông đã lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân. Ông nói: “Những gì Sư phụ nói đều đúng. Sư phụ Lý đã cứu sống tôi và cho tôi một cuộc đời thứ hai.”

Vợ ông đáp: “Tại sao ông bị đột quỵ? Bởi vì ông đã không lắng nghe các học viên giảng chân tướng. Sở dĩ ông phục hồi nhanh như vậy là vì Sư phụ Lý đã cứu ông.”

Người hàng xóm của tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày kể từ khi ông xuất viện và đến nay đã đọc cuốn sách nhiều lần. Cuối cùng ông đã thoái ĐCSTQ sau khi các học viên giảng chân tướng cho ông ấy trong hơn 20 năm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/30/411057.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/19/186844.html

Đăng ngày 21-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share