Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-07-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã ngoài 80 tuổi. Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã đối mặt với những thời điểm khó khăn và trải nghiệm uy lực của Đại Pháp.
Những trang bị lỗi đã được sửa lại
Tháng 5 năm 2019, tôi đã lấy một số Tuần báo Minh Huệ ấn bản đặc biệt từ một điểm sản xuất tài liệu tại nhà của một học viên khác. Khi tôi đang gấp các trang, tôi thấy năm cuốn trong đó có hai mặt đều in cùng một nội dung thông tin. Tôi cất riêng năm cuốn này và dự định sẽ dán những trang khác đè lên để không phải vứt chúng đi.
Một vài ngày sau, tôi gặp một số vấn đề với máy in của mình, và những trang in ra đều trắng trơn. Sau khi sửa xong, tôi đã quên mất năm cuốn tài liệu bị lỗi kia.
Mãi đến cuối tháng 6 tôi mới nhớ ra những cuốn đó. Khi tôi mở chúng ra, tôi sửng sốt thấy chúng vẫn ổn–mỗi mặt đã được in thông tin khác nhau! Sư phụ đã sửa chúng!
Trải nghiệm kỳ diệu này tuyệt không phải là ảo giác, vì tôi có thói quen gấp các trang của tuần báo mới ngay sau khi về đến nhà, và năm cuốn này chưa bao giờ được gấp lại. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta có tâm nguyện thức tỉnh lương tâm của mọi người, Sư phụ có thể giúp chúng ta bất cứ điều gì.
Máy tính được kết nối wifi một cách thần kỳ
Vào ngày 18 tháng 3 năm 2020, một học viên đã giúp tôi cài đặt lại hệ thống máy tính, nhưng tôi không thể nhớ mật khẩu vào mạng wifi của mình sau khi cài đặt xong máy tính, do đó tôi không thể vào mạng. Tôi đã cố gắng vài lần mà không có kết quả. Tôi thắp ba nén hương và cầu xin Sư phụ giúp tôi.
Sau khi các nén hương đã cháy được nửa chừng, tôi quay lại máy tính để thử kết nối. Thật kinh ngạc, mạng internet đã được kết nối! Tôi vô cùng mừng rỡ và biết ơn Sư phụ.
Khi đại dịch vi-rút Corona đang rất nghiêm trọng, các học viên rất khó gặp nhau bởi vì luôn có bảo vệ canh gác tại cổng ra vào của các khu dân cư. Điều này thực sự đã giúp tôi loại bỏ chấp trước dựa dẫm vào người khác, vì tôi phải tự mình làm mọi việc.
Cứu người trong đại dịch
Từ cuối tháng Giêng, có rất ít người ra đường do vi-rút Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Một ngày nọ, tôi ra ngoài giảng chân tướng và đưa cho một người đàn ông một cuốn tài liệu nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh ấy không muốn nhận nó. Tôi nói: “Anh có biết về dịch bệnh viêm phổi Vũ Hán không? Nó cực kỳ nguy hiểm. Tôi đang chỉ cho anh một cách để được an toàn. Tại sao anh không muốn xem chứ?”
Anh ấy đã đi được khoảng 3-4 mét nhưng nghe vậy liền quay lại và hỏi xin tôi cuốn tài liệu. Tôi đưa nó cho anh ấy cùng một tấm bùa hộ mệnh. Tôi nói với anh hãy chuyển cuốn tài liệu cho bạn bè và người thân của anh sau khi anh đọc xong. Tôi dặn anh hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và chúc anh ấy may mắn. Sau đó tôi gặp một phụ nữ lớn tuổi, tôi hỏi: “Bà có muốn nhận một cuốn tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp không?” Bà ấy đồng ý và tôi cũng đưa bà một cuốn lịch. Bà liên tục cảm ơn tôi.
Sư phụ giảng:
“Người ta nói với tôi, tương lai sự việc Chính Pháp này kết thúc sau đó còn có Pháp Chính Nhân Gian, tương lai sẽ như thế nào? Tôi nói, ‘nhân kiến nhân thân’. Họ đều cảm thấy: “nhân kiến nhân thân”, ồ, đạo đức thăng hoa trở lại, thật tốt quá. Phải rồi, họ chỉ có thể lý giải như vậy. Đạo đức thăng hoa đến mấy, người gặp người cũng không cần ‘thân’ như vậy, phải không? Có lẽ trong chu vi mấy chục dặm cũng không thấy một người, [lúc gặp] mới có thể “nhân kiến nhân thân.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp–Giảng Pháp tại các nơi XI)
Điều này đang diễn ra ngay trước mắt tôi. Tôi đã đi một lúc khá lâu và chỉ gặp hai người. Tuy nhiên còn bao nhiêu chúng sinh vẫn chưa biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp đây? Tôi cảm thấy khá buồn.
Vì người đi trên đường phố cũng ít đi, nên tôi tới các bệnh viện. Mọi người xếp hàng dài trước cổng bệnh viện để nhân viên bệnh viện đo nhiệt độ, bảo vệ cũng đứng ở khắp mọi nơi.
Có rất nhiều xe máy đỗ ở bên ngoài, mỗi xe có treo một đôi găng. Có vẻ đi vào trong bệnh viện không thích hợp, do đó tôi đặt một cuốn tài liệu nhỏ bên trong mỗi chiếc găng tay phải. Như thế các cuốn tài liệu khó bị người khác nhìn thấy nhưng chủ nhân những đôi găng lại dễ dàng tìm thấy chúng.
Chợ cũng là nơi tuyệt vời để phát tài liệu, và hầu hết mọi người đều vui vẻ chấp nhận chúng. Có lần tôi đang bỏ một cuốn tài liệu vào trong một cái túi treo trên một xe đạp thì người chủ xe quay lại. Tôi lôi nó ra và đưa cho anh ấy xem. Anh ấy gật đầu và ra hiệu cho tôi bỏ tài liệu trở lại vào trong.
Về thăm quê nhà để giảng chân tướng
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm và tâm tôi luôn hướng về những người dân quê mình. Tôi luôn hy vọng họ sẽ có cơ hội nghe chân tướng về Đại Pháp. Năm 2017, tôi cùng một học viên khác đã về đó để giảng chân tướng.
Chúng tôi đã mang theo rất nhiều tài liệu giảng chân tướng, bao gồm Cửu Bình, tờ rơi, DVD, CD để đột phá phong tỏa internet và lịch.
Người học viên đi cùng tôi rất khéo nói chuyện với mọi người, và cô ấy đã giúp 50 người thoái ĐCSTQ trong ba ngày đó, bao gồm cả chục người trong gia đình tôi. Tôi nhận thấy rằng những người ở thành phố có xu hướng chấp nhận tài liệu, trong khi những người ở nông thôn lại dè dặt hơn.
Quê tôi cách nơi tôi ở khoảng 100 km. Theo như tôi biết thì không có học viên nào ở đó, do đó mỗi lần về quê tôi luôn mang theo các tài liệu thông tin Đại Pháp để phát cho mọi người. Có lần, tôi đã mang nhiều tài liệu đến mức tôi không thể vác chúng sau khi xuống xe buýt, nên một người thân đã tới giúp tôi. Các con của cô ấy kể từ đó đều đã vào được đại học và công việc kinh doanh của cô rất thành công. Cô kiếm được rất nhiều tiền và mua một số bất động sản. Đây là phúc báo mà cô ấy nhận được vì đã ủng hộ Đại Pháp.
Không sợ mạo hiểm
Mỗi lần về quê, tôi luôn cảm thấy mình đang làm nhiệm vụ, và không bao giờ nghỉ ngơi trước khi phát xong tài liệu. Tuy nhiên, tôi đã trải qua rất nhiều can nhiễu.
Tôi về quê vào tháng 6 năm 2018. Tôi thường đi xe buýt, nhưng lần đó tôi đi tàu hỏa. Khi tôi đi qua chốt an ninh, họ hỏi tôi có mang dao theo không.
Tôi hỏi: “Tại sao một bà già lại mang dao làm gì?”. Nhưng họ vẫn kiểm tra tôi.
Ngay khi tôi ngồi xuống, một cảnh sát trẻ đến và hỏi tuổi tôi. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại bị hỏi nhiều như vậy. Tôi về đến quê và cháu trai lái xe đưa tôi tới một khu đô thị để phát tài liệu.
Sau đó, cháu trai tôi gọi cho tôi và nói rằng cảnh sát vừa gọi cho cháu và yêu cầu cháu tới đồn cảnh sát vào hôm sau. Cháu có vẻ rất sợ hãi. Tôi bảo cháu không phải lo lắng và nói: “Cháu không làm điều gì sai cả. Cháu chỉ lo rằng thời tiết quá nóng nên đã lái xe đưa dì tới khu đô thị đó.”
Ngày hôm sau, cháu tới đồn cảnh sát và bị thẩm vấn ở đó bốn giờ. Cảnh sát cũng đe dọa rằng họ sẽ đưa tôi đi thật xa. Mọi người trong gia đình tôi đều sợ hãi cảnh sát.
Vài ngày sau, khi vợ chồng tôi đi mua sắm về , một cảnh sát đang đợi ở phòng lễ tân. Cậu ấy chặn tôi lại và để chồng tôi về nhà một mình. Tôi bị đưa tới phòng an ninh có cảnh sát trưởng và hai nhân viên ở đó.
Cảnh sát trưởng là người mới đến khu vực này, vì vậy tôi đã nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Cả ba người họ đều chú ý lắng nghe. Cuối cùng, họ muốn tôi cho họ xem các bài công pháp Đại Pháp.
Thêm ba cảnh sát ở làng tôi tới, và sáu người họ đưa tôi về nhà và lục soát nhà tôi. Có một số tài liệu giảng chân tướng trên bàn và tôi đưa một cuốn cho trưởng đồn cảnh sát ở làng tôi và đề nghị anh ấy đọc kỹ. Họ cũng hỏi về cuốn sách Chuyển Pháp Luân đang nằm trên bàn.
Tôi nói với họ: “Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách của Phật Pháp và hàng triệu người đang học cuốn sách này. Nó dạy con người những giá trị đạo đức và cách tu dưỡng bản thân. Nó cho chúng ta biết rằng chỉ khi trở thành một người tốt thì bệnh tật mới biến mất.”
Tôi cũng nói với họ rằng việc ĐCSTQ lục soát nhà của các học viên Pháp Luân Đại Pháp là rất sai trái.”
“Chúng tôi không lục soát nhà chị”, một người trong số họ nhanh chóng nhận xét, “đây chỉ là một hình thức so với trước đây.”
Họ chộp lấy tài liệu và đưa tôi tới đồn cảnh sát, và hỏi tôi có phân phát chúng không. Tôi đáp: “Có.”
Tôi kể cho họ nghe một trong những câu chuyện trong các cuốn tài liệu, về một người lính Trung Quốc trong chiến tranh Trung-Việt. Anh ấy bị thương nhiều lần trong chiến tranh và cuối cùng bị thương tật nghiêm trọng. Anh ấy và gia đình đã phải vật lộn trong nhiều năm sau chiến tranh để kiếm sống. Sau đó anh ấy học Pháp Luân Đại Pháp, và nó đã phục hồi sức khỏe của anh ấy.
Tôi tiếp tục nói: “Những người có lương tâm sẽ bị sốc khi đọc câu chuyện của anh ấy, nhưng Phòng 610 vẫn bức hại anh ấy hết lần này đến lần khác vì niềm tin của anh vào Pháp Luân Đại Pháp.
“Các anh biết đấy, một cảnh sát Đông Đức bị kết án vì đã giết người đang cố gắng trèo qua Bức tường Berlin. Là một cảnh sát, anh ấy sẽ bị trừng phạt nếu anh ấy không tuân lệnh, nhưng anh ấy sẽ không bị trừng phạt nếu anh ấy cố tình bắn trượt. Tôi hy vọng các anh có thể học được từ câu chuyện này khi đối xử với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi mệnh lệnh và lương tâm xung đột, lương tâm của các anh là tiêu chuẩn cao nhất. Sau này các anh sẽ có một tương lai tươi sáng. Đừng theo ĐCSTQ. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt. Tôi hy vọng các anh sẽ tìm hiểu thêm về chân tướng cuộc bức hại và thoái ĐCSTQ.”
Tôi đã ở đồn cảnh sát từ 10 giờ sáng tới 3 giờ chiều, và sau đó trở về nhà.
Để giúp nhiều người hơn tìm hiểu về cuộc bức hại, tôi cũng sử dụng rất nhiều tiền giấy với các thông điệp giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp in trên đó. Tôi đã tiêu hơn 1000 Nhân dân tệ tiền in thông điệp giảng chân tướng đó trong một trung tâm thương mại qua vài lần đi mua sắm. Người thủ quỹ quá sợ không dám nhận tiền và hỏi người quản lý của cô ấy, nhưng người quản lý này đã đồng ý nhận tiền giảng chân tướng.
Rất nhiều học viên trước nguy cơ bị bắt, bị bức hại, vẫn mạo hiểm và làm việc không mệt mỏi để giảng chân tướng.
Cảm ơn Sư phụ đã bảo hộ cho con trên con đường chứng thực Pháp. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu, gia đình và bạn bè vì sự giúp đỡ và ủng hộ. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để tinh tấn hơn và cứu nhiều người hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/3/407847.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/5/187680.html
Đăng ngày 28-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.