Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở khu vực vịnh San Francisco, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 19-08-2020] Vào năm 1999, tôi mới ngoài 30 tuổi nhưng đã gặp nhiều vấn đề về sức khỏe — rối loạn thần kinh, mất ngủ, chóng mặt, đau nửa đầu, hội chứng Meniere, thoát vị đĩa đệm cột sống và các bệnh tiêu hóa. Tôi rất gầy và luôn trong trạng thái mệt mỏi. Do phải đối mặt với những cơn đau và khó chịu kinh niên, tôi trở nên nóng tính và trầm cảm. Tôi không hiểu tại sao con người lại phải chịu đựng nhiều như vậy. Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Tôi cảm thấy cuộc sống đầy hỗn độn và đau đớn.

Một người bạn gọi điện thoại cho tôi ngay sau Lễ Giáng sinh năm 1998 khi cô ấy vừa trở về từ chuyến du lịch đến Bắc Kinh. Cô ấy nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng nó có thể giúp tôi. Tôi đã tập Thái Cực Quyền trước đây nhưng đã dừng lại sau một vài năm vì không thấy cải thiện gì. Tôi cảm thấy khí công thật lãng phí thời gian.

Tôi đã nói với bạn mình rằng tôi không quan tâm nhưng sau dịp năm mới, cô ấy đã gọi lại. Không muốn cự tuyệt cô ấy một lần nữa, nên tôi đồng ý đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi luôn cố gắng giữ lời nên sau khi hoàn thành công việc tối hôm đó, tôi mở sách và bắt đầu đọc.

Tôi hoàn toàn bị cuốn hút và tiếp tục đọc cho đến 3 giờ sáng. Tôi đọc chậm rãi vì tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì. Các nguyên lý trong cuốn sách thật tuyệt vời. Tôi đọc xong toàn bộ cuốn sách trong ba ngày vì thời gian trong ngày tôi ngày phải làm việc.

Trong cuốn sách, Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng về chân lý của nhân sinh bằng ngôn ngữ giản dị nhất. Ngài đã tiết lộ bí quyết tu luyện và giải đáp mọi thắc mắc của tôi về nhân sinh. Tôi nghĩ: “Sư phụ nói rất đúng. Đây chẳng phải là điều tôi đã tìm kiếm cả đời sao“? Kể từ ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ nghi ngờ gì về Sư phụ cũng như Đại Pháp. Trong vòng chưa đầy ba tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất và cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng như đang đi trên mây. Tôi đã trải nghiệm những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“…chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt.” (Chu thiênChuyển Pháp Luân)

Trạng thái vô bệnh thật tuyệt vời làm sao! Cơ thể tôi nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Nhân sinh quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tâm tính của tôi cũng được cải thiện khi tôi loại bỏ được nhiều chấp trước và những quan niệm bất hảo. Tôi cố gắng sống chiểu theo nguyên lý phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn.

Giảng chân tướng ở khu phố Tàu

Sư phụ đã giảng Pháp tại Pháp hội ở San Francisco vào năm 2005 và trong bài giảng của mình, Ngài đã đề cập đến khu phố Tàu:

“Tôi còn thấy được rằng vùng khu phố Tàu ấy là điểm để trống của việc chư vị giảng chân tướng và chứng thực Pháp; nhưng nó lại là chủ yếu nhất, là địa phương chủ yếu nhất của chư vị ở miền Tây; chư vị về cơ bản vẫn chưa coi trọng chỗ đó. Tôi qua lại ở chỗ đó thì không phát hiện được một tờ báo Đại Kỷ Nguyên nào. Do đó [về] sự việc này, mọi người cần minh bạch rõ là đệ tử Đại Pháp đang làm gì!” (Giảng Pháp tại San Francisco, 2005)

Tôi chỉ tham gia học Pháp nhóm và luyện công chung cùng mọi người, nhưng chưa tham gia vào bất kỳ nhóm giảng chân tướng nào. Tôi rất nóng lòng tham gia, nhưng không biết phải bắt đầu tư đâu. Khi Sư phụ chỉ ra rằng khu phố Tàu là nơi cần có người giảng chân tướng, với tư cách là một học viên trong khu vực tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải đảm nhận việc giảng chân tướng ở đây. Tôi quyết định đến khu phố Tàu.

Rất nhiều người sống ở khu phố Tàu tin vào lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và do đó họ có thành kiến mạnh mẽ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù không biết Đại Pháp thực sự là gì, nhưng họ vẫn có thái độ thù địch khi chúng tôi tìm cách nói chuyện với họ. Khi tới khu này giảng chân tướng tôi đã gặp phải một số vấn đề. Lúc đầu tôi rất sợ nhưng tôi biết rằng cần mình phải kiên trì. Hầu như mỗi dịp cuối tuần tôi đều sử dụng phương tiện giao thông công cộng để đến khu phố Tàu và phát tờ rơi Đại Pháp trên đường phố. Tôi đã làm hết sức mình để giảng chân tướng cho người dân cùng các chủ doanh nghiệp ở khu vực này.

Nhiều lần, có người lại gần và mắng chửi chúng tôi, thường bằng tiếng Quảng Đông. Vì không biết phương ngữ của họ nên tôi thường không hiểu họ đang nói gì. Tôi chỉ cười hoặc cố gắng nói với họ về Đại Pháp bằng tiếng phổ thông. Sau khi thấy tôi không hiểu gì, họ đều tức giận bỏ đi.

Theo thời gian, chúng tôi đã sáng tạo ra nhiều cách khác nhau như sử dụng bảng trưng bày, dùng những chiếc ô cùng nhiều tờ rơi và sách nhỏ khác nhau để giảng chân tướng. Nhờ vào sự phối hợp và cố gắng của mọi người, môi trường ở khu phố Tàu đã thay đổi đáng kể. Thái độ của mọi người thay đổi khi họ biết được chân tướng về Đại Pháp và họ trở nên thân thiện hơn. Mọi người bắt đầu nhận tờ rơi của chúng tôi, hoặc dừng lại và trò chuyện. Một số người đã đọc tờ rơi và cảm ơn vì sự có mặt của chúng tôi ở đó. Tôi thực sự hạnh phúc khi thấy chúng sinh đã cải biến.

Giảng chân tướng tại Bến Ngư Phủ

Trong bài giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc năm 2013, Sư phụ giảng rằng:

“Dù sao đi nữa, Đại Pháp hồng truyền, hiện nay tôi vẫn đang bảo chư vị cứu độ chúng sinh. Còn về tương lai sẽ ra sao, thì tương lai xem. Trước mắt đệ tử Đại Pháp chính là cần cứu người, cho nên tôi vẫn luôn nhìn xem tình huống các nơi giảng chân tướng. Có một số điểm giảng chân tướng làm được rất tốt. Hiện nay càng ngày càng nhiều đoàn du khách [từ Trung Quốc] Đại Lục, đó chính là an bài người ta thay đổi hoàn cảnh để nghe chân tướng. Kỳ thực ở các điểm chân tướng mới là tuyến thứ nhất, tuyến đầu của giảng chân tướng. Một số khu vực chúng ta đã buông bỏ việc này, [vì] bận rộn [làm] hạng mục khác. Đương nhiên cũng có hiệu quả, đều nên làm, các hạng mục của đệ tử Đại Pháp thì tôi đều khẳng định, giảng chân tướng cứu người đều có thể có tác dụng, nhưng hiện nay có nhiều đoàn du khách đến thế, nhất là những người từ Trung Quốc Đại Lục vốn chưa nghe chân tướng”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc năm 2013)

Sư phụ cũng giảng rằng:

“Thời kỳ Chính Pháp rất nhiều sự việc đều không đơn giản, hơn nữa đều không đơn nhất đâu, việc mà Thần an bài đều là nhiều nhân tố trùng [điệp]. Người ta ra nước ngoài, họ ở trong nước chưa nghe chân tướng, phải chăng đó là để họ ra nước ngoài để nghe chân tướng? Chư vị không thể buông bỏ những người đó, cho nên chúng ta ở các khu vực thì các điểm giảng chân tướng cho du khách vẫn phải làm cho tốt…” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc năm 2013)

Ngay sau Pháp hội đó, nhóm học Pháp của chúng tôi được phân công giảng chân tướng tại một điểm du lịch nổi tiếng. Chúng tôi tham gia cùng với hai học viên khác, họ đã phụ trách giảng chân tướng ở địa điểm này trong nhiều năm.

Cả hai đều là những điểm tham quan thực sự nổi tiếng ở San Francisco, nhưng Bến Ngư Phủ (Fisherman’s Wharf) khác với khu phố Tàu. Tôi sớm phát hiện ra rằng mỗi ngày có nhiều xe buýt du lịch đến Bến Ngư Phủ và hầu hết những khách du lịch này đều đến từ Trung Quốc Đại Lục. Chúng tôi đã ở đó để nói chuyện với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại sai trái và hy vọng giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi phải truyền tải thông điệp của mình một cách nhanh chóng vì khách du lịch có rất ít thời gian.

Lúc đầu, tôi không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết cách bắt chuyện với mọi người như thế nào. Đặc biệt là khi khách du lịch thô lỗ hoặc quá đáng, tôi không biết phải nói gì. Tôi lắng nghe khi hai học viên có kinh nghiệm nói chuyện với khách du lịch và học cách bắt chuyện.

Hai đồng tu đó rất chu đáo và biết tất cả các điểm tham quan tại địa phương. Điều này là điểm thuận lợi ban đầu cho việc giảng chân tướng. Họ bắt chuyện bình thường với khách du lịch Trung Quốc và sau đó nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Mặc dù nhìn họ nói chuyện trông rất dễ dàng và tự nhiên, nhưng tôi không thể vượt qua rào cản tinh thần và cảm thấy lo lắng. Tôi đã tự hỏi mình: “Làm sao mình có thể cứu mọi người khi mình thậm chí không thể mở miệng và nói chuyện với họ?”

Shen Yun đã mang lại một bước đột phá lớn cho tôi khi đoàn đến San Francisco lưu diễn. Tôi thấy những nghệ sĩ của đoàn đã làm việc không mệt mỏi và họ đã tập luyện rất nhiều để đạt được sự hoàn hảo. Mặc dù có lịch trình dày đặc, nhưng những nghệ sĩ vẫn tu luyện kiên định bằng cách học Pháp và luyện công mỗi ngày. Trước khi lên sân khấu biểu diễn, họ đều chắp tay và đồng thanh nói: “Hãy cùng nhau trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh”.

Cảm động và được truyền cảm hứng từ đoàn Shen Yun, tôi quyết định: “Khi mình trở lại Bến Ngư Phủ sau buổi biểu diễn, tôi sẽ bắt đầu nói chuyện với khách du lịch và giảng chân tướng. Tôi không có lý do gì để không làm điều này”. Khi tôi có quyết tâm, chính niệm của tôi ngày càng mạnh hơn. Trên thực tế, chỉ cần chúng ta có một chút chính niệm, Sư phụ sẽ gia trì và đẩy chúng ta về phía trước.

Ngày đầu tiên trở lại Bến Ngư Phủ, tôi đã tự nhắc nhở bản thân rằng sẽ nói chuyện với khách du lịch vào ngày hôm đó. Ngay khi đến đó, một học viên khác nói: “Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện với mọi người về Đại Pháp”. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi qua lời nói của học viên này và tăng cường chính niệm của tôi.

Tôi lấy một số tấm thẻ có thông tin về cách vượt tường lửa internet của Trung Quốc và ngay khi tôi quay lại, một nhóm du khách Trung Quốc đã tiến về phía tôi. Tôi mỉm cười chào họ và kể sơ qua về những điểm tham quan trong khu vực. Họ rất vui khi có được một số thông tin chi tiết từ một người dân địa phương. Sau khi chúng tôi trò chuyện một chút, tôi đưa cho họ một tấm thẻ và bảo họ hãy sử dụng VPN để nhận được nhiều tin tức trung thực hơn khi họ trở về Trung Quốc. Tôi nói với họ về Đại Pháp, tại sao cuộc bức hại là sai trái, và tầm quan trọng của việc thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ đã đồng ý và thoái đảng ngay tại chỗ.

Với sự an bài hoàn hảo của Sư phụ, tôi đã bắt đầu nói chuyện với khách du lịch. Tôi đã giảng chân tướng thành công và giúp họ thoái đảng. Đó là một động lực giúp tôi tự tin hơn.

Tôi tiếp tục đến Bến Ngư Phủ để giảng chân tướng cho khách du lịch. Càng làm nhiều, nỗi sợ hãi của tôi càng giảm bớt. Đôi khi chúng tôi vẫn gặp phải những người có thái độ thù địch và nói những điều ác ý. Lúc đầu, tôi cảm thấy tức giận vì họ quá phi lý. Tôi bị động tâm và động lực giảng chân tướng bị giảm đi. Nhưng Sư phụ giảng:

“Chư vị cần nhớ kỹ, chính niệm của chư vị có thể cải biến người thường, chứ không phải người thường làm xao động chư vị. Người thường nói gì, hoặc đã can nhiễu chư vị, thì chư vị không để vào trong tâm; chư vị cứ làm những việc chư vị cần làm”. (Giảng Pháp tại San Francisco, 2005)

Khi tiếp tục giảng chân tướng, tôi đã có thể giữ bình tĩnh và không để bất kỳ điều tiêu cực nào ảnh hưởng đến mình.

Đôi khi chúng tôi cũng gặp phải những chuyện rắc rối. Một lần, một người chủ doanh nghiệp từ bến tàu đã rất khó chịu với chúng tôi. Anh ấy hét vào mặt một học viên và thậm chí còn gọi cảnh sát. Người học viên đó không nói được tiếng Anh và đã đến gặp tôi nhờ giúp đỡ. Khi tôi bước đến chỗ người chủ doanh nghiệp ấy, anh ta sải bước băng qua lối đi và đứng trước mặt tôi. Anh ấy đứng cao hơn tôi và hét lên: “Các anh không được để đồ lên ghế của tôi. Đó là tài sản của tôi”.

Tôi xin lỗi và nói với anh ấy rằng chúng tôi không biết mình không được phép để đồ lên chiếc ghế đó. Tôi giải thích rằng học viên kia không nói được tiếng Anh nên cô ấy không hiểu anh ấy đang nói gì. “Nhưng bây giờ chúng tôi đã biết và chúng tôi sẽ không để đồ lên ghế của anh nữa”.

Khi anh ấy hạ giọng, tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi ở đó để nâng cao nhận thức của mọi người về vi phạm nhân quyền và bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc đối với một môn tu luyện an hòa có tên là Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đã nói với cảnh sát về cuộc bức hại.

Hai tuần sau, người chủ doanh nghiệp ấy đã đến nói chuyện với chúng tôi. Lần này anh ấy nồng nhiệt chào đón chúng tôi và thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi biết được chân tướng của Đại Pháp, người đàn ông này không bao giờ gây khó khăn cho chúng tôi nữa.

Vì đây là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng, các cá nhân và tổ chức khác cũng phát tờ rơi quảng cáo. Lúc đầu họ cũng có lúc can nhiễu chúng tôi, nhưng thời gian trôi qua, họ bắt đầu công nhận các học viên Đại Pháp là những người ôn hòa và tốt bụng và họ dần trở nên thân thiện hơn. Môi trường giảng chân tướng của chúng tôi được cải thiện.

Phần thưởng xứng đáng nhất là cảm giác tuyệt vời khi cứu được một người. Có lần tôi nói chuyện với một nữ du khách không muốn nghe tôi nói. Tôi không để điều đó ảnh hưởng đến mình và đã kể cho cô ấy nghe về tất cả các điểm tham quan trên Bến Ngư Phủ. Khi cô ấy bớt lạnh lùng hơn, tôi nói với cô ấy lý do tại sao tôi lại có mặt ở đó. Tôi đã nói với cô ấy Pháp Luân Đại Pháp là gì và Pháp môn này đã được người dân tập luyện ở hơn 100 quốc gia và khu vực trên thế giới. Tôi đề nghị khi ra ngoài Trung Quốc, cô ấy nên xem tin tức trung thực về những gì đang thực sự xảy ra ở Trung Quốc vì tin tức ở Trung Quốc bị ĐCSTQ kiểm duyệt rất nhiều.

Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tin vào Phật giáo. Tôi nói: “Ồ, điều đó thật tuyệt. Những người tin theo đạo Phật là những người tốt”. Cô ấy rất vui và chúng tôi đã nói chuyện khá lâu. Cuối cùng, tôi đã giúp cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ và cô ấy cũng thuyết phục chồng mình thoái.

Một lần tôi tình cờ gặp một gia đình ba người đến từ Bắc Kinh. Tôi bắt chuyện với họ. Trong khi trò chuyện, tôi biết được rằng họ là đồng hương với tôi. Chúng tôi đã nói về lịch sử của Trung Quốc và nhiều phong trào mà ĐCSTQ đã phát động kể từ khi nắm quyền. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời và thấy rằng chúng tôi chia sẻ những giá trị giống nhau và có nhiều quan điểm tương đồng về nhiều thứ.

Cô con gái nhỏ của họ lúc đầu cố gắng kéo bố mẹ rời đi nhưng sau đó đã nhanh chóng lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Cháu im lặng lắng nghe khi tôi nói với họ về việc Đại Pháp được phổ truyền trên toàn thế giới và tại sao người Trung Quốc nên thoái khỏi ĐCSTQ. Họ rất vui khi nghe điều đó và đồng ý thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Trước khi đi, họ bắt tay tôi và nói: “Cảm ơn rất nhiều. Hy vọng sẽ gặp lại bạn”.

Một lần, một cặp vợ chồng trẻ dừng lại để nghe về Đại Pháp và chúng tôi đã trò chuyện với nhau. Khi tôi nghe nói rằng họ đến từ Trường Xuân, tôi nói với họ rằng đó là nơi Sư phụ lần đầu tiên truyền Đại Pháp ra công chúng vào năm 1992 và kể từ đó Đại Pháp đã phổ truyền tới khắp thế giới. Tôi thúc giục họ tìm hiểu thêm về thế giới tự do bên ngoài Trung Quốc và nhiều thông tin hơn nữa về Đại Pháp. Đôi vợ chồng trẻ tốt bụng vui vẻ đồng ý thoái đảng và cả hai đều ôm tôi thật chặt trước khi họ rời đi.

Những câu chuyện như vậy có rất nhiều. Họ luôn để lại cho tôi sự xúc động và cảm thấy được tiếp thêm năng lượng. Những nỗ lực của chúng ta đều rất xứng đáng, miễn là chúng sinh có thể thức tỉnh và biết về chân tướng.

Khi nhìn lại trải nghiệm giảng chân tướng của mình tại Bến Ngư Phủ, tôi thực sự cảm thấy Sư phụ luôn dõi theo chúng ta từng bước trên con đường tu luyện và ban cho chúng ta trí huệ trong việc giảng chân tướng. Đôi khi khi tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, lời nói của tôi cứ tuôn ra như một dòng suối, rất tự nhiên và trôi chảy, tôi không bao giờ lên kế hoạch hay sắp xếp các ý tưởng trước đó – tôi thường không nhanh trí như vậy. Điều này càng cho tôi thấy rằng Sư phụ luôn chăm sóc và gia trì cho chúng ta trong mọi việc chúng ta làm.

Giảng chân tướng trên nền tảng RTC

Sau đợt phong tỏa do bùng phát virus corona vào tháng 3, chúng tôi tạm thời dừng việc đi đến Bến Ngư Phủ. Tôi đã rất bồn chồn nhưng không biết phải làm gì. Người điều phối nhóm học Pháp của chúng tôi đã mời một học viên tới nói về cách cô ấy giảng chân tướng trên nền tảng RTC. Nền tảng này cung cấp cho các học viên bên ngoài Trung Quốc các nguồn lực để gọi điện thoại cho người Trung Quốc Đại Lục để giảng chân tướng. Sau khi cô ấy chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, cô ấy đã mời chúng tôi tham gia hạng mục. Tôi quyết định thử tham gia.

Mỗi hạng mục có những điều cần phải học hỏi khác nhau và tôi đã gặp khó khăn khi bắt đầu sử dụng nền tảng RTC. Khi gọi điện cho người dân, nếu bạn không thu hút được sự chú ý của họ trong vài giây, họ có thể nhanh chóng cúp máy. May mắn thay, người học viên đã huấn luyện chúng tôi rất giàu kinh nghiệm và đã cung cấp cho chúng tôi nhiều công cụ và tài liệu để giúp chúng tôi có thể trở nên tự tin khi nói chuyện với người dân.

Khi tôi gọi điện đến một vùng ở Đông Bắc Trung Quốc, một thanh niên trẻ đã bắt máy. Tôi nói với cậu ấy về Đại Pháp, và việc Đại Pháp đã được thực hành ở hơn 100 quốc gia và khu vực trên toàn thế giới như thế nào. Tôi đã nói về cuộc đàn áp và mổ cướp nội tạng. Đáng ngạc nhiên là cậu ấy không cúp máy và chỉ im lặng lắng nghe. Tôi hỏi liệu cậu ấy có gia nhập ĐCSTQ hay bất kỳ tổ chức liên đới nào của nó không, và cậu ấy nói không. Tôi nói với cậu ấy rằng điều đó thật tốt và đề nghị cậu ấy chân thành nhẩm 9 chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.

Trước khi cúp máy, tôi đã khuyến khích cậu ấy chia sẻ những gì tôi đã nói với gia đình và bạn bè của mình để họ thoái đảng và nếu cậu ấy làm vậy, cậu ấy sẽ nhận được rất nhiều phúc báo. Sau khi nghe thấy điều này, cậu ấy dường như cuối cùng đã hiểu những gì tôi đang nói. Cậu ấy đã nhờ tôi giúp thoái đảng vì cậu ấy đã gia nhập Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi đã gợi ý một hóa danh cho cậu ấy và giúp cậu ấy thoái xuất khỏi các tổ chức này. Cậu ấy rất biết ơn và chân thành cảm ơn tôi.

Khi nhận được những cuộc điện thoại giảng chân tướng như vậy từ nước ngoài, người dân ở Trung Quốc thường lo ngại và dè dặt do sự kiểm duyệt và giám sát của chính quyền. Một người đàn ông ở tỉnh Quảng Đông đã bắt máy của tôi. Anh ấy có vẻ dễ chịu nhưng tôi có thể biết rằng anh ấy hơi lo lắng. Sau khi tôi nói về Đại Pháp trong vài phút, anh ấy nhanh chóng cắt lời tôi: “Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi đã hiểu. Cảm ơn”. Anh ấy cúp máy trước khi tôi đề xuất anh ấy thoái đảng. Tôi gọi lại số của anh ấy nhưng anh ấy không bắt máy.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy gọi lại cho tôi năm phút sau đó. Anh ấy hỏi làm sao tôi có được số điện thoại của anh ấy. Tôi đã giải thích và nói với anh ấy rằng tôi có ý tốt và không cố ý làm anh ấy gặp rắc rối — tôi chỉ muốn anh ấy bình an vô sự trong thời gian hỗn loạn này. Tôi đã nói với anh ấy rằng sự bùng phát của virus corona thực sự nghiêm trọng như thế nào ở Trung Quốc và lũ lụt đã ảnh hưởng đến 27 tỉnh thành. Anh ấy rất ngạc nhiên và nói với tôi rằng anh ấy không biết trận lụt lớn đến mức nào.

Tôi nói với anh ấy rằng do chính quyền Trung Quốc kiểm duyệt Internet rất nghiêm ngặt nên hầu hết mọi người đều không biết được sự thật. Chính quyền Trung Quốc chỉ quan tâm đến lợi ích của họ mà không quan tâm đến người dân. Tôi đề xuất anh ấy thoái xuất khỏi bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ mà anh ấy tham gia để không phải chịu trách nhiệm về tội ác của nó. Anh ấy đề nghị tôi giúp anh ấy thoái đảng và cung cấp cho tôi tài khoản WeChat của anh ấy để tôi có thể gửi thêm thông tin cho anh ấy.

Đối với tôi RTC còn khá mới mẻ và còn nhiều điều cần học hỏi. Quá trình giảng chân tướng qua nền tảng này cũng là một quá trình tu luyện của bản thân. Mặc dù tôi đã buông bỏ được nhiều quan niệm, nhưng tôi vẫn còn những chấp trước như sợ hãi, tranh đấu và oán hận. Trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại này, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/19/修大法无病一身轻-突破自我讲真相-410646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/2/186596.html

Đăng ngày 04-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share