[MINH HUỆ 17-10-2020] Vào một buổi sáng cuối tuần, trong lúc tôi đang ăn sáng thì mẹ hỏi tôi ngày hôm đó tôi định làm gì. Tôi nói đùa rằng tôi nghĩ tôi sẽ ra ngoài và tận hưởng. Mẹ tôi nói chúng tôi không nên lãng phí thời gian và đề nghị chúng tôi học Pháp cùng nhau. Tôi rất xúc động vì mọi người xung quanh đang kéo tôi vào thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường – duy chỉ có mẹ đảm bảo rằng tôi vẫn tinh tấn và học Pháp.
Tôi cảm thấy ngoài Sư phụ, chỉ có mẹ thực sự quan tâm đến việc tu luyện của tôi. Mặc dù tôi rất khó tập trung, nhưng tôi cảm thấy rất vui khi học Pháp cùng bà. Một phần trong tôi thực sự mong muốn được tinh tấn, nhưng tôi lại thường không chủ động.
Khi mẹ và tôi đọc “Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018,” sức mạnh vô biên của Đại Pháp đã liên tục tịnh hóa nghiệp tư tưởng của tôi. Vì học Pháp là một điều tuyệt vời, và sau đó tôi cảm thấy rất thoải mái đồng thời lĩnh ngộ được thêm, vậy tại sao tôi không thể kiên trì?
Với việc chính Pháp sắp kết thúc, tôi nói với mẹ rằng tôi cảm thấy sợ vì với tư cách là một đệ tử Đại Pháp, tôi đã làm không tốt. Tôi nói rằng nếu các học viên đạt viên mãn, tôi thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để lên thiên thượng. Sư phụ từng nói Ngài sẽ không chấp nhận một người tu luyện không đạt tiêu chuẩn.
Bất cứ khi nào tôi nghĩ về con đường tu luyện của mình, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi cảm thấy hối tiếc vì tất cả những cơ hội đã bỏ lỡ. Tôi cũng rất lo lắng về việc tu luyện của mình vì gần đây tôi có hai giấc mơ.
Trong giấc mơ thứ nhất, Sư phụ lặng lẽ nhìn tôi và thông qua truyền cảm tư duy, Ngài nói: “Trong tu luyện, hãy làm bất cứ điều gì con có thể làm!” Tôi cảm thấy như Sư phụ đang nhìn tôi trong tuyệt vọng và tôi cảm thấy rất hối hận. Cùng lúc đó, tôi thấy mẹ tôi đang thanh lý những thứ tiêu cực bằng những quả cầu lửa trong khi Sư phụ không ngừng gia cường chính niệm cho bà. Trước đây, tôi không cảm nhận được tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng việc không tín Sư, tín Pháp đã cản trở tôi rất nhiều, và khiến tôi không cảm nhận được tầm quan trọng của việc phát chính niệm.
Trong giấc mơ thứ hai, mẹ và tôi nắm tay nhau khi chúng tôi xuống thế giới con người. Sau khi đến nhân gian, Sư phụ luôn bảo vệ chúng tôi. Nhờ tu luyện và đồng hóa với Pháp, mẹ đã trở về nhà cùng Sư phụ mà không có tôi. Tôi đứng một bên nhìn mọi thứ và tôi đã rất đau khổ.
Có lẽ Sư phụ đã sử dụng những giấc mơ này để cho tôi một “gậy cảnh tỉnh.” Nếu tôi vẫn không bắt kịp trong tu luyện của mình, mọi thứ sẽ trở nên vô ích. Tiến trình chính Pháp đã gần đến hồi kết và những học viên giống như tôi không được phép lãng phí thời gian nữa. Chúng ta nên nghĩ về những thệ ước mà chúng ta đã lập, liệu chúng ta đã hoàn thành chưa? Chúng ta có xứng với kỳ vọng của Sư phụ không? Chúng ta có xứng đáng với vô số chúng sinh trong không gian của chúng ta, và chân ngã của chúng ta đến đây chỉ để được đắc Pháp không?
Trong quá khứ, tu luyện của tôi luôn thất thường. Đôi khi tôi rất tinh tấn nhưng những lần khác, tôi lại buông lơi. Chỉ sau khi gặp khổ nạn lớn hoặc khó khăn tôi mới tinh tấn trở lại. Sư phụ giảng:
“Cơ duyên chỉ có một lần, mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (“Về hưu rồi mới tu,” Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Nhưng chúng ta phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi mới trở nên sáng suốt? Chúng ta hãy tinh tấn, làm tốt ba việc để bù đắp cho tất cả những gì chúng ta đã đánh mất. Sư phụ đang đợi chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/17/413881.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/22/187925.html
Đăng ngày 30-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.