Bài viết của Vô Trần

[MINH HUỆ 30-08-2020] Sư phụ giảng:

“Đại Pháp hồng truyền, người nghe thấy sẽ tìm, người đắc được sẽ thích, người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết”. (Bái Sư, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đúng như Sư phụ đã nói, kể từ khi Pháp Luân Đại Pháp được truyền bá trên toàn thế giới vào năm 1992, nhiều người đã đắc Pháp và đang phải trải qua nhiều khổ nạn khác nhau.

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và bắt đầu tu luyện vào năm 2008. Hồi tưởng lại 20 năm tu luyện của mình, tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích từ môn tu luyện. Mặc dù tôi vẫn còn thiếu sót trong tu luyện, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình và cố gắng hoàn thiện bản thân hơn. Đồng thời, tôi hy vọng việc chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi có thể hữu ích cho các học viên khác.

Đắc Pháp và tu luyện tinh tấn

Tôi có một cô con gái và một cậu con trai, cả hai đều là đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Trên con đường tu luyện, chúng tôi không ngừng cùng nhau đề cao. Mẹ chồng tôi cũng là một học viên rất tinh tấn và bà thường đọc Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm cùng các con tôi. Con gái tôi có thể đọc thuộc lòng Luận ngữ, cũng như nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu cũng giúp bà làm tài liệu chân tướng Đại Pháp. Bố chồng tôi cũng học Pháp.

Con gái tôi được đắm mình trong Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Một lần nọ vào mùa đông, con gái tôi có lớp học thể dục ngoài trời, và có một cậu bé muốn mượn găng tay vì cậu ta muốn chơi với tuyết. Không ai muốn cởi găng tay, nhưng con gái tôi đã cởi găng tay và đưa chúng cho cậu ta. Khi tôi hỏi con gái tay của cháu có bị lạnh không, cháu nói rằng bàn tay của cháu cảm thấy rất ấm. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang khích lệ cháu.

Một lần, một cậu bé lớn hơn đã đẩy con gái tôi xuống đất. Tay cháu đập xuống sàn và cháu bị đau. Cậu bé đó bắt đầu bỏ chạy và không chịu xin lỗi. Con gái tôi không nói gì, nhưng khi tôi đón cháu đi học về, cháu tỏ vẻ khó chịu. Tôi vỗ đầu con gái và nói: “Con đã làm rất tốt. Mẹ ngưỡng mộ con“.

Tôi đã chểnh mảng trong tu luyện và có nhiều chấp trước. Tôi không thể kiểm soát được tính khí của mình và thường hay quát mắng con cái. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy hối hận và con gái tôi sẽ nói: “Mẹ ơi, mẹ cần phải đề cao tâm tính của mình ngay bây giờ! Nếu không, mẹ sẽ không thể trở lại thiên thượng! Bất cứ khi nào mẹ hét vào mặt chúng con, trái tim con sẽ đau đớn”. Con trai tôi cũng rơm rớm nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Con sẽ làm tốt hơn”.

Một lần nọ, con trai tôi chạy đến gần tôi và nói: “Mẹ ơi, con tàu đã ra khơi và mẹ không ở trên đó”. Tôi đã bị sốc với những gì cháu nói và cảm thấy hối hận vô cùng! Tôi biết rằng trẻ em vốn dĩ rất hiếu động và đôi khi nghịch ngợm. Nhưng tôi lại thường đi tìm thiếu sót của các cháu và rất nghiêm khắc với chúng. Tôi biết rằng cựu thế lực đã gia tăng chấp trước này của tôi và đang tìm mọi cách kéo tôi xuống.

Sư phụ giảng:

“Chư vị [đối đãi tôi] tốt, tôi cũng [đối đãi chư vị] tốt, tất cả hoà ái ngồi đây rồi sẽ tăng công”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cần phải tu luyện tinh tấn, loại bỏ các chấp trước của mình và tín Sư tín Pháp. Con gái và con trai tôi là những học viên Đại Pháp trẻ tuổi đang giúp tôi tu luyện. Tôi không nên coi thường chúng và khiển trách chúng. Tôi quyết định từ giờ trở đi phải chân chính thực tu và hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Mê lạc trong xã hội người thường

Lịch sử nhân loại giống như một vở kịch, và mỗi người đều đóng một vai trong đó. Nếu chúng ta chìm đắm quá sâu trong cuộc sống người thường của mình, chúng ta sẽ bị ảo tưởng trong xã hội bình thường. Con gái tôi đang học lớp hai và cháu phải làm rất nhiều bài tập, cháu cũng tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa. Cả tôi và chồng tôi đều lo lắng cho việc học hành của cháu. Trạng thái tu luyện của chúng tôi không đủ tốt, do đó con gái tôi thường cảm thấy chóng mặt. Bây giờ chúng tôi đã ngộ ra sự thật là Sư phụ đang giúp chúng tôi đề cao.

Gia đình dì tôi đến nhà chúng tôi để nghỉ Tết Nguyên Đán và họ định ở lại một tháng. Trong vài ngày đầu tiên, tôi đã có thể hành xử như một người tu luyện bằng cách tiếp đón họ một cách nồng nhiệt và quan tâm đến nhu cầu của họ. Tuy nhiên, sau một tháng đắm chìm trong những chấp trước của người thường, tôi nhận ra mình có nhiều tâm chấp trước như tâm an dật, tâm tranh đấu, tâm tật đố và tâm oán hận. Tôi đã bị giả tướng trong xã hội người thường làm cho mê mờ mà quên mất Đại Pháp quý giá và nghiêm túc đến nhường nào.

Khi gia đình dì tôi trở về Bắc Kinh, con gái tôi bắt đầu bị chóng mặt thực sự nghiêm trọng. Cháu luôn buồn ngủ và thường xuyên nổi cơn thịnh nộ. Tệ nhất là cháu không muốn học Pháp cũng như không nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Cả tôi và chồng tôi đều rất phiền muộn và cảm thấy bất lực.

Với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đã có thể trở nên thanh tỉnh hơn. Tôi quỳ trước bức ảnh của Sư phụ, cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con đã sai. Xin Ngài hãy lại cho con gái con có sự hoạt bát, năng động và giàu lòng nhân ái mà con từng thấy”. Tôi đã khóc và quỳ lạy Sư phụ nhiều lần để bày tỏ lòng biết ơn với Ngài.

Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã không đủ tinh tấn, vì vậy cựu thế lực đã lợi dụng chúng tôi và con gái tôi. Tôi nhận ra trạng thái tu luyện của con gái tôi là một lời cảnh báo đối với tôi. Là một đệ tử Đại Pháp, đáng lẽ tôi nên biết Đại Pháp là vô cùng trân quý và nghiêm túc, và tôi cần hành xử như một đệ tử Đại Pháp chân chính. Cả tôi và chồng tôi đều chia sẻ suy nghĩ của mình, và anh ấy cũng bày tỏ rằng anh ấy đã không đủ tinh tấn. Cho dù chúng ta có tinh tấn hay không, thì Đại Pháp luôn là hàng đầu và chúng ta nên tuân thủ các nguyên lý của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chư vị chỉ cần tự mình có nguyện vọng như thế, mong muốn như vậy; [còn] sự việc chân thực là do sư phụ làm giúp”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ từ ​​bi vô lượng. Ngài đã thấy chúng tôi thay đổi tốt hơn nên Ngài quyết định giúp chúng tôi và thái độ của con gái tôi đối với Đại Pháp đã thay đổi. Thật kỳ diệu biết bao! Chỉ sau vài ngày, cháu đã đồng ý xem các bài giảng Pháp của Sư phụ với bà mình.

Đề cao tu luyện bằng chính niệm

Trạng thái tu luyện của con tôi phản ánh tình trạng tu luyện của tôi. Sư phụ từ bi vĩ đại không muốn bỏ lại bất kỳ đệ tử nào. Sư phụ đã dùng con gái tôi như một gậy cảnh tỉnh cho việc tu luyện của tôi. Tôi biết rằng tôi gặp những khổ nạn này là bởi vì tôi là một người tu luyện. Trong hai tháng qua, nhiều chấp trước như tâm tranh đấu, oán giận, tật đố và tìm kiếm sự thoải mái đã nổi lên.

Sư phụ giảng:

“Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại”. (Biệt ai, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Chính niệm chính hành Pháp ở đây

Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước

Dứt được nhân tâm ác tự bại”. (Đừng buồn, Hồng Ngâm II)

Mỗi khi tôi làm tốt hơn, Sư phụ sẽ khích lệ tôi. Khi tôi phát chính niệm, tôi cảm thấy xung quanh mình rất tĩnh lặng và ấm áp. Dường như có một trường năng lượng mạnh mẽ và đây là lần đầu tiên trong những năm tu luyện của mình tôi cảm thấy một thứ gì đó đẹp đẽ đến thế. Tôi biết rằng Sư phụ đã khích lệ tôi! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi cần phải tu luyện nghiêm túc và vững vàng


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/30/410371.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/12/186738.html

Đăng ngày 30-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share