Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-07-2020] Trên bệ cửa sổ nhà bếp của tôi có một chiếc vỏ bào ngư. Tôi dùng nó để đựng tép tỏi và những lát gừng nhỏ. Bất cứ khi nào tôi nhìn vào nó, tôi đều nghĩ về việc tu luyện Đại Pháp đã thay đổi mọi thứ trong cuộc đời của tôi như thế nào.

Tu bỏ tâm oán hận

Em trai tôi là con út trong gia đình. Vì cậu ấy có sức khỏe kém nên đã được mẹ tôi chiều chuộng từ khi còn nhỏ. Cậu ấy lớn lên với sự nổi loạn, thường thô lỗ, không biết điều, trốn học, hút thuốc và uống rượu. Để cậu ấy đến trường, mẹ tôi đã phải cho cậu ấy tiền tiêu vặt hàng ngày, nhưng bà không cho bất kỳ đứa con nào khác tiền tiêu vặt. Từ khi chúng tôi còn nhỏ, tôi đã luôn mang trong mình một sự oán hận đối với em trai.

Rốt cuộc, tôi được phép chuyển hộ khẩu sang nơi khác để dễ tìm việc làm hơn. Nhưng tôi quyết định trao cơ hội đó cho em trai mình. Ngay sau đó, tôi đã chở mẹ tôi trên chiếc xe đạp của mình đến văn phòng đăng ký địa phương để hoàn tất thủ tục nhượng lại cho em trai tôi. Khi xuống dốc trên một con đường hẹp, tôi đã bị mất thăng bằng. Cả tôi và mẹ đều bị ngã. Trong khi mẹ tôi không bị thương nặng, tôi đã bị sấp mặt xuống và bất tỉnh. Tôi đã phải khâu 12 mũi. Vì chỉ mới 22 tuổi nên tôi đã rất lo lắng rằng khuôn mặt của mình sẽ bị biến dạng vĩnh viễn. Sau đó, em trai tôi lại đổ lỗi cho tôi: “Tôi sẽ đi với mẹ để tự làm. Không ai yêu cầu chị đi!” Sự việc này đã làm tăng thêm sự oán hận của tôi với cậu ấy.

Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi đã giúp em trai tôi xin việc mấy lần. Thế nhưng, em trai tôi luôn bỏ việc sau một thời gian ngắn. Tôi không thích điều này chút nào, nhưng vì cha mẹ, tôi vẫn cố gắng giúp đỡ cậu ấy. Nhưng cậu ấy không bao giờ tỏ ra biết ơn.

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sự oán hận của tôi đối với em trai đã giảm bớt, mặc dù điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Một lần nọ, khi tôi và chồng đang kinh doanh một nhà hàng nhỏ, em trai tôi đến, không hiểu vì lý do gì mà cậu ấy mắng tôi một cách giận dữ và thô bạo trước mặt tất cả khách hàng và nhân viên. Nó thực sự nhục nhã nên tôi đã giận dữ đáp lại.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Đây không phải là cơ hội để mình đề cao tâm tính sao? Chẳng phải em trai đang giúp mình loại bỏ tự ngã và mối quan tâm đến bản thân sao? Tại sao mình cảm thấy cần phải chống trả, và hạ thấp bản thân xuống ngang hàng với một người thường?”

Khi tôi tự hỏi mình những câu hỏi này, tôi biết rằng tôi đã sai. Lần nào cũng vậy, tôi đã không thể kiểm soát bản thân khỏi cảm giác nóng giận.

Một lần khác, chồng tôi, con trai tôi và tôi đi ăn tối. Mẹ tôi mới qua đời, nên chúng tôi quyết định mời em trai đi cùng. Vì nhà hàng ở ngay cạnh nơi làm việc của tôi, và tôi thường đến đó cùng đồng nghiệp nên nhân viên biết tôi khá rõ. Trong bữa tối, em trai tôi đã đứng lên. Cậu ấy chỉ tay vào mặt tôi và bắt đầu la hét, đổ lỗi cho tôi về cái chết của mẹ. Cậu ấy mặc kệ tất cả những người trong nhà hàng đang nhìn chúng tôi. Chồng tôi và con trai tôi hoàn toàn choáng váng. Em trai tôi hét lên: “Nếu con trai chị không có ở đây, tôi sẽ đánh chị!”

Lần này tôi đã không chống trả. Nước mắt lưng tròng, tôi nghĩ: “Làm sao mình có thể đối mặt với những người quen biết mình trong nhà hàng này? Họ sẽ nghĩ gì về mình?”

Một thời gian sau, một cơn bộc phát khác lại đến. Dì tôi đến thăm tôi, và vợ chồng em trai đã mời bà đến nhà ăn tối. Dì tôi nhất quyết bắt tôi phải đi cùng bà dù tôi không thích. Sau khi chúng tôi đến, tôi đề nghị được giúp đỡ trong nhà bếp, nhưng em trai nói không cần. Vì vậy, tôi đã giúp rửa rau và ngồi xuống trò chuyện với dì. Trong bữa ăn tối, em trai bắt đầu đổ lỗi cho tôi vì đã không giúp chuyện bếp núc. Cậu ấy tiếp tục đổ lỗi cho tôi về một số điều khác đã xảy ra trước kia. Giọng cậu ấy ngày càng to hơn. Tôi biết đây là một khảo nghiệm khác đối với tôi. Tôi cố gắng chịu đựng nó. Nhưng cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã nói những điều tôi không nên nói. Tôi hét lên: “Hãy nhớ rằng: đây là lần cuối cùng tôi bước vào nhà cậu!”

Dì cố gắng an ủi tôi. Tôi nhận ra rằng, một lần nữa, tôi lại coi mình như một người thường. Đêm đó, tôi nhớ Sư phụ nói về Hàn Tín chịu nhục chui háng. Tôi tự trách mình sao không chịu được sự tủi nhục. Hoàn cảnh của tôi thậm chí không tệ như Hàn Tín. Vậy mà, tôi vẫn gặp khó khăn trong việc kiềm chế sự oán hận đối với em trai. Cậu ấy liên tục làm tổn thương tôi, và tôi bắt đầu có suy nghĩ cắt đứt quan hệ với cậu ấy.

Thông qua việc học Pháp, tôi dần dần nhận ra rằng mình đã sai. Cậu ấy ở đây là để giúp tôi đề cao tâm tính. Tại sao tôi lại cứ đẩy cậu ấy ra xa? Có lẽ từ đời trước tôi đã nợ cậu ấy. Sư phụ giảng:

“Nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nên giải quyết những bất bình của cậu ấy đối với tôi thế nào đây? Là một học viên, trước tiên, tôi phải thay đổi bản thân mình. Khi hướng nội, tôi thấy tất cả là lỗi của tôi, chứ không phải của cậu ấy. Từ khi chúng tôi còn nhỏ, tôi đã không ưa cậu ấy. Do vậy tâm tật đố của tôi đã bộc lộ. Tôi có tâm tự mãn quá mạnh, thích sự phù phiếm và tôi luôn sợ mất mặt trước người khác. Em trai tôi tiếp tục cố gắng giúp tôi loại bỏ chấp trước này. Tuy nhiên, tôi đã lãng phí vô số cơ hội để đề cao.

Sư phụ giảng:

“Vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nuôi dưỡng tâm oán hận lâu dài và mạnh mẽ đối với em trai. Chắc chắn cậu ấy đã cảm nhận được điều đó!

Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hòa tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tôi cũng nhớ Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rằng chúng ta không thể viên mãn nếu không thể yêu kẻ thù của mình. Và trong trường hợp của tôi, đây thậm chí không phải là kẻ thù mà là em trai của chính tôi!

Tôi bắt đầu gọi cho cậu ấy để cho cậu ấy thấy rằng tôi quan tâm đến cậu ấy, và mời cậu ấy đến biệt thự du lịch mà vợ chồng tôi quản lý. Tôi cũng thường mang trái cây và rau sạch cho gia đình cậu ấy. Ban đầu, cậu ấy hơi ngại khi ghé chơi. Nhưng chẳng bao lâu cậu ấy đã trở nên vui vẻ khi đến. Mỗi lần đến cậu ấy còn mang quà cho chúng tôi, mặc dù vợ chồng tôi đã đề nghị cậu ấy không làm vậy.

Em trai tôi dường như đã trở thành một con người khác. Cậu ấy lịch sự, thường thừa nhận hành vi sai trái trước đây của mình, và xin lỗi vì đã nhiều lần làm tổn thương tôi. Nhưng cá nhân tôi biết rằng tất cả những thay đổi này xảy ra bởi vì tôi đã thay đổi bản thân mình trước. Khi tôi loại bỏ một số suy nghĩ xấu của mình, toàn bộ môi trường của tôi đã thay đổi. Nó giống như Sư phụ giảng: “Tu nội mà an ngoại” (Tu nội mà an ngoại, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Giờ đây vợ chồng em trai là khách thường xuyên đến thăm chồng tôi, con trai tôi và tôi. Đôi khi trong lúc chúng tôi vô cùng bận rộn, em trai đã giúp chúng tôi việc kinh doanh. Khi cậu ấy đến, tôi thường chuyển TV sang đài truyền hình NTD. Khi ăn cùng nhau, chúng tôi xem chương trình của NTD. Cả em trai và vợ cậu ấy đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em trai tôi biết rằng tôi đi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng, và cậu ấy cũng ủng hộ điều đó.

Một hôm, em trai tôi mang cho tôi một con bào ngư lớn làm quà. Cậu ấy cho biết bố vợ cậu đã kiếm được một số bào ngư và cho mỗi người trong gia đình cậu một con. Em trai đã quyết định để dành phần của mình cho tôi. Tôi rất cảm động.

Con xin tạ ơn Sư phụ đã giải quyết sự oán hận giữa con và em trai con. Nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì điều này đã không xảy ra!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/31/408194.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/21/186878.html

Đăng ngày 26-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share