Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 16-07-2020] Tôi từng có một giấc mơ: Tôi bị hai người đàn ông đe dọa; một người trong số họ định đánh tôi. Để tự vệ, tôi đã đâm anh ta ba nhát, và anh ta ngã xuống đất. Tôi sợ anh ta không chết nên đã đâm anh ta thêm bốn nhát nữa. Để trả thù, người đàn ông còn lại sau đó đã tấn công tôi, vì vậy tôi cũng giết anh ta.

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng hai người đàn ông này là chồng và con trai tôi trong hiện tại. Sư phụ Lý Hồng Chí đã từ bi cho tôi thấy rằng tôi phải trả nợ mạng cho họ. Điều này thể hiện trên phương diện tổn thất tài chính mà tôi gặp phải trong đời này.

Trở thành con mồi của người cho vay nặng lãi

Tôi từng là giáo viên tiểu học và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào tháng 6 năm 1998, một năm trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Vì tôi không từ bỏ tu luyện, chồng tôi đã bị áp lực phải ly hôn với tôi, và tôi cũng bị mất công việc.

Để chu cấp cho con trai, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc kiếm sống bằng cách bán hàng cho người khác, làm việc trong nhà máy và hái ngô.

Con trai tôi đã tu luyện với tôi từ khi còn nhỏ. Sau khi mất việc, tôi hỏi cháu: “Con có sợ khổ không?” Cháu nói: “Con không! Con có đủ cả hai tay chân, có gì phải sợ đâu mẹ?” Lúc đó, cháu 11 tuổi.

Cháu gia nhập quân đội sau khi tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật vào năm 2005. Không ngờ, nửa tháng sau, quân đội yêu cầu các tân binh ký tuyên bố phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai tôi nói với các bạn cùng trang lứa của mình rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, môn tu luyện dạy mọi người sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Đội trưởng của cháu lập tức báo cáo với cấp trên. Con trai tôi bị đuổi về nhà, tất cả đồ đạc và tiền bạc của cháu bị tịch thu.

Con trai tôi rời nhà để đi tìm việc ở thành phố. Tôi nghĩ cháu đã trưởng thành, nên tôi đã không nhắc cháu học Pháp hay chia sẻ kinh nghiệm với tôi. Đây hóa ra là một sai lầm lớn, vì những thiếu sót của cháu đã bị cựu thế lực lợi dụng.

Cháu sa vào cờ bạc và vay nặng lãi. Việc này khiến tôi vô cùng khổ sở. Cuối cùng tôi phải mượn tiền để trả cho chủ nợ. Nhưng cháu liên tục mắc sai lầm và liên tục vay nợ. Cuối cùng, cháu khóc với tôi trong thống khổ: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con muốn kiếm tiền và trả nợ nhanh, nhưng con đã mất thêm 100.000 nhân dân tệ vào cờ bạc và vay thêm một khoản nặng lãi khác. Giờ con cảm thấy tuyệt vọng. Vì vậy, mẹ có thể quên con đi.” Tôi cảm thấy thất vọng và tuyệt vọng. Tôi có thể làm gì đây?

Cơ hội để hướng nội

Tôi bình tâm lại, học bài học từ những đau đớn, và hướng nội. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Tôi nhận ra điều này xảy ra vì tôi đã không tu tốt, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi đã tìm ra được nhiều chấp trước như: tật đố, oán hận, nghi tâm và hư vinh. Tôi cảm thấy xấu hổ khi tìm ra nhiều chấp trước như vậy.

Tôi đặc biệt không nhận ra được tâm oán hận. Khi bị cho nghỉ việc dạy học, tôi đã bị trầm cảm trong một khoảng thời gian. Tôi nghĩ: “Con đường tu luyện của người khác thật dễ dàng. Họ có việc làm và không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Nhưng tại sao điều này lại xảy đến với mình?” Tôi đã không chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện và không tu tốt bản thân. Ngoài nghiệp lực, tôi còn bị cựu thế lực bức hại về kinh tế.

Khi mọi thứ đã đến mức giới hạn, tôi phải hóa giải tâm oán hận của mình. Tôi đã bị sốc! Đó không phải là tôi đang ngầm bất bình với Sư phụ và Đại Pháp sao?

Tôi cũng nhận ra rằng chính nỗi sợ hãi của tôi đã khiến tôi lo lắng rằng con trai tôi sẽ cư xử không tốt. Tôi nghi ngờ liệu cháu có thể thay đổi thành tốt hơn không. Tâm oán hận, cùng với sự ích kỷ và muốn đạt viên mãn đã ngăn tôi nhận ra những thủ đoạn mà cựu thế lực sử dụng. Những điều đó khiến con trai tôi liên tục phạm sai lầm.

Trong tâm, tôi tự nhủ với Sư phụ: “Con sẽ không để cựu thế lực lừa gạt nữa.” Đồng thời, tôi nói với cựu thế lực: “Đừng cố hủy hoại con trai ta – nó là đệ tử của Sư phụ. Đừng lợi dụng con trai ta để kéo ta xuống. Dù ta có sơ hở, các ngươi cũng không xứng khảo nghiệm và bức hại ta. Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, ta không thừa nhận bất kỳ an bài nào khác và chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài.”

Sau khi hướng nội, mọi thứ đã xoay chuyển. Con trai tôi đột nhiên thay đổi. Cháu gọi cho tôi và nói: “Mẹ, con sai rồi. Con sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Mẹ hãy gửi cho con máy MP3 có các bài giảng Pháp của Sư phụ.”

Nhờ sự giúp đỡ của người thân và bạn bè, chúng tôi đã trả được nợ, và con trai tôi cũng dừng chơi cờ bạc. Khi có lương, cháu đã hoàn tiền các khoản nợ của cháu cho tôi.

Qua sự việc này, tôi nhận ra rằng khổ nạn mà người tu luyện gặp phải không phải là ngẫu nhiên, mà là do tâm chấp trước của chúng ta gây ra. Sau khi con trai tôi có vấn đề, tôi lại dùng nhân tâm để đối đãi, khiến ma nạn ngày càng nghiêm trọng hơn. Tu luyện không phải là trò đùa của con trẻ.

Nhìn lại giấc mơ của mình

Khi trả nợ cho con trai tôi, tâm oán hận của tôi đối với cháu đôi khi khiến tôi khó chịu. Tôi nói với cháu: “Mỗi lần mẹ nhận lương, mẹ lại phải dùng để trả món nợ của con. Quần áo của mẹ đều là đồ cũ nhận của các đồng tu. Nếu con không đánh bạc, chúng ta sao có thể nợ nhiều như vậy?” Tôi cảm thấy đau đớn! Sư phụ thấy rằng tôi không nhận ra được gốc rễ của vấn đề và đã điểm hóa cho tôi qua giấc mơ.

Tôi cũng minh bạch rằng người đàn ông còn lại trong giấc mơ là tiền kiếp của chồng tôi. Trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, chồng tôi là một kế toán. Anh cũng đi vay nợ và giữ tiền cho riêng mình. Tôi phải vay tiền để trả nợ cho anh. Sau khi nhận ra rằng mình có nợ nghiệp với anh, tôi lập tức trút bỏ được những bất bình, oán hận và tức giận. Giờ đây tôi không còn gì ngoại trừ lòng biết ơn của bản thân đối với Sư phụ.

Những sự việc này đã giúp tôi tu luyện. Bây giờ tôi sử dụng Pháp để đo lường mọi suy nghĩ mà tôi có và loại bỏ bất kỳ nhân tố bất chính nào. Mọi việc tôi làm đều chiểu theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi nghĩ cho người khác trước khi làm các việc. Khi mâu thuẫn xảy ra, tôi hướng nội, tìm chấp trước, và loại bỏ chúng.

Giống như Sư phụ đã giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Giờ đây tôi cởi mở chia sẻ với con trai mình. Cháu cũng có chính niệm, tín tâm vào Sư phụ và Pháp.

Năm 2019, tôi bắt đầu trả tiền mà tôi nợ người thân. Họ đều nói: “Bỏ đi. Khi tôi cho chị mượn tiền, tôi không mong chị sẽ trả lại.” Tôi nói: “Việc đó không được. Mọi người kiếm được tiền cũng không dễ dàng. Sư phụ dạy chúng tôi nghĩ cho người khác trước. Nếu không tu luyện Đại Pháp, có lẽ tôi sẽ không trả lại tiền. Nhưng là người tu luyện, tôi nhất định phải trả lại tiền!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/16/408730.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/7/187716.html

Đăng ngày 27-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share