Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 18-10-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, khi ấy tôi 14 tuổi. Đến nay, tôi đã tu luyện hơn 20 năm. Tôi là là đệ tử Đại Pháp tu trong trạng thái thiên mục khai mở.
Năm 2019, tôi đã lười biếng học Pháp trong khoảng thời gian gần nửa năm, cũng không làm tốt ba việc. Vào tháng 10, trong hai giấc mơ liên tiếp, tôi thấy cửa và nóc phòng bị thủng nhiều lỗ như cái rây và nhiều tia sáng chiếu rọi qua đó. Sau khi tỉnh lại, tôi vội hướng nội tìm nguyên nhân, và nhận ra bản thân mình có lậu.
Từ khi tôi bắt đầu học Pháp trở lại, tôi cứ không thể học vô bình thường như mọi khi. Vì vậy, tôi kiên trì đọc chầm chậm từng đoạn, từng đoạn. Trong bất tri bất giác mới dần dần tốt hơn một chút. Nhưng trong tâm vẫn còn rất nhiều tạp niệm. Tôi tiếp tục không ngừng bài trừ tạp niệm, để đạt được mục tiêu là tập trung tư tưởng và tĩnh tâm học Pháp.
Tôi học liên tục trong hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa nhận ra được vấn đề của bản thân là ở đâu. Gánh nặng suy nghĩ cũng trở nên nặng nề hơn, thậm chí có chút cáu gắt và không biết nên làm gì cho đúng. Suy cho cùng thì tình huống này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Nên tôi rất lo lắng, vội nhắc nhở bản thân rằng: “Không thể như thế này được! Phải tùy kỳ tự nhiên. Nhất thời tìm không ra cũng không quan trọng, hãy tìm tâm chấp trước và buông bỏ nó! Tĩnh tâm học Pháp! Thì tâm chấp trước nào cũng không có.”
Tôi dừng mọi việc trong tay và dành tất cả thời gian rảnh rỗi để học Pháp. Mỗi ngày, ngoại trừ học một đến hai bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân” ra, tôi còn bắt đầu học lại “Giảng Pháp tại các nơi”. Mỗi ngày học Pháp trong khoảng bốn hoặc năm giờ. Đôi khi vì tư tưởng bị can nhiễu quá lớn, vì để đảm bảo chất lượng học Pháp, tôi chỉ có thể học một bài giảng trong bốn giờ.
Tôi kiên trì như vậy trong 29 ngày, tìm được không ít tâm chấp trước, mặc dù trong tâm đã tĩnh xuống nhưng vẫn chưa tìm ra được vấn đề căn bản.
Vào chiều ngày 31, trong khi tôi và đồng tu chia sẻ với nhau, tôi vô ý nói một câu, và bỗng nhiên trông thấy Pháp thân của Sư phụ đang ở bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc. Tôi lập tức ý thức được câu nói này của mình chắc chắn có vấn đề, vội nghiêm túc nhớ lại bản thân đã nói điều gì. Lúc này mới nhận ra, khi tôi nói câu đó, thì cảm thấy bản thân mình rất tuyệt vời. Tôi giật mình, đây chẳng phải tâm tự cho mình là đúng hay sao?! Hơn nữa còn tự cho mình là đúng một cách mạnh mẽ đến thế. Sao trước đây hoàn toàn không ý thức được bản thân có cái tâm này nhỉ?!
Khi tôi tìm ra được nguyên nhân bản thân có lậu, tôi cảm thấy ổn định hơn nhiều. Nhờ Sư phụ điểm hóa, cuối cùng thì cái tâm này cũng bị phơi bày ra! Về sau, tôi cần chú ý và bài xích nó hơn nữa. Tôi không dám lười biếng học Pháp. Từ đó, chỉ cần trong não tôi có suy nghĩ muốn hiển thị bản thân hoặc tự cho mình là đúng, thì tôi liền bài xích và phản tỉnh tự ngã.
Nhưng chỉ hai hoặc ba ngày sau khi tôi nhận ra cái tâm “tự cho là đúng” này, thì trong não bắt đầu xuất hiện tâm tật đố, thị phi, tự cho là đúng, hiềm khích gây chia rẽ, hiển thị v.v., và nhiều suy nghĩ dơ bẩn và hẹp hòi khác, hơn nữa nó còn cố gắng chỉ đạo ý thức và hành vi của tôi. Khi tôi và đồng tu chia sẻ với nhau, các đồng tu cho rằng đây là nghiệp tư tưởng, nhưng tôi không chắc chắn, bởi vì tư tưởng này rất mạnh mẽ, nó khác với nghiệp tư tưởng mà tôi đã trải qua trong quá khứ, hơn nữa những niệm đầu bất hảo này xuất phát từ sâu thẳm trong con người tôi!
Cho dù có là nghiệp tư tưởng hay không, chỉ cần thứ bất hảo này xuất ra, thì tôi đều bài xích và phủ định tất cả, tôi cũng không ngừng tăng cường chủ ý thức của bản thân.
Sau bốn ngày, khi tôi vừa lên xe buýt, lại có một niệm đầu rất dơ bẩn và xấu xa xuất hiện. Niệm đầu này lóe lên từ một tầng nào đó rất sâu trong cơ thể tôi. Bởi vì lúc đó tôi đang đi bộ, nó khiến cơ thể tôi dừng lại đột ngột trong chớp mắt, cứ như thể là bị đóng băng vậy, nó bất ngờ điều khiển hành vi của tôi. Mặc dù chỉ trong chớp mắt thôi, nhưng tôi lập tức cảnh giác: “Không đúng, nó tuyệt đối không đơn giản là nghiệp lực tư tưởng! Đây là cả một tầng rất bất hảo trong thân thể!”
Tôi cảnh giác rằng đây là một tầng cơ thể, nhưng tôi không biết nguồn gốc của nó.
Bởi vì cơ thể của tôi bị kiểm soát trong tích tắc, nên sâu trong tâm tôi dấy lên từng hồi cảm giác bất an. Tôi trấn an bản thân: “Đừng sợ! Hãy tĩnh tâm học Pháp! Chủ ý thức mạnh hơn nữa! Sẽ luôn có biện pháp giải quyết.”
Đêm hôm ấy, trong nhà bỗng bị mất điện. Để không trì hoãn việc học Pháp, tôi thắp một ngọn nến. Hàng xóm đến mượn nến, tôi giảng chân tướng cho cô ấy rồi tiễn cô ra cửa. Sau đó, tôi quay vào trong phòng tiếp tục học Pháp. Mới học Pháp chưa được bao lâu, thì một mạch suy nghĩ dơ bẩn tấn công, rồi nào là tật đố, thị phi, tự cho là đúng v.v.. Sau khi tôi cứng rắn bài xích nó, thì một cảnh tượng kỳ lạ đã diễn ra.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ và rất tối, bắt đầu từ vị trí phần mở rộng của trái tim, dọc theo điểm xuất phát này, cách bên ngoài sáu hoặc bảy cm, có một dải đèn sáng nối tiếp nhau giống như đèn lồng xoay tròn. Sau khi tạo một vòng đường viền bên trong cơ thể, nó kết nối với điểm xuất phát thành một vầng hào quang. Đây chính là tầng cơ thể ẩn tàng trong phạm vi thân thể tôi, nó giống như một bảng quảng cáo được gắn thêm đèn LED sáng rực giữa đêm tối, không hề bị che chắn và hoàn toàn phơi bày hết sức rõ ràng trước mắt tôi. Nó chiếu sáng trong vài giây rồi lập tức biến mất.
Ảnh: Đây là bức ảnh mà tôi mô phỏng lại tình huống ngay thời điểm đó, hy vọng mọi người có thể hiểu trực quan hơn.
Tôi cúi đầu xuống, sững sờ nhìn vào tầng cơ thể đang phát sáng ấy, cuối cùng thì tôi đã thấy rõ nó rồi! Tôi nhận ra bản chất của tầng cơ thể này là tư, “tự cho là đúng” là một bộ phận trong thân thể vị tư ấy. Khi tôi muốn loại bỏ đi cái tâm “tự cho là đúng” đó, vô hình trung đã đào xuống tới tầng cơ thể vị tư tiềm ẩn trong thân thể. Nên toàn bộ nguồn gốc của những niệm đầu bất hảo xuất hiện gần đây đều đến từ tầng cơ thể vị tư này. Tôi tự hỏi, mình đã có tư tâm mạnh như thế từ khi nào nhỉ?! Tôi cảm thấy sốc, và không khỏi có chút choáng váng.
Kể từ ngày này, tôi cảm thấy rõ ràng tầng cơ thể vị tư ấy không ngừng đẩy mạnh ra bề mặt thân thể. Mỗi ngày, tôi có thể cảm nhận thấy nó nở ra từ một đến hai cm. Thuận theo việc nó liên tục nở rộng ra, thì đủ mọi niệm đầu bất hảo như tật đố, thị phi, tự cho là đúng, hiềm khích gây chia rẽ, hiển thị v.v., cũng xuất hiện kịch liệt hơn trong tư tưởng của tôi, khiến tôi càng khó phân biệt được tư tưởng nào mới thật sự là của mình. Nhưng tôi biết chính xác rằng, tất cả những tư tưởng này đều không phải là bản thân mình.
Đồng thời, tôi cũng kiên định học Pháp nhiều hơn. Tôi cố gắng hết sức để bài xích và tiêu hủy những suy nghĩ ngoại lai này. Tuy nhiên trong tâm tôi hiểu rằng, một khi tầng thân thể này đẩy ra bên ngoài, tôi sợ rằng mình càng chịu đựng nhiều, thì càng dễ bị nó ảnh hưởng và dẫn động. Trong khoảng thời gian này, tôi đã thử nhiều cách để áp chế nó nhưng kết quả đều yếu.
Tôi động viên bản thân mình: “Cho dù thế nào đi nữa, chủ ý thức nhất định phải mạnh. Tuyệt đối không thể bị nó kiểm soát. Có Pháp ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”
Ba ngày sau, thì tầng cơ thể này bị đẩy ra bề mặt nhất. Đây cũng là lúc mà tâm tật đố, thị phi, tự cho là đúng, hiềm khích v.v., cùng đủ mọi niệm đầu khác càng muốn điều khiển tư tưởng và hành vi của tôi một cách trắng trợn hơn.
Hơn nữa, khi nó đến tầng bề mặt nhất, thì tất cả suy nghĩ của tôi đều phải thông qua tầng cơ thể này mới truyền xuất ra được. Cho nên, hầu như bất kỳ suy nghĩ nào của tôi cũng trở nên bất thuần. Lấy ví dụ, tôi và người bạn đi ăn sushi. Trên đĩa có hai miếng sushi, trong đó có một miếng có nhiều hơn miếng kia hai hạt ngô. Và suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Mình muốn ăn miếng có nhiều hơn này!” Niệm đầu vừa xuất ra, một cách không tự chủ, tay tôi thuận theo cái tâm này liền gắp miếng sushi ấy bỏ vào miệng. Đến khi ăn rồi, tôi mới giật mình nhận ra là mình đã hành động theo cái tâm bất hảo này.
Một ví dụ khác, khi về nhà, lúc thay giày trong phòng khách, ngoài hành lang có tiếng bước chân, ở tình huống thông thường, căn bản là tôi không quan tâm. Nhưng vì mang cái tầng cơ thể vị tư này, đột nhiên hạ ý thức điều khiển nhục thân nằm sấp xuống sàn như một con mèo, rồi nhìn xem ai đang ở ngoài hành lang! Trong tư tưởng còn nghĩ rằng: “Xem xem liệu có thể nắm bắt được bím tóc của ai không!” Loại suy nghĩ và hành vi này, dẫu trạng thái của tôi lý trí hay không lý trí thì cũng tuyệt đối không bao giờ làm như vậy.
Hai ví dụ này khá buồn cười, nhưng nó đã xảy ra với tôi và tôi thật sự rất sốc về điều đó. Tất cả những biểu hiện này đã chứng minh rằng, nó tuyệt đối không phải là tôi! Bản tính trong sinh mệnh tôi không bao giờ có ý nghĩ xấu xa và dơ bẩn như vậy. Tuy nhiên vì nó xuất hiện trong thân thể, chắc hẳn phải có mối liên hệ nào đó với tôi. Nhất định phải tìm cho ra nguồn gốc của tầng cơ thể này.
Qua hai lần hành xử không tự chủ này, khiến tôi thêm cảnh tỉnh. Sau đó, chỉ cần trong tư tưởng nảy sinh bất kỳ niệm đầu bất hảo nào, chủ ý thức sẽ dùng chính niệm mạnh mẽ hơn để ngăn chặn và chống lại nó. Ví dụ, nó muốn tôi làm gì đó, tôi đều dùng tiêu chuẩn của Pháp để làm những gì nên làm một cách thanh tỉnh và lý trí. Và tôi sẽ coi những suy nghĩ này như những câu chuyện cười và kể cho bạn bè hoặc đồng tu xung quanh.
Đồng thời, cái thân thể vị tư này cố gắng hết sức ngăn cản tôi, nó không muốn tôi nói với mọi người về những suy nghĩ dơ bẩn ấy. Trạng thái mà nó biểu hiện ra hệt như tâm chấp trước của tôi, nó muốn kiểm soát tôi, không muốn tôi buông bỏ nó như cách mà tôi loại bỏ những nhân tâm khác.
Điều này khiến tôi càng khẳng định rằng, nó không phải là tôi.
Nhưng đôi khi, tôi hầu như khó phân biệt rõ được rốt cuộc thì thứ này có phải là tôi hay không, bởi vì tầng cơ thể này có kết cấu đại não giống hệt như tôi. Khi nó phát ra những niệm xấu, có thể dễ dàng trùng khớp với đại não của tôi, lại còn liên tục chủ đạo suy nghĩ của tôi. Vậy nên tôi không ngừng nhắc nhở và cảnh tỉnh bản thân: “Không đúng! Phải phủ định nó! Quan niệm bất hảo như vậy rõ ràng không phải mình rồi!” Tôi vừa bài xích nó, vừa học Pháp. Tôi học một bài giảng Pháp trong bốn giờ đồng hồ. Thật là mệt. Nhưng tôi kiên trì, không dám buông lơi.
Trong khi học Pháp, tôi bỗng động một niệm: “Quá trình vượt qua quan này thật lạ và đặc biệt. Mình nên sắp xếp viết bài chia sẻ rồi gửi đến Minh Huệ Net.” Lúc này, tầng cơ thể đó trong tôi run lên sợ hãi, nó tự nói trong lo lắng: “Ồ, nếu cô ấy thực sự đăng bài trên Minh Huệ Net, vậy chẳng phải mọi người đều biết mình đang hại người hay sao?”
Khi ấy tôi đang tập trung học Pháp nên nhất thời không phản ứng lại. Lúc học xong một đoạn Pháp, tôi đột nhiên nhận ra: “Vì sao nó nói như vậy? Nó sợ bị phơi bày à? Vì nó vẫn có thể gây hại cho người khác! Có lẽ vấn đề này của mình có tính đại biểu, mình nên viết lại toàn bộ quá trình trải nghiệm rồi gửi đến Minh Huệ Net, để nhiều đồng tu hơn nữa có thể cảnh giác và rút kinh nghiệm.” Nó nghe tôi nói như vậy thì càng sợ hơn. Nó giống như một quả bóng xì hơi trong cơ thể tôi, nhanh chóng co lại, trở về kích thước ban đầu, và không còn can nhiễu tôi mạnh mẽ như trước nữa.
Tôi an tĩnh được hai ngày. Đến ngày thứ ba, tầng cơ thể này nhân cơ hội lúc tôi học Pháp lại bắt đầu ra sức kiểm soát tôi. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: “Đệ tử phải làm sao bây giờ? Đệ tử đã nỗ lực bài xích nó, nhưng sao lại bài xích không được thế này?” Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy ở phía sau của mỗi chữ trong sách đều là Pháp thân của Sư phụ. Pháp thân của Sư phụ vừa nhìn vào các câu trong sách, vừa nhìn tôi. Tôi ngộ rằng, Pháp thân của Sư phụ muốn tôi nhận ra nó.
Tôi rất ngạc nhiên, nhận ra nó? Trong mấy ngày này, tôi không dám lười biếng học Pháp, dẫu một chút cũng không, vì tôi hiểu rằng, chỉ cần bản thân buông lơi một chút thôi, nó sẽ kiểm soát tôi khá dễ dàng, bởi nó có kết cấu đại não y chang tôi, chưa kể còn điều khiển tôi làm những chuyện không tốt khác. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ ơi, nếu đệ tử nhận ra nó rồi, trong trường hợp xảy ra vấn đề thì làm sao? Đệ tử lo sợ.” Vào lúc này, bốn chữ “Pháp Luân Đại Pháp” ở câu dưới bên phải trong cuốn sách lóe lên ánh vàng kim sáng chói. Ngay lập tức lọt vào tầm mắt của tôi.
Tôi sửng sốt và chợt nhận ra: “Đúng rồi! Sư phụ muốn nói với mình rằng, Pháp của chúng ta lớn như vậy, có gì phải sợ kia chứ?”
Sư phụ giảng:
“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi ngộ rằng, sinh mệnh cựu thế lực đều là vị ngã vị tư, cũng là một bộ phận trong thân thể của chúng ta, bao gồm vô số tâm chấp trước. Tuy nhiên chúng ta sẽ dần dần loại bỏ chúng trong quá trình tu luyện, từ đó đạt đến tiêu chuẩn của sinh mệnh vũ trụ mới là vô tư vô ngã. Dĩ nhiên cái tư ấy cũng có sinh mệnh, hơn nữa còn trở thành một tầng cơ thể của tôi. Vào thời điểm tôi muốn tu bỏ nó đi, vì nó không muốn bị tiêu hủy nên mới kiểm soát và can nhiễu tôi một cách điên cuồng như thế. Hành vi bất thường của tôi trong những ngày này chính là do nó không muốn bị tiêu hủy nên mới phản ứng trở ra như vậy.
Tôi buông bỏ tâm và bài xích mạnh mẽ tầng cơ thể này, tôi bắt đầu tiếp tục học Pháp, và không ngừng nói với bản thân rằng: “Pháp rất lớn! Mình không sợ! Mình không sợ!” Khi tôi nghĩ như vậy thì tâm bỗng tĩnh xuống.
Trước đây do bản thân sợ xảy ra vấn đề, kết quả là, vì sợ hãi, tôi đã vô tình xây một bức tường xung quanh tầng cơ thể đó ở một không gian khác để bảo vệ nó. Lúc này, trải qua quá trình buông bỏ tâm sợ hãi, thì bức tường cũng theo đó mà tiêu tan.
Tôi tiếp tục học Pháp, từ trong Pháp xuất ra một dòng năng lượng lớn mạnh và từ bi ấm áp, khiến tôi có cảm giác không còn bản thân này, thật sự muốn hòa tan vào trong cảm giác ấy. Thuận theo việc bức tường đã hoàn toàn tiêu tan như mây khói, cuối cùng tôi cũng buông bỏ được tất cả gánh nặng tư tưởng.
Sau đó xảy ra một chuyện mà tôi suốt đời khó quên.
Rõ ràng là tôi đang ngồi học Pháp, nhưng tôi cảm thấy mình đột nhiên biến thành một vầng kim quang, bay vút vào quyển sách lấp lánh sắc vàng mà không có gì có thể ngăn cản được. Thân thể, tư tưởng, tất cả mọi thứ trong tôi đều hòa tan vào trong ánh sáng vàng của Pháp. Sau khi hòa tan, mỗi một tế bào trong cơ thể đều được Pháp dung luyện và quy chính. Và cái tôi ở thế gian này dường như biến mất, cũng không rõ là thân thể đã đi đâu mất rồi. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng bản thân mình đang được dung luyện trong Pháp. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi trở thành một lạp tử của Pháp, cảm giác được dung luyện trong Pháp hết sức rõ ràng thực tại, mỹ hảo vô tỷ.
Trạng thái học Pháp này tiếp tục trong chốc lát, rồi vầng kim quang hóa thân ấy bay xuất ra từ trong sách, trở về nhục thân hiện hữu này. Tôi quá đỗi ngạc nhiên và chạm thử vào cánh tay của mình, hóa ra đây chính là hòa tan trong Pháp, và tôi lại tiếp tục học Pháp.
Đó là một cảnh tượng thần kỳ và thiêng liêng. Chỉ với một giây công phu của Thần thôi, mà tôi đã có thể nhẹ nhàng phiêu diêu trong vũ trụ bao la, với bầu trời xanh thẳm và những vì sao sáng lấp lánh. Tôi ngạc nhiên và cho rằng đây là ảo giác, mình mau điều chỉnh lại trạng thái mới được. Tôi nghĩ vậy và lập tức quay trở lại nhục thân hiện thực. Tuy nhiên, khi tôi vừa tập trung học Pháp thì lại hòa mình vào vũ trụ bao la một lần nữa.
Có một chút mỹ diệu, một chút mới lạ. Tôi vội nhắc nhở bản thân rằng: “Dẫu xảy ra điều gì cũng chớ khởi tâm, hãy tiếp tục tĩnh tâm học Pháp.”
Thuận theo tiến độ học Pháp, mỗi chữ đều hiển hiện trong vũ trụ với ánh vàng kim lấp lánh. Trước mắt tôi là những chữ vàng sáng chói nổi bật trên nền trời xanh thẳm, quang cảnh hết sức chấn động không gì sánh được. Trạng thái này duy trì trong giây lát.
Tôi lại quay về hiện thực. Lúc này, những chữ phẳng nguyên gốc trong sách bỗng biến thành thế giới lập thể, triển hiện ra một số hình ảnh lập thể hết sức chân thật và trực quan. Đầu tiên xuất hiện hai vị chính Thần, một vị vận trang phục như Đạo gia, một vị vận trang phục như Phật gia. Hai vị ấy nói gì đó với tôi, nhưng vì những điều họ nói không ở trong Pháp nên tôi cảnh giác. Tôi nói: “Các vị nói không đúng! Không phù hợp với Pháp của Sư phụ.” Tôi vừa dứt lời, thì hai vị ấy nhìn nhau một cái và cười to, rồi gật gật đầu hài lòng nhìn tôi.
Tôi tự nhủ: “Trước đây mình có thói quen nhìn mọi chuyện là thấy không ổn. Nay Pháp nhắc nhở rằng bất kể có nhìn thấy gì, thì đều dùng Pháp đo lường.”
Tôi lại đọc đến năm, sáu hàng Pháp tiếp theo, thì một số đạo lý làm người mà tôi hiểu được từ thời thơ ấu bỗng bay ra từ trường không gian của bản thân, và áp lên Pháp lý vàng kim trong sách, sau đó nó áp chặt lên một phần nội hàm của Pháp. Tôi sững sờ, đạo lý mà mình cho rằng đúng lại có thể bao phủ lên Pháp của Sư phụ ư? Sao có thể thế được?
Rồi tôi chợt nhận ra: “Đúng rồi! Mình từng dùng cảm ngộ này để chỉ đạo một số sự việc. Nhưng mình là đệ tử Đại Pháp kia mà, mình nên dĩ Pháp vi Sư mới đúng. Sao có thể chấp trước vào những thứ của bản thân thế này?” Sau khi minh bạch ra điểm này, thì cái gọi là đạo lý làm người mà tôi hiểu được ấy đã bị gỡ bỏ đi từ trong Pháp lý, nó không còn áp chặt lên Pháp nữa, và Pháp lại triển hiện xuất lai một lần nữa.
Kể từ khi tôi tìm ra được tư tâm này, nó không còn có thể can nhiễu tôi mạnh mẽ như trước. Nhưng thỉnh thoảng vẫn vụt lóe lên những niệm đầu không phù hợp với Pháp, can nhiễu tôi học Pháp. Tuy nhiên, chỉ cần nó vừa xuất hiện, liền bị tôi bắt chặt và thanh trừ ngay lập tức. Bởi vì tôi biết nó vẫn tồn tại trong thân thể của mình, nên trong học Pháp và cuộc sống hàng ngày, tôi đặc biệt chú ý đến lời nói, hành động và suy nghĩ của bản thân, xem xem liệu có những thứ vị tư trong đó hay không.
Trải qua lần này, tôi nhận thức được rằng, tất cả can nhiễu đều không phải vô duyên vô cớ. Nếu tôi không chú ý mà đẩy hướng ra ngoài, phủ định và bài xích, thì không thể giải quyết được vấn đề căn bản. Khi gặp can nhiễu, nhất định phải nghiêm túc tìm ở bản thân, vì sao lại bị can nhiễu? Phía sau nhất định có tâm chấp trước vẫn chưa bị phát hiện.
Khi tôi chưa nhận ra cái tâm tự cho là đúng, thì dù tôi có loại bỏ chấp trước như thế nào đi chăng nữa, cũng không có chạm tới được cái tư ấy, không bao giờ ý thức được sự tồn tại của nó. Nhưng ngay khi tôi nhận diện nó, muốn thanh trừ nó, thì do nó sợ bị tiêu hủy nên liền nhảy ra và tiến hành can nhiễu tôi một cách kịch liệt. Trong quá trình tôi kiên trì học Pháp và bài trừ tâm chấp trước, thì Pháp không ngừng làm suy yếu nó. Đồng thời, chỉ cần nó lóe lên, tôi sẽ lập tức nắm chặt nó, chủ động thanh trừ nó. Tĩnh tâm học Pháp, hòa tan trong Pháp, tất cả mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/18/静心学法–溶于法中-413877.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/21/187910.html
Đăng ngày 29-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.