Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2020] Có lần tôi đi xe máy đến thăm một học viên. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được hướng đi của chiếc xe và nó cứ liên tục xoay về một phía. Tôi nghĩ là có vấn đề với chiếc xe. Nhưng ở nhà, chồng tôi kiểm tra thì thấy không có gì bất thường. Thực ra đó là vấn đề có nguyên nhân xuất phát từ tâm của tôi, nhưng lúc đó tôi đã không nhận ra.

Sáng hôm sau, tôi bị buồn nôn và chóng mặt. Toàn cơ thể tôi không còn sức lực, tôi không thể kiểm soát được cánh tay phải và chân phải của mình. Tôi đi lại rất khó khăn, điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Đôi khi tôi thấy các học viên khác trải qua các triệu chứng nghiệp bệnh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy đến với mình. Mặc dù tôi không quá tinh tấn trong tu luyện, nhưng tôi thường xuyên làm ba việc, học Pháp, phát chính niệm, và ra ngoài giảng chân tướng. Tôi không bao giờ phàn nàn khi giảng chân tướng bất kể nắng mưa. Trên bề mặt, tôi đã làm tốt. Vậy tại sao tôi lại gặp khổ nạn như vậy?

Khổ nạn đột nhiên ập tới, nhưng từ Pháp tôi biết rằng đó là giả tướng và tôi nên đối đãi với nó một cách đúng đắn. Mặc dù không thể cử động tay chân của mình, thậm chí không thể cầm được sách hay ngồi dậy, tôi vẫn cố hết sức để luyện công và học Pháp. Tôi đã đọc lại tất cả các bài giảng của Sư phụ về nghiệp bệnh.

Sư phụ giảng:

“…cựu thế lực đang dùi vào sơ hở của đệ tử Đại Pháp, ấy là một phương diện. Cũng còn [trường hợp], tìm không ra chấp trước của mình.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi xem ba việc là tất cả những gì tôi cần làm trong tu luyện, và tôi chỉ chú ý đến những thứ ở tầng bề mặt. Hiếm khi tôi có thể bình tâm lại và hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình cần ưu tiên việc này, và tôi đã phát hiện ra nhiều vấn đề khi hướng nội.

Tôi thường xuyên tham gia một vài buổi học Pháp nhóm. Hàng tuần, tôi và các đồng tu chia sẻ những kinh nghiệm và nhận thức của mình. Môi trường rất hòa ái. Trong xã hội ngày nay, không thể tìm thấy được một môi trường tốt như vậy. Tôi thích dành thời gian ở cùng mọi người; thích hiển thị với các học viên. Tôi luôn mong chờ đến buổi học Pháp tiếp theo. Những chấp trước như vậy khiến tôi không thể tĩnh tâm học Pháp tại nhà. Sư phụ yêu cầu chúng ta học Pháp tập thể để chúng ta có thể đề cao nhanh chóng, nhưng tôi đã xem môi trường mà các đồng tu đã gây dựng dưới áp lực vô cùng lớn, như một nơi để tôi gạt bỏ cảm giác cô đơn và thỏa mãn mong muốn tụ tập đám đông. Đó không phải là đang lãng phí môi trường mà Sư phụ an bài cho hay sao?

Tôi không thể tập trung khi học Pháp tại nhà và luôn cảm thấy buồn ngủ ngay khi cầm sách lên. Can nhiễu nghiêm trọng như vậy đã kéo dài trong một thời gian dài, nhưng tôi không chú ý nhiều đến nó. Lý do là trạng thái tu luyện của tôi không được tốt như mong đợi. Tôi không thể từ Pháp mà nhận thức Pháp, và đã dùng quan niệm người thường. Vì vậy, tôi không thấy sự triển hiện của Pháp lý cũng như nội hàm thâm sâu vô hạn của Pháp. Tôi không thể có lý giải thâm sâu về Pháp, và việc học Pháp của tôi trở thành một loại hình thức.

Đối với việc giảng chân tướng và cứu người, tôi vẫn kiên trì hơn 20 năm qua kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Nhưng đôi lúc tôi tinh tấn đôi lúc lại không. Gần đây, tôi đã buông lơi. Có khi chỉ nói chuyện với một vài người mỗi ngày, tôi đã cảm thấy đủ. Đôi khi tôi không thể đặt việc giảng chân tướng làm ưu tiên hàng đầu và chỉ làm việc đó trên đường đi mua đồ tạp hóa. Đó không phải là vấn đề sao?

Tôi tự hỏi tại sao tôi nên giảng rõ chân tướng và cứu người. Vì đây là sứ mệnh mà Sư phụ đã giao phó cho đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực ý tứ căn bản tôi nói là muốn bảo mọi người rằng, sinh mệnh chư vị chính vì việc này mà tới! (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Không có lựa chọn khác, thật sự không có lựa chọn khác đâu! Đây là đệ tử Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi hướng nội sâu hơn và thấy rằng mình đã không loại bỏ được hoàn toàn chấp trước căn bản của bản thân. Tôi cảm thấy lo lắng nếu vài ngày liên tục mà không ra ngoài giảng chân tướng. Tại sao? Có phải vì tôi lo lắng cho những chúng sinh chưa được cứu? Tất nhiên đó là một phần lý do – từ bi và trân quý sinh mệnh. Nhưng còn có một nhân tố khác, đó là tâm sợ hãi. Tôi sợ bị rớt nếu không làm tốt và không thể trở về ngôi nhà chân chính của mình cùng Sư phụ, phản bội danh hiệu “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp” và không hoàn thành sứ mệnh mà Sư phụ giao phó.

Khi suy nghĩ đó được cụ thể hóa, tôi nhận ra rằng điều mình thực sự quan tâm là trở về nhà cùng Sư phụ. Đây là một chấp trước ẩn sâu khó có thể phát hiện. Đó là chấp trước căn bản mà Sư phụ đã nhiều lần nhắc đến. Nếu không buông bỏ nó, tu luyện của tôi sẽ chỉ dựa trên mục đích ích kỷ, bất kể trên bề mặt tôi làm tốt như thế nào hay nói hay ra sao.

Trước đây, trong khi tham gia học Pháp và chia sẻ, tôi từng nghĩ về chấp trước này và cố gắng loại bỏ nó. Nhưng tôi không biết rằng nó vẫn ẩn sâu trong tâm tôi. Truy cầu viên mãn và phúc báo đều là ích kỷ. Với chấp trước này, tôi đã vô thức gắn việc giảng chân tướng với viên mãn, giống như một người thường làm kinh doanh kiếm lời. Trên bề mặt, có vẻ như tôi đang trợ Sư Chính Pháp, nhưng tôi chỉ đang cố gắng đạt được những gì mà mình mong muốn. Điều này không phải tương đương với việc cố gắng kiếm lợi ích từ Đại Pháp sao? Điều này đâu khác gì hành vi của cựu thế lực?

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực chư vị vẫn chưa biết, cái “tư” ấy quán xuyến [đến] tầng thứ rất cao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])

Tôi biết rằng chấp trước của tôi đều đến từ quan niệm của người thường và nó tồn tại ở mỗi tầng thứ. Tôi cần loại bỏ nó ở mỗi từng tầng thứ; nó không phải là chân ngã của tôi. Tôi cần nhận biết và buông bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“Cho dù làm gì cho Đại pháp, cho dù chư vị đang làm gì, chư vị đều đặt bản thân mình vào trong Đại Pháp, chứ không còn suy nghĩ rằng mình mong muốn làm chút gì đó cho Đại Pháp, mình muốn đề cao ra sao như ban đầu nữa. Cho dù chư vị làm gì, đều không còn nghĩ rằng bản thân mình đang làm gì đó cho Đại Pháp, nên làm như thế nào cho Đại Pháp, mình làm thế nào để có thể làm được tốt cho Pháp này, [mà] đều đã đặt bản thân ở trong Đại Pháp, chư vị đã giống như một lạp tử trong Đại Pháp, cho dù làm gì thì bản thân cứ nên thực thi như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000], Đạo Hàng)

Lúc này tôi mới thực sự minh bạch được vị trí của mình, tâm thái nên có lúc giảng chân tướng. Tôi phải triệt để cải biến quan niệm của mình. Đó không phải là tôi làm gì đó cho Đại Pháp. Tôi là một lạp tử trong Đại Pháp. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì Đại Pháp cần tôi làm. Tôi nên buông bỏ quan niệm về tự ngã. Đây là cảnh giới tôi nên đạt đến.

Ngày hôm sau, trong khi đang luyện công tôi nhớ lại một giấc mơ cách đó vài ngày. Tôi ngồi trên ghế phụ của một chiếc ô-tô. Không có tài xế hay tay lái. Chiếc xe đang trượt xuống dốc với tốc độ cao và dừng lại ở một cánh đồng. Tôi đi theo mọi người đến một khu chợ, nhưng tất cả chúng tôi đều bị một bức tường cao chặn lại. Mọi người cố gắng trèo qua bức tường cao và tôi cũng vậy; nó thật khó. Khi gần lên đến đỉnh, tôi không thể tự lên được nữa. Tôi thấy mọi người đang đi lại trên chóp tường, vì vậy tôi đã nhờ họ giúp. Nhưng không ai chú ý đến tôi. Tôi không thể bám chặt vào tường và bắt đầu trượt xuống. Nó rất nguy hiểm. Đột nhiên, tôi nhớ rằng mình có Sư phụ và tôi nên cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi hô lên: “Sư phụ, Sư phụ.” Sau đó, chân tôi tìm thấy một điểm hỗ trợ, và tay tôi được tiếp thêm năng lượng. Tôi leo lên và lập tức lên đến đỉnh của bức tường.

Nghĩ đến giấc mơ này, tôi đã khóc. Đột nhiên, tôi nhận ra sự an bài của Sư phụ. Sư phụ từ bi đã thấy tôi có sơ hở trong tu luyện và bị mất phương hướng. Ngài cũng nhìn ra nghiệp bệnh sắp xuất hiện trên cơ thể tôi, vì vậy Ngài đã điểm hóa cho tôi thông qua giấc mơ và khích lệ tôi – Tôi sẽ có thể vượt qua bức tường và khổ nạn này.

Vào đêm thứ tư, trong khi phát chính niệm, tôi đã thêm một niệm: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta chỉ theo an bài của Sư phụ. Ta bài xích và sẽ không thừa nhận bất kỳ an bài nào khác. Cầu xin Sư phụ giúp con.” Vào lúc đó, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay, lên xuống nhanh và mạnh mẽ trong đầu não của mình. Nửa giờ sau, tôi cảm thấy một vật có kích thước bằng quả trứng đã bị Sư phụ lấy ra khỏi não của tôi. Ngay lập tức, cơn chóng mặt và buồn nôn chấm dứt. Tay và chân của tôi đã lấy lại được sức lực. Thật tuyệt vời. Tôi không thể diễn tả được bằng lời lòng cảm ân của mình đối với Sư phụ. Sư phụ thấy tôi hướng nội, có ý chí mạnh mẽ và dũng khí thay đổi bản thân, nên Ngài đã giúp tôi loại bỏ thứ đó.

Sư phụ không muốn bất cứ điều gì từ chúng ta. Ngài chỉ muốn chúng ta đề cao tầng thứ. Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ không bao giờ phụ sự mong đợi của Sư phụ đối với tôi. Tôi sẽ buông bỏ tự ngã và làm ba việc bằng tâm vị tha. Tôi sẽ đi theo con đường mà Sư phụ an bài. Bất kỳ khó khăn hay khổ nạn nào cũng không thể ngăn cản tôi tiến bước trên con đường tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/15/410445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/18/186822.html

Đăng ngày 20-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share